Mười mấy phút sau, chiếc Land Rover rốt cuộc cũng dừng lại ở bên ngoài một nhà xưởng sản xuất sắt thép, ba tên kia xuống xe, rồi đẩy Duẫn Nặc xuống, trốn trốn tránh tránh nhìn trước ngó sau mới đi vào trong nhà xưởng cũ mèm.
Nam Cung Thiếu Vũ cùng với Mạc Ly cũng theo xuống, đàn muốn đi vào theo, thì đột nhiên Mạc Ly lại ngăn cản: "Điện hạ, mới vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, ngài đừng đi vào, chỉ sợ súng đạn đều không có mắt.".
Nhìn Mạc Ly ngăn cản trước mặt, ánh mắt của Nam Cung Thiếu Vũ chợt trầm xuống, đuôi lông mày tỏa ra hàn khí lạnh lùng: "Tránh ra, nếu chờ cảnh sát đến, sợ rằng con gái nhà người ta đã bị làm hại rồi."
"Điện hạ..."
"Nếu còn dám ngăn cản nữa, thì lúc về tôi sẽ sa thải cậu đấy!".
Bất đắc dĩ, Mạc Ly đành phải lui bước, loáng một cái liền nhấc chân chạy về phía của đám người kia vừa biến mất.
Bên trong nhà xưởng rộng lớn, chỉ một động tác nhẹ thôi cũng sẽ gây ra một tiếng vang rõ mồn một.
Ba người đàn ông dẫn Duẫn Nặc đang bị trói chặt đẩy vào trong, cho đến khi đến gần sau lưng một cô gái cách đó không xa, mới ngừng lại.
"Thượng tiểu thư, người cô muốn chúng tôi đã mang đến, vậy tiền đâu?", một tên cao to lực lưỡng tiến lên, nói với bóng lưng thẳng tắp của Thượng Vãn Tịch trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Vãn Tịch chậm rãi xoay người, ném cho người kia một xấp tiền, con ngươi xinh đẹp khẽ lưu chuyển, ánh mắt rơi vào Duẫn Nặc đang bị trói vô cùng chật vật ở trước mặt.
Cô ta biết, hành vi bắt cóc này là phạm pháp, nhưng cô ta vẫn nuốt không trôi ấm ức trong lòng của mình, thay vì tìm cơ hội tổn thương đến cô, để cho cô phải thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng, còn không bằng tạo sự thống khổ cho cô, để cho cô sống không bằng chết.
Duẫn Nặc nhìn thẳng vào Thượng Vãn Tịch, trong lòng thống hận đến cắn răng nghiến lợi, muốn mở miệng nói, nhưng vì vẫn đang còn bị bịt miệng nên không nói ra được thành lời, ngay cả chân tay cũng bị trói chặt đến cứng ngắc, khó chịu vô cùng.
Vãn Tịch tiến lên từng bước, hung hăng tát một cái lên trên mặt của Duẫn Nặc, tạo nên tiếng vang thanh thúy chói tai.bg-ssp-{height:px}
Cô ta cắn răng nhìn cô nói: "Một tát này, là giáo huấn cô ngày xưa đối với tôi không lễ phép!"
“Chát!' lại một cái tát giòn giã vang lên, trong mắt của Vãn Tịch chất đầy oán hận nói: "Một tát này, là vì cô dám mang người đến phá hỏng hôn lễ của tôi."
Còn muốn đánh tiếp, đột nhiên cổ tay lại bị một người đàn ông nắm lấy: "Thượng tiểu thư, hai người cứ từ từ hành hạ lẫn nhau, chúng tôi đã lấy đủ tiền, cũng không muốn ở đây tiếp các cô nữa, đi trước!"
Vãn Tịch nhìn ba người kia một cái, cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa, rất nhanh sau đó lại tiếp tục cho Duẫn Nặc một bạt tai.
"Lục Duẫn Nặc, tôi hận cô, hận cô đã đoạt đi Tần Mạc, hận cô làm cho anh ấy nảy sinh tình yêu không nên có.". Rồi cô ta tựa như phát điên túm lấy Duẫn Nặc mà gào thét.
Trên gương mặt của Duẫn Nặc bị ăn ba bạt tai, đau nhói, nóng ran khiến đầu óc quay mòng mòng không còn tỉnh táo nữa.
Cô lại không phản bác được hành động bạo lực kia của Thượng Vãn Tịch, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Ba tên đàn ông đang đi về phía trước, liền đưa mắt ra hiệu cho nhau, một tên nhanh tay lấy ra một cây gậy từ trong góc bên cạnh, sau đó xoay người, chạy đến chỗ hai cô gái vẫn còn đang tranh chấp kịch liệt, rồi đánh cho mỗi người một gậy, chỉ trong chốc lát, Duẫn Nặc và Vãn Tịch cùng lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.
Tên kia vứt cây gậy trong tay, cười vô cùng bỉ ổi: "Mẹ kiếp, hai cô gái tốt như vậy, không làm gì thì hơi phí của, đã thế lại còn lấy được tiền, ba anh mày hôm nay quả là quá may mắn rồi!".
"Đúng vậy, hôm nay vận khí thật là tốt!"
"Bớt nói nhảm, kéo tới bên kia đi, chỗ nào sạch sẽ một chút để chúng ta còn mau mau hưởng thụ."
P/S: Sáng mai sẽ đăng chương nhé mí cưng ^^, bi giờ bùn ngủ rồi, chúc các tình yêu ngủ ngon, goodnight and see u soon.