"Tất cả các bạn: tiếp theo chúng ta sẽ cùng lên thuyền, để có thể tới hang động phía trước, trong hang động này rất đặc biệt, nghe nói đã có từ bốn trăm năm trước, được gọi là ba nơi tuyệt nhất ở đây, nhưng lại phải đi thuyền, cho nên chỉ có thể ngồi sáu người, nên bây giờ mọi người hãy xếp thành hàng." Hướng dẫn viên du lịch kiên nhẫn giới thiệu.
"Lâm Trí, cậu đi về đi? Trước mặt đều là nước, hãy tới khách sạn chờ chúng tôi." Quan Vũ Hạm quan tâm nói. Lâm Trí thấy Mạnh Tuệ Nhàn vẫn luôn đeo bám, cho nên cũng cảm thấy phiền.
"Được rồi! Tôi về khách sạn chờ em, em hãy mang theo máy ảnh, có gì thì chụp lưu làm kỉ niệm." Lâm Trí dặn dò, rồi hôn một cái lên mặt Vũ Hạm. Nghĩ rằng ở đây nhiều đồng nghiệp như vậy, chắc chắn Hàn Vinh Hi cũng không dám làm chuyện gì quá đáng. Nên cũng yên lòng, một mình trở về trước.
Quan Vũ Hạm và Hàn Vinh Hi, Mạnh Tuệ Nhàn ở chung một tổ, ngồi lên cùng một chiếc thuyền lên đường. Hướng dẫn viên du lịch dẫn đường phía trước, bọn họ cùng nhau đi tới hang động, nhưng vì thời tiết có chút ẩm, cho nên xung quanh cũng đều ẩm ướt, mà nhìn từ xa cũng chỉ thấy một mảnh trắng xóa, mọi người vừa vào hang động, buộc thuyền lại. Rồi cùng nhau ngắm cảnh.
"Vũ Hạm, này, uống nước đi." Hàn Vinh Hi đưa tới một chai nước.
"Cám ơn, Vinh Hi, trong ba lô của tôi cũng có."
"Cầm đi! Tiết kiệm cho cô cơ mà." Quan Vũ Hạm liền cười nhận lấy, mở ra uống một ngụm. Tiếp tục đi vào bên trong, thật là thần kỳ! Hang núi đá này rất nổi tiếng, quả nhiên chăm nghe không bằng một thấy, dung nham chảy thành tầng tầng lớp lớp, trong động có nhiều hang động, sâu không thấy hết. Quan Vũ Hạm vẫn đi về phía trước, muốn nhìn xem phía trước rốt cuộc là gì. Tất cả mọi người tách ra, hẹn tới giờ thì tụ hợp ở cửa hang động.
Đi tới đi lui cũng chỉ còn lại có Quan Vũ Hạm và Hàn Vinh Hi một tổ.
"Vinh Hi, hình như hơi nóng, chúng ta trở về đi?" Vũ Hạm vừa quay đầu lại gọi, Hàn Vinh Hi đã không thấy.
"A! Đi đâu rồi? Mới vừa rồi còn ở phía sau mà?" Không còn cách nào khác, Quan Vũ Hạm đành một mình đi về phía trước. Thật có chút hối hận vì đã đi xa như vậy, còn phải dựa vào trí nhớ để tìm đường về.
Đi tới một cái góc rẽ, trước mặt bỗng tối sầm. . . . . . . . .bg-ssp-{height:px}
Quan Vũ Hạm bị một người bịt thuốc mê làm ngất, rồi kéo tới nơi vắng vẻ. Lại nữa, phụ nữ xinh đẹp thật sự là không thể nào an toàn, đã nhiều lần bị cướp sắc như vậy, không biết lần này ông trời sẽ cho ai cứu lấy nữ chính đây.
Sau khi Lâm Trí chia tay với Quan Vũ Hạm cũng không trở về khách sạn, mà đi dạo khắp nơi một chút, muốn mua cho cô một ít đặc sản địa phương. Bởi vì cô rất thích ăn vặt, mà cũng được ông trời quan tâm, cho nên dù ăn thế nào cũng không thấy béo.
Thời gian trôi qua thật vui vẻ, tất cả mọi người đều đến cửa động tụ hợp, chỉ có Quan Vũ Hạm còn chưa đi ra, hướng dẫn viên du lịch cảm thấy lo lắng.
"A, đúng rồi, Quan Vũ Hạm vừa nói với tôi, cô ấy muốn đi tìm ông xã nhà mình, cho nên hình như đã gọi thuyền khác trở về." Mạnh Tuệ Nhàn liền nói.
Vì vậy mọi người ngồi lên trên thuyền rời đi, trở lại khách sạn, mọi người đều rất mệt mỏi, nên đều trở về phòng của mình đi nghỉ.
Lâm Trí chờ tới mòm mỏi, vẫn chưa có thấy Vũ Hạm trở về, liền chuẩn bị đi ra để đón, nhưng không nghĩ tới vừa mới ra cửa thì lại đụng phải đồng nghiệp.
"Àh, các cậu đã trở lại. Vậy vợ tôi đâu?" Lâm Trí nóng nảy hỏi. "Không phải Quan quản lý đã trở về từ trước sao, nói là trở lại tìm cậu." Lâm Trí nghe thấy như sấm sét giữa trời quang.
"Cái gì? Tôi không hề nhìn thấy cô ấy." Lâm Trí lo lắng, cầm điện thoại lên để gọi, không gọi được, cậu chạy nhanh đi tìm hướng dẫn viên du lịch, hi vọng có thể tìm được Quan Vũ Hạm.
"Trước hết cậu đừng có gấp, bây giờ tôi sẽ đi với cậu, có lẽ cô ấy vẫn còn ở trong hang động." Hướng dẫn viên du lịch an ủi Lâm Trí nói, vì vậy hai người cùng nhau lên đường. Bởi vì sắc trời đã tối, cho nên bọn họ đều phải mang theo đầy đủ đèn pin.
Dọc theo đường đi, Lâm Trí thấy nước mà chỉ muốn ngất, nhưng ý chí kiên cường, nhắc nhở cậu không thể ngất đi, tung tích Vũ Hạm không rõ. Lo lắng chiến thắng sợ hãi, cho nên cậu thuận lợi đi tới cửa hang động. Hướng dẫn viên du lịch đi ra buộc thuyền. Trong động cũng đã tối đen, chỉ là cũng may, còn có đèn pin.