Phần : Mẹ bất công
Khang Hi năm nay tuổi, bộ dạng người gặp người thích, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, nhà ai có con gái thấy hắn tuyệt đối sẽ hỏi Miểu Miểu có muốn kết thông gia hay không, làm Miểu Miểu mừng tới mức đi đâu cũng mang theo hắn.
Tuy rằng là con có lúc trung niên, nhưng Miểu Miểu châu tròn ngọc sáng, giống như Diễm Diễm nói – da mặt căng ra hết cỡ, nên không có nếp nhăn, lại chăm sóc tốt, cho dù là tuổi lại nhìn giống tuổi, mang con đi ra ngoài, không ai nghi ngờ đó không phải con Miểu Miểu cả.
Hôm nay, Miểu Miểu mang theo Khang Hi đi siêu thị mua sắm, đơn giản là mua đường tiêu bột ngọt dầu ăn v..v, lúc mua xong đang định về nhà thì Khang Hi thấy một chiếc xe ô tô điều khiển, đứng ở đó nhìn hồi lâu.
Miểu Miểu nhìn giá một cái, hơn tệ, rất TM mắc, Miểu Miểu biết con cái không thể chiều quá, không thể muốn gì thì mua đó, đồ chơi của con cũng đã quá nhiều rồi, hơn nữa mỗi lần mua xong chơi nhiều nhất là ngày liền thấy chán, thật sự rất lãng phí.
“Tiểu Hi, chúng ta về nhà.”
Khang Hi ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khát vọng.
“Không được!! Rất mắc!” Miểu Miểu cứng rắn nói.
Hắn lại không quậy, ngoan ngoãn nắm tay Miểu Miểu đi về phía thu ngân, hai người đi tới, hắn nhìn chỗ bán băng vệ sinh phía trước, ánh mắt xinh đẹp đảo một vòng, lắc lắc tay Miểu Miểu nói “Mẹ, mua cái này…”
“Mua cái gì?!” Miểu Miểu trừng mắt tới sắp lồi, nghĩ rằng chính mình nghe lầm.
Hắn ngẩng đầu nghiêm trang trả lời “Mua băng vệ sinh nha! Rẻ hơn ô tô đồ chơi nhiều, có mấy tệ à, trong TV không phải thường nói, chỉ cần sử dụng băng vệ sinh, bạn có thể chơi rất nhiều thứ sao, muốn chơi cái gì cũng được, có thể trồng chuối, có thể chạy bộ, có thể đạp xe đạp, có thể chèo thuyền, có thể đi picnic, còn có thể tự do bơi trong bể bơi, thật tốt, mẹ mua cái này đi, Tiểu Hi muốn mua cái này,”
Tuy rằng mới tuổi, nhưng hành động của hắn rất nhanh nhẹn, thả tay Miểu Miểu ra, vừa thả ra liền lật đật chạy qua.
Miểu Miểu sợ hết hồn “Tiểu Hi, thứ này…con không dùng được.”
Đôi mắt vừa to vừa tròn của Khang Hi ngập nước “Mẹ bất công, mua cho chị, không mua cho Tiểu Hi, người ta đã không cần ô tô nữa, chỉ cần thứ rẻ như vậy, tiết kiệm tiền cho mẹ, mẹ cũng không cho, lại mỗi lần đều mua cho chị!!”
Miểu Miểu vô cùng đau đầu, cái này không phải vấn đề tiết kiệm tiền, đây là…đây là…cho dù hắn tuổi đi nữa, thứ này hắn cũng dùng không được, Miểu Miểu không biết nên giải thích với con như thế nào.
Khang Hi mếu máo, bộ dạng như sắp khóc, miệng còn nói thầm “Bất công, mẹ bất công.”
Người chung quanh nghe thấy mấy câu muốn tiết kiệm tiền cho mẹ này của hắn, chỉ nghĩ hắn là một đứa bé ngoan ngoãn lại có hiểu biết, cũng không nghĩ xem rốt cuộc hắn muốn mua cái gì, đều dùng ánh mắt có hai chữ bất công nhìn Miểu Miểu.
Miểu Miểu bị người ta chú ý không được tự nhiên, lại không thể giải thích với con, đành phải mạnh mẽ kéo hắn đi.
Khang Hi cầm lấy một bao băng vệ sinh liền bỏ vào xe đẩy, Miểu Miểu kéo tới đâu, hắn liền lấy tới đó, miệng còn gào to lên “Tiểu Hi chỉ muốn cái này thôi!!”
Cái này làm người chung quanh đều biết hắn muốn mua cái gì, đều phì cười.
Miểu Miểu xấu hổ muốn chết, đầu óc nóng lên, nói “Con muốn mua cái gì đều được, chỉ có cái này là không được!!”
Khang Hi lập tức dừng tay “Thật sự?”
Miểu Miểu thầm nghĩ nhanh chóng bỏ chay, không hề suy nghĩ gì, lập tức gật đầu.
Khang Hi cười thật tươi, cái kia đúng là dung “nham” tỏa sáng nha, thoát khỏi tay Miểu Miểu, chạy về khu bán đồ chơi, chỉ về phía ô tô mới nãy “Mẹ, không tuân thủ lời hứa sẽ béo nha.”
Miểu Miểu chịu không nổi mất nước mắt rơi đầy mặt.
Phần : Vài ba chuyện ở nhà trẻ.
Lớp mẫu giáo bé học ngoại khóa, lúc này nền giáo dục rốt cuộc cũng nghĩ ra phải cho trẻ em có ý thức an toàn từ nhỏ, phương pháp tự cứu mình khi có động đất và hỏa hoạn, hôm nay lại còn dạy mấy bạn nhỏ nếu gặp được gấu thì nên làm gì.
Trước khi dạy, cô giáo cho các bạn trong lớp đứng thành một vòng tròn, thầy thể dục mặc đồ hóa trang thành gấu, nhảy mạnh ra dọa các bạn trong lớp, cô chủ nhiệm đứng bên hỏi “Các bạn ơi, lúc này nên làm như thế nào đâu?”
Các bé trong lớp nhất thời chạy loạn xung quanh để trốn, chỉ có mình Khang Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Con “gấu” kia giương nanh múa vuốt chạy tới, rất nhiều bạn nhỏ kêu lên “Khang Hi chạy mau a!!”
Khang Hi híp mắt lại, bày ra một tư thế “Ta là dũng sĩ giáp vàng, tuyệt chiêu năng lượng tinh thạch giết sạch, chéo chéo! Ánh sáng đông lạnh!!”
Dũng sĩ giáp vàng là một bộ phim hoạt hình đang được yêu thích, cùng loại với Ultraman.
“Gấu” ngây ngẩn cả người.
Khang Hi thấy, chậc chậc miệng, đi qua đá mông nhỏ của “gấu”, nhắc nhở nói “Ê, mày nên té xuống đất!”
“Gấu” và cô chủ nhiệm chịu không nổi ngay đơ luôn.
Lại có một lần, cô giáo dạy sinh học mang tổ kiến tới cho cả lớp xem.
Rất nhiều bạn nhỏ nhìn không chớp mắt tổ kiến trong bình thủy tinh, tò mò hỏi “Cô ơi tụi nó đang làm gì vậy?”
Cô giáo cười tủm tỉm nói “Tụi nó đang xây nhà ở thoải mái cho chính mình, các em có thấy bọn nó rất chăm chỉ, không lãng phí thời gian đi chơi không, cho nên a…”
Còn chưa nói xong đã bị Khang Hi ngắt lời, hắn ngồi trên ghế dựa bắt chéo chân thật kinh bỉ nói “P, mỗi lần em đi ra ngoại ô chơi với mẹ, đều gặp được tụi nó, làm sao mà tụi nó chăm chỉ được, không phải cũng đi theo mẹ đi ngoại ô chơi sao, cô đừng lừa con nít, cô là cô giáo nha, đây là không có đạo đức.”
Cô giáo dạy sinh ngay đơ luôn.
Một lần nhà trẻ mở lớp âm nhạc, cô giáo động viên các bạn trong lớp tham gia, đầu tiên cho các bạn chọn nhạc cụ, bất luận là nhạc cụ gì cũng có giáo viên dạy, nếu không muốn học nhạc khí, cũng có thể ca hát, đợi tới khi học xong, sẽ chọn những bạn giỏi nhất lập thành dàn nhạc, có thể đi khắp nơi trong nước biểu diễn, biểu diễn xong rồi cô giáo sẽ mang các bạn đi chơi, một chuyện tốt như vậy, rất nhiều bạn nhỏ nóng lòng muốn thử, nhưng tất cả đều do dự, không biết nên chọn cái gì, Khang Hi đứng trước một loạt nhạc khí nhìn, bạn nhỏ Giáp hỏi “Tiểu Hi, bạn muốn học cái gì?”
Khang Hi trả lời “Piano có vẻ tốt đó, nhìn rất đẹp trai.”
“Rất đẹp trai sao?”
Khang Hi gật đầu khẳng định “Đẹp trai!!”
“Vậy mình đi học piano.” Bạn nhỏ Giáp thật hưng phấn đi tới chỗ cô giáo báo danh, lại có bạn nhỏ Ất chạy lại, Khang Hi nhìn đàn violon lẩm bẩm “Đàn violon nhìn qua có vẻ rất phong cách!”
Bạn nhỏ Ất nghe xong, vội vàng ôm lấy đàn violon chạy lại chỗ cô giáo ghi danh lớp violon.
Bạn nhỏ Bính vẫn còn đang do dự, do dự.
Khang Hi đi tới cạnh lầu bầu nói “Thổi trumpet có vẻ rất uy vũ nha.”
Bạn nhỏ Bính nghe xong ánh mắt sáng rực lên, lật đật chạy tới chỗ cô giáo chọn học thổi trumpet.
Tiếp theo, Khang Hi không ngừng chạy tới cạnh các bạn nhỏ đang do dự, nói cái này tốt lắm, cái kia tốt lắm, cũng nói ca hát cũng rất tốt.
Qua một vòng, tất cả các bạn nhỏ đều chọn được chương trình học cho mình, chỉ có mình Khang Hi chưa chọn, chỉ thấy hắn vô cùng nhanh nhẹn đi tới, cầm lấy khung thép.
Khung thép tên là “Chuông tam giác”, là một nhạc cụ gõ từ xưa, là nhạc khí trong đội diễn tấu, dàn nhạc giao hưởng, và đội âm nhạc, thậm chí dàn nhạc ca vũ kịch cũng không thể thiếu nhạc cũ gõ, thường thường sẽ diễn tấu vào đoạn nhạc khí thế, để lấy thêm không khí.
Các bạn nhỏ cảm thấy rất kì quái, hắn từ đầu tới đuôi cũng chưa nói tới khung thép, một chữ cũng không nói qua, chỉ nói mấy nhạc khí khác tốt, ca hát tốt, sao bản thân hắn lại chọn cái này?
Kết quả, chỉ có mình Khang Hi chọn khung thép.
Đối với một dàn nhạc mà nói, khung thép là không thể thiếu, bởi vậy Khang Hi căn bản không cần đấu với người khác, đương nhiên sẽ là một thành viên của dàn nhạc đi biểu diễn cả nước, bởi vì chỉ có mình hắn a.
Mấy khúc nhạc nhà trẻ chọn vô cùng đơn giản, cả buổi biểu diễn, hắn gõ cũng lắm năm sáu cái liền xong việc.
Lúc biểu diễn, các bạn nhỏ trong dàn nhạc rơi mồ hôi nóng hổi, liều mạng đánh piano, kéo violon, hoặc là căng phồng mặt lên thổi trumpet, kèn Tuba, Khang Hi chỉ cần tới một đoạn cần đánh, bàn tay trái gập lên trước ngực, cầm sợi dây treo khung thép bằng trón trỏ, lại lấy ngón cái nắm thêm cho chắc, tay phải cầm một que, vô cùng thoải mái gõ gõ.
Đinh! Đinh! Đinh!
Ba hồi sau, hắn liền không có việc gì, ngồi lên trên ghế, thở mấy hơi, nhìn về một bên “Bây giờ chơi cái gì trước đây?”
Cô giáo dạy nhạc chịu không nổi ngay đơ!!
Phần : Khang Duật vs Khang Hi
Gần đây TV chiếu bộ phim cũ cách đây vài thập niên, là bộ phim “Khang Hi đại đế”, bạn nhỏ Khang Hi hoàn toàn mê mẩn, Khang Duật tuy rằng là hậu duệ chính thống của dòng họ Ái Tân Giác La, nhưng đây đã là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, chưa từng nói với con lần nào, Khang Hi cũng liền hoàn toàn không biết, đột nhiên phát hiện vị hoàng đế này cũng tên là Khang Hi, hơn nữa cách viết lại y hệt cách viết tên của hắn, hưng phấn a, xem xong liền bắt đầu “nhập diễn”.
Hắn nhìn về phía Miểu Miểu kêu “Ngạch nương, trẫm đói bụng, muốn dùng thiện!”
Ngay từ đầu Miểu Miểu chỉ nghĩ hắn thích chơi cho vui, dù sao hắn cũng còn nhỏ nên không để trong lòng.
Nhưng hắn lại lấn tới, một hồi là “Ngạch nương, trẫm muốn tắm rửa!”, một hồi là “Ngạch nương, trẫm muốn nàng thị tẩm.”
Khang Hi khác Cách Cách, từ nhỏ liền dính Miểu Miểu, đến bây giờ vẫn thích ngủ với Miểu Miểu, nhưng mà thị tẩm…
Đầu Miểu Miểu toàn vạch đen, thị tẩm cái đầu mày a, mày làm cho mẹ mày thị tẩm…cái này tính là cái gì!!
Suốt một tuần liền, đều bị hắn trẫm tới trẫm lui.
Cuối tuần, Cách Cách ở kí túc xá trở lại, thấy hắn, liền muốn béo béo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, lúc hắn sinh ra, Cách Cách không thích ở cạnh hắn, sau chờ tới khi hắn biết nói, biết đi thì Cách Cách đi học đại học phải ở lại trường, thời gian dài không ở nhà, vì vậy mỗi lần về đều muốn xoa bóp hắn, ăn hiếp hắn một chút.
Hắn tức giận nói “Lớn mật, cho dù ngươi là hoàng tỷ của trẫm, cũng không thể bất kính với trẫm, nếu như còn như vậy, trẫm sẽ ra lệnh cho ngươi đi hòa thân.”
Nói xong, hắn liếc mắt một cái đưa Cách Cách về Tề Dự, sửng sốt một chút, rồi sau đó che miệng cười gian nói “Trẫm đã quên, ngươi đã sớm đi hòa thân, ha ha…”
Cách Cách tức giận tới mức không nói gì được, thằng nhóc này dám nói chuyện với mình như vậy, nhưng mà lại không có cách nào phản bác, đúng là mình đi hòa thân.
Tên Tề Dự tóc vàng mắt xanh này ở cổ đại không phải phiên nhân thì là gì?
Miểu Miểu trong lòng lo lắng a, thằng nhỏ này sao chơi nghiện luôn rồi, thật sợ sau này hắn sẽ cho mình là hoàng đế thật, tưởng dạy dỗ hắn, nhưng mà cậu nhỏ này cũng là người vũ trụ nhỏ.
Một câu “Hậu cung không thể chấp chính!” làm cho Miểu Miểu nước mắt rơi đầy mặt.
Người địa cầu như Miểu Miểu hoàn toàn không chịu nổi.
Lại qua hai ngày, Khang Duật chấp hành nhiệm vụ bay xong trở về, Miểu Miểu giống như gặp được cứu thế chủ giống nhau, vọt lên kề tai nói nhỏ với hắn, kể lể việc xấu Khang Hi làm.
Khang Hi suy nghĩ, trong phim Khang Hi không có ba, chỉ có kêu Hiếu Trang là hoàng tổ mẫu, bà già khọm này cơ bản xem nhẹ không sao cả, cho nên hắn vẫn là đại ca, nhưng mà mình lại có ba, ba của hoàng đế không phải là thái thượng hoàng sao?
Thái thượng hoàng đã trở lại, vậy tên hoàng đế là hắn không còn là đại ca nữa rồi.
Không biết thái thượng hoàng có khả năng lên chấp chính không?
Đáng ghét, trong TV không nói.
Khang Duật không vội vã dạy dỗ con, trước ôn tồn với Miểu Miểu một chút, tiếp theo ăn cơm, tắm rửa, Khang Hi theo kế “địch bất động, ta cũng bất động”, cũng không “phát bệnh” – không nói lời nào.
Lúc đi ngủ, Khang Hi chui vào phòng, tay chân cùng một lúc leo lên giường ngủ trong phòng ba mẹ, nói “Ngạch nương, trẫm muốn nàng thị tẫm.”
Khang Duật mắt thấy, dùng tay kéo áo hắn lên, xách lên như xách con gà con thả hắn ra ngoài cửa đặt lên mặt đất, liếc mắt nói “Hoàng nhi, không cần thỉnh an, sớm đi ngủ đi.”
Rầm, cửa phòng đóng lại, ngăn cách hắn ở bên ngoài.
Khang Hi ngây ngẩn cả người.
…
Khang Hi cúi đầu về phòng ngủ của mình.
Miểu Miểu còn trông cậy Khang Duật giáo dục con, ai ngờ hắn lại chơi với con luôn, cái gì thỉnh an, vừa định chất vấn, Khang Duật lại sớm cởi hết quần áo bỏ Miểu Miểu lên giường, ôm chặt Miểu Miểu dưới người mình, cười nói “Ái phi, thị tẩm!”
Trời à!!
Thật sự là con nào, cha nấy.
Miểu Miểu quay mặt qua, lười quản.
Hôm sau, vừa vặn là đầu tháng, là ngày phát tiền tiêu vặt cho con cái trong nhà họ Khang.
Tuy rằng Khang Hi chỉ có tuổi, nhưng cũng có tiền tiêu vặt – tệ.
Đây là phương pháp giáo dục con của Khang Duật, cho tiền tiêu vặt, để con mình tự sử dụng hợp lý, tiêu xài quá độ cũng phải do chính mình phụ trách, hắn sẽ không giúp đỡ, để cho bọn nhỏ học cách tự quản lý tài sản.
Mức tiền tiêu vặt cũng sẽ tăng theo tuổi, hôm nay vừa vặn là sinh nhật tuổi của Khang Hi, nói cách khác là được lấy tệ, thằng nhóc này có một sở thích là để dành tiền, Miểu Miểu mua cho hắn một hũ đựng tiền trong suốt, hắn cứ thích nhét tiền vào trong đó, xem nó càng đầy, hắn lại càng vui vẻ.
Cho nên mỗi lần phát tiền tiêu vặt, hắn đều đòi tiền xu tệ.
Hắn vui vẻ dậy sớm, đứng cung kính trước cửa phòng ngủ với Cách Cách chờ ba mình đi ra.
Sau khi Cách Cách lấy được tiền, liền ăn mặc xinh đẹp, tung tăng đi ra ngoài luôn.
Khang Hi hưng phấn chờ Khang Duật phát lương.
Đương nhiên Khang Duật sẽ cho.
Nhưng mà đếm một hồi, không đúng nha, tại sao vẫn là tệ.
Hắn có chút khả nghi nhìn ba mình.
Khang Duật ngồi trên sô pha, nói vô cùng sâu sắc “Hoàng nhi, vĩnh, viễn, không, tăng, thuế.”
Vĩnh viễn không tăng thuế…
Cái này trong TV có nói, chính là không tăng thuế của dân nữa.
Nhưng mà có quan hệ gì với hắn đâu?
Hắn nhìn về phía Khang Duật, Khang Duật sớm không để ý tới hắn, nhàn nhã ngồi trên sô pha đọc báo.
Hắn buồn khổ, muốn hỏi, lại không biết nên hỏi như thế nào.
Chẳng lẽ nói “Ê, Hoàng a mã, tiền thiếu, thêm chút đi…”
Hắn tối tăm cúi đầu, câu này nghe sao không được tự nhiên cho lắm.
Mệt hắn còn thông minh, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ ra nếu không tăng thuế của dân, thì khoản thu nhập từ thuế để nhập quốc khố cũng không tăng rồi.
Quốc khố = tiền tiêu vặt.
Nhất thời, cứng lại rồi.
Nếu hắn vẫn là tiểu hoàng đế, chẳng phải là cả đời chỉ được lấy tệ sao.
Kinh hãi!!
Lần này tốt cuộc tới lượt Khang Hi chịu không nổi ngay đơ.
Lúc này, Miểu Miểu ra ngoài mua đồ ăn về nhà.
Hắn lập tức méc mẹ “Mẹ, ba ăn hiếp con, cho con thiếu tệ, kêu ba đưa cho con, kêu ba đưa con!!”
Hắn đúng là rất nóng nảy, khôi phục lại bản tính của con nít – nhõng nhẽo, vừa dậm chân vừa kéo đồ Miểu Miểu, mặt đỏ bừng lên.
Miểu Miểu vừa nghe, kì quái, sao không xưng trẫm nữa, hồ nghi nhìn về phía Khang Duật đang đọc báo.
Khang Duật bỏ báo xuống, mỉm cười nhìn Miểu Miểu, con ngươi đen trong con mắt dài đẹp lóe ra ánh sáng nham hiểm, Miểu Miểu nhìn thấy, nhịn không được run lên.
Từ đó bạn nhỏ Khang Hi không xưng là trẫm nữa, NND “quốc khố” chỉ có tệ ai thèm làm hoàng đế.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay a.
END.