Lâm Trí cầm điện thoại do dự có nên gọi lại cho Quan Vũ Hạm hay không, mới vừa rồi vì quá sốt ruột, bây giờ biết cô không sao thì rất yên tâm, nhưng cô ở đâu cũng chưa kịp hỏi. Bên ngoài lại nhiều sắc lang như vậy, Lâm Trí càng thêm lo lắng. Mà bởi vì vừa rồi mới còn nổi nóng với Quan Vũ Hạm, vì vậy gửi một tin nhắn: em đang ở đâu vậy? Mau về nhà đi. Quan Vũ Hạm nhìn thấy tin nhắn, cảm thấy không có một chút thành ý, gọi cô về nhà cũng không thèm gọi trực tiếp.
Quan Vũ Hạm tức giận tắt nguồn điện thoại, trở nên phách lối. Rốt cuộc hôm nay cô bị sao vậy, tính khí trở nên kì lạ, thì ra là vì dì cả của cô sắp tới, cho nên mỗi tháng luôn có mấy ngày phiền muội, luôn luôn tức giận, chờ dì cả tới, thì sẽ tốt lên, tâm tình sẽ lại như thường. Trước kia lúc chưa kết hôn thì ba mẹ cô cũng biết chuyện này, cho nên cũng đều nhân nhượng cho cô mấy ngày, chờ hết là lại tốt thôi.
Đáng thương cho Lâm Trí không biết chuyện này, kể từ sau khi kết hôn, không lâu sau đó thì Vũ Hạm mang thai, mặc dù đứa bé không có giữ được, nhưng tính khí cũng khá hơn nhiều, cho nên bây giờ mọi thứ mới khôi phục lại bình thường. Mà kỳ sinh lý lại hành hạ cô, khiến cô không thể khống chế mình không tức giận, cho nên cũng là lý do cô muốn ca hát, hi vọng có thể phát tiết một chút.
Quan Vũ Hạm tắt điện thoại, cũng chưa muốn trở về, nghĩ rằng sau khi trở về có thể lại tranh cãi, cho nên đi chơi một lát! Cô đi tới một quán đồ nướng, muốn ắn cá mực.
"Lâm Trí đáng ghét, ai kêu cậu chọc tôi." Cô ăn từng miếng từng miếng, hận không thể đem Lâm Trí như cá mực ăn hết.
Lâm Trí nhìn thấy không có tin nhắn trả lời, quyết định gọi điện thoại tới! Ai ngờ điện thoại lại không gọi được. Lúc này thấy cậu giống như hòa thượng với tay không sờ tới đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), không hiểu tình huống bây giờ là sao? Không hiểu bà xã hiền lành bị làm sao nữa.
"Con trai, đã mấy giờ rồi các con vẫn chưa về nhà sao?" Lâm Trí vừa thấy mẹ mình gọi tới, cố ý làm bộ như thoải mái.
"À -- mẹ, chúng con sẽ về nhà ngay, mẹ cứ yên tâm đi." Nhưng thực sự bà xã của mình ở đâu thì cậu vẫn còn không biết. Rốt cuộc tại sai Lâm Trí lại nói dối mẹ? Tất cả là vì mẹ cậu không thích phụ nữ nửa đêm vẫn chưa về nhà, cho nên Lâm Trí không tìm thấy được Vũ Hạm cho nên không dám trở về, mà báo về nhà họ ở với nhau, như vậy Vũ Hạm sẽ không bị cha mẹ nói.
Quan Vũ Hạm ăn xong, muốn nhìn xem mấy giờ rồi, mới nhớ điện thoại đã tắt máy.bg-ssp-{height:px}
Lâm Trí lại càng không ngừng gọi điện cho cô, hi vọng cô sẽ mở máy, không được thì lại nhắn tin, như vậy khi cô mở máy sẽ nhìn thấy ngay.
"Bà xã à: bởi vì lo lắng, cho nên tức giận. Bởi vì yêu em, cho nên sợ mất đi em. Bởi vì không hiểu em, cho nên khiến em tức giận."
Quan Vũ Hạm vừa mới mở điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng bỗng thấy cảm động, thì ra được người yêu quan tâm lại tốt như vậy.
Lâm Trí thấy tin nhắn báo: đối phương đã tiếp nhận. Lập tức gọi ngay cho Quan Vũ Hạm. Điện thoại vừa thông, lại không thấy ai nói chuyện, nghe thấy bên kia có tiếng người khóc.
"Alo? Vũ Hạm, em làm sao vậy bà xã? Ai khi dễ em sao? Mau nói cho anh biết em ở đâu đi?" Quan Vũ Hạm nghe thấy Lâm Trí quan tâm nói, trong lòng không thể chịu nổi, ô ô. . . . . . . . . bật khóc. Lâm Trí cảm thấy cuống cuồng, nhất định cô đã gặp phải nguy hiểm, lúc này cậu giống con kiến bò trên chảo nóng, không biết đi nơi nào tìm.
"Bà xã, em đừng khóc, mau nói cho anh biết em ở đâu đi?" Lâm Trí cực kỳ sốt ruột.
Quan Vũ Hạm cố gắng nhịn đi nước mắt cảm động, nói cho cậu biết địa chỉ. Phụ nữ đúng là được làm bằng nước, một cái tin nhắn, một câu nói ngọt ngào, đã khiến cô khóc tất tưởi.
"Được rồi, em đừng đi đâu nhé, ở đó chờ anh." Lâm Trí vội cúp điện thoại, lái xe đi tới địa điểm