Nguyễn Băng bất ngờ ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Thẩm Mặc, anh dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, lại hình như là qua cô, anh nhìn thấy chuyện năm đó làm anh tức giận.
Đúng như thế, Thẩm Mặc chợt cảm thấy cảnh này với cảnh buổi chiều ba năm về trước có chút tương tự, chẳng qua người bị đánh không phải Âu Dương Huệ, mà là ---
Quả nhiên là người đàn bà này, cô ta còn dám cãi!
Ánh mắt anh nặng nề, mang theo mấy phần lạnh lẽo.
Chớp mắt, Nguyễn Băng cảm thấy tay chân đều lạnh như băng, cô mím môi: "Lời của Âu Dương Huệ anh cũng tin ư? Là mẹ anh, không phải tôi."
"Ôi, lời như vậy mà cô cũng nói được, mẹ tôi?" Thẩm Mặc cười nhạt, khóe mắt lạnh băng.
Mặt Nguyễn Băng nóng lên, cắn môi nói: "Đúng là mẹ."
Trước mặt Nguyễn Băng, Thẩm Mặc bấm điện thoại gọi cho mẹ mình: "Mẹ, mẹ đang ở đâu?"
"Thẩm Mặc, mẹ ở nhà, đang nấu cháo gà con thích nhất đây, con có muốn về ăn không?" Giọng nói của Tô Cầm từ điện thoại truyền đến, Thẩm Mặc mở loa ngoài, mỗi một câu Tô Cầm nói, rất rõ ràng truyền tới từ điện thoại, trong lời nói cũng có thể thấy bà ta đang rất vui vẻ, không hề giống người đã hành hung người đàn bà khác lúc trước chút nào. Nếu không phải Nguyễn Băng chính mắt nhìn thấy, cô đúng là không tin.
Nguyễn Băng thầm cảm thấy hỏng bắt, cắn răng nói: "Mẹ, mẹ vừa dạy dỗ cô Âu Dương Huệ, bây giờ đưa cô ta đi bệnh viện được không?"
"Âu Dương Huệ nào? Tôi không biết cô đang nói gì." Giọng Tô Cầm lập tức sắc nhọn: "A, người đàn bà như cô thật ác độc! Bình thường không hiếu thuận với mẹ chồng cũng được, bây giờ còn học người ta đổ oan cho tôi? Thẩm Mặc, con xem, đây chính là vợ con đó, ngay trước mặt con mà dám vu oan hãm hại mẹ, nếu con là con trai mẹ, thì thay mẹ đánh cô ta một trận, để cho cô ta biết bổn phận của người làm vợ!"
Nguyễn Băng không dám tin, trợn to hai mắt, trên đời sao có người đáng sợ như vậy! Cô cảm thấy rất bực bội, nhưng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.
Thẩm Mặc cúp điện thoại, ánh mắt châm chọc: "Sao, cô còn lời gì để nói?"
"Tôi hỏi anh có tin tôi không?" Môi Nguyễn Băng hơi run run, cảm giác mình có trăm cái miệng cũng không thể tự bào chữa được.
Cô cảm thấy miệng đắng ngắt: "Ôi, tôi cũng không có sức mà cãi lại, nhưng đúng là tôi vô tội, cho nên, tôi nhất định sẽ không để các người khi dễ tôi như vậy."
Nói xong, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc nắm chặt tay, nhìn như rất muốn đánh cô, bầu không khí hết sức nguy hiểm.
Lúc này, Âu Dương Huệ không biết đã bò dậy từ lúc nào, nhào vào lòng Thẩm Mặc, ôm eo anh: "Thẩm tổng, vừa rồi cô ấy vừa đánh em, như một người đàn bà chanh chua vậy, Thẩm tổng, chẳng qua là em vội tới xin lỗi cô ấy, nhưng cô ấy không nói câu nào, đã nhào tới đánh ngay! Cô ấy ghen tỵ đến phát điện nên chuyện gì cũng có thể làm được. May mà em da mặt dày, nếu là một cô gái tự ái cao, bị làm nhục như vậy, đã muốn chết đi rồi."
Cô ta vừa dứt lời, thì đã thấy Thẩm Mặc đột nhiên đi tới chỗ Nguyễn Băng: "Theo tôi về!"
"Anh đừng tới đây." Nguyễn Băng lùi về góc tường, rồi nhanh chóng gửi một tấm ảnh cho ai đó?
Ánh mắt Thẩm Mặc lập tức lạnh đi, hình như anh thấy Nguyễn Băng gửi hình gì đó cho cha anh.
Thẩm Mặc nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi cô gửi cho ba tôi cái gì?"
Nguyễn Băng sợ hãi phòng bị: "Anh, Anh đoán xem, nếu, nếu các người liên hiệp lại hãm hại tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí."
"Đưa điện thoại di động cho tôi." Thẩm Mặc đi tới trước mặt Nguyễn Băng đưa tay ra, ánh mắt nhìn rất kinh khủng.
Nguyễn Băng xoay người chạy: "Không."
"Nếu tôi bắt được thì cô nhất định sẽ chết!" Thẩm Mặc cắn răng nói: "Vợ à, em chưa từng thử qua kết quả của việc xúc phạm tôi?"
Lòng bàn tay Nguyễn Băng lạnh một mảng lớn, nhưng cái gì cũng không xía vào, cô lớn tiếng nói: "Tôi đã từng trải nghiệm rồi, chỉ nói anh một câu mà ị anh lừa mấy trăm ngàn, sẽ không có lần sau nữa đâu."
Thẩm Mặc nghe vậy, từ từ đi tới bên cô, ánh mắt u ám như đầm sâu: "Không, đây chỉ là một trừng phạt nhỏ mà thôi."
Nhân lúc Nguyên Băng vẫn còn kích động, anh ép sát tới bắt lấy tay Nguyễn Băng