Nhiễm Cách lấy áo khoác trên vai xuống, gấp lại rồi đưa cho Hàn Đông:
"Cảm ơn anh."
"... Không có gì."
Nhiễm Cách: "Anh về trước đi."
Hàn Đông đưa hai tay bắt lấy đôi vai gầy yếu của cô, đôi mắt anh le lói một tia hy vọng:
"Tiểu Cách, anh muốn hỏi em một chuyện."
Nhiễm Cách mờ mịt nhìn anh, đợi anh hỏi.
"Em... Từ nhỏ đến giờ có lần nào... em thích anh chưa?"
Hàn Đông ôm hy vọng nhìn cô. Chỉ cần cô trả lời có, anh sẽ buông bỏ thể diện cùng tôn nghiêm của một người đàn ông theo đuổi cô, mặc kệ cô có yêu người khác, mặc kệ cô đã có vị hôn phu. Chỉ cần cô nói có, anh sẽ toàn tâm toàn ý với cô, một lòng vì cô, sẽ làm cho cô hồi tâm chuyển ý.
Nhưng...
"Chưa bao giờ." Nhiễm Cách trả lời rất nhanh, "Em chưa từng thích anh, em luôn luôn coi anh là một người bạn, là một người anh trai không ai có thể thay thế trong lòng em."
Hàn Đông chua xót cười, chỉ là bạn, chỉ là anh trai thôi sao?
Anh đã không kịp rồi, anh đã bỏ lỡ cô gái mà anh hằng đêm mong nhớ.
Đời này, họ lướt qua nhau, như hai sợi chỉ vô tình vắt ngang nhau rồi lại đi ngược hướng, mãi không chung đường.
Nhiễm Cách lui ra sau một bước khiến hai tay của Hàn Đông cứ như vậy mà buông thõng xuống.
Cô biết, chỉ sợ là sau lần thẳng thắn nay, tình bạn của họ sẽ chẳng thể quay lại nữa. Dù cô có ngốc thế nào thì cũng nhận ra được tình cảm của Hàn Đông dành cho mình, nhưng không thể để Hàn Đông cứ thế mù quáng thích cô nữa, bởi vì cô đã có hôn phu, cô còn một quãng đời cùng Hoa Nguyệt Dã phía trước.
Mà Hàn Đông lại còn trẻ như vậy, có thể đây chỉ là do anh ấy suy nghĩ nhất thời, sau này anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn cô, xứng với anh hơn cô, hai người sẽ hạnh phúc mãi mãi bên nhau!
"Vậy sao?" Hàn Đông cười khổ. Nơi đầu ngón tay anh vẫn vương lại chút hơi ấm từ cô, "Thế... anh có thể ôm em lần cuối được không?"
"...Với tư cách là một người bạn."
Nhiễm Cách ngẩn người khi nghe đề nghị của anh.
Nhưng chưa kịp trả lời thì cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc, giọng nói bá đạo vang trên đỉnh đầu cô:
"Không được."
Hàn Đông chau mày, ánh mắt chứa biết bao cảm xúc nhìn Hoa Nguyệt Dã đang ôm Nhiễm Cách từ đằng sau, hai người cả một kẽ hở cũng không có.
Vốn Nhiễm Cách cũng định từ chối nhưng không nghĩ tới anh lại bất ngờ xuất hiện trong tình cảnh này. Cô vốn chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại anh sau cái chết đầy thương tâm của Hoa Phong. Lúc này đầu óc cô đã trống rỗng nên không nhìn thấy đôi mắt vừa đau thương, vừa bi phẫn và hối hận của Hàn Đông.
"Vậy... chúc hai người hạnh phúc." Hàn Đông cố gắng câu lên khóe môi nặng trĩu, "Sau này, em mãi là em gái của anh."
Nói xong câu đó còn không nhìn tới ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông đối diện, Hàn Đông xoay người bước đi.
Gió lạnh thổi qua khiến Nhiễm Cách bừng tỉnh, cô cúi mặt, gỡ đôi tay đang ôm lấy mình, ấp úng nói:
"Hoa Nguyệt Dã, buông em ra."
Hoa Nguyệt Dã nghe vậy lại càng siết chặt cô hơn, cất giọng lạnh lẽo, "Sao? Chỉ mới nửa tháng không gặp đã quên anh rồi sao? Gọi anh là Hoa Nguyệt Dã, hửm?"
"Hoa N... a, ý em không phải là vậy."
Anh xoay người cô lại, nhưng tay vẫn ôm cô khư khư, chỉ chừa ra chút khoảng cách để anh ngắm cô.
"Thế nào?"
Nhiễm Cách vẫn cúi đầu, "Ở đây đông người mà anh ôm em như vậy, thật sự không tiện."
Hoa Nguyệt Dã: "Vậy lên giường cho tiện."
Nơi này gần chợ, vì vậy người thường xuyên qua lại không ít. Lúc nãy đôi tuấn nam mỹ nữ này đứng ôm nhau đã làm người người tò mò không thôi. Đã vậy lúc này câu nói vô sỉ với âm lượng không hề nhỏ của anh mọi người cũng nghe thấy được. Đương nhiên họ cũng sốc không kém so với nữ chính trong cuộc.
Nhiễm Cách vừa giận vừa xấu hổ ngẩng đầu lên trừng mắt với anh, ngay sau đó nhìn thấy một quán cà phê khá vắng người liền kéo anh đi vào.
Dĩ nhiên không hẳn là kéo, bởi vì Hoa Nguyệt Dã vẫn chưa buông cô ra nên hai người đành một trước một sau, dính nhau như sam vào quán cà phê kia. Người đi đường thấy vậy cũng đành cảm thán. Tình cảm của cặp tình nhân này làm người ta ghen tị đến đỏ mắt nha!
Nhiễm Cách chọn một bàn góc khuất, định ngồi xuống thì phát hiện người phía sau vẫn chưa buông cô ra. Cô bất đắc dĩ nhỏ giọng cầu xin:
"Anh buông em ra đi, chúng ta nói chuyện."
Nghe giọng điệu nghiêm túc của cô, Hoa Nguyệt Dã cũng rất thức thời buông tay.
Nhân viên tới đưa menu cho hai người. Hoa Nguyệt Dã định gọi cà phê thì Nhiễm Cách lại nhanh hơn, cô nói:
"Hai ly nước chanh, cảm ơn."
Thấy anh nhìn chằm chằm mình, Nhiễm Cách chau mày:
"Uống nước chanh tốt cho sức khỏe, trời đang nắng nóng như vậy cũng giúp giải nhiệt cơ thể nữa."
Hoa Nguyệt Dã nhếch môi, mắt lấp lánh ý cười. Ngày càng ra dáng cô vợ nhỏ rồi nha.
"Có nhớ anh không?"
Nhiễm Cách ngẩn ra, lỗ tai nhanh chóng bị một mảng đỏ xâm chiếm, cô gật đầu, nhưng sau đó liền hỏi ngược anh:
"Còn anh thì sao?"
Hoa Nguyệt Dã nhướng mày, "Từng giây từng khắc anh đều nghĩ tới em."
Màu đỏ trên tai Nhiễm Cách càng rõ ràng hơn, cô hơi bĩu môi, ai cần anh nói lời tình cảm như vậy đâu chứ!
Mà Hoa Nguyệt Dã ngồi đối diện thấy cô như vậy đáng yêu không chịu được, liền từ ghế đối diện chuyển qua ngồi cạnh cô.
"Xin lỗi vợ, dạo này anh phải lo chuyện gia đình nên không có thời gian gặp em."
Nhiễm Cách khựng lại một cái, đáy mắt rất nhanh ngập tia đau thương. Cô rũ mắt:
"Em không trách anh."
Hoa Nguyệt Dã thấy cô hơi run rẩy, cô nói:
"Hoa Phong..."
"Em..."
"Hãy để em nói hết." Nhiễm Cách ngắt lời anh, cô hít sâu, "Hôm đó quả thật em đã nghĩ em chết chắc, còn bao nhiêu việc em muốn làm nhưng không kịp nữa rồi. Em muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn báo hiếu cho ba mẹ, anh trai, em muốn tìm được ba ruột của em, em còn muốn làm vợ anh..."
Nhiễm Cách không để ý nhưng tay Hoa Nguyệt Dã lúc này lại hơi run run. Lời này của cô, giống như một lời cuối cùng trước khi chia tay vậy...
"Nhưng Hoa Phong lại trao cho em cơ hội được sống sót, ngoài ra còn rất nhiều người của Sở gia lại vì em mà ra đi, vì em mà bị thương rất nặng. Chỉ vì em không đủ thực lực bảo vệ bản thân, không đủ can đảm để trốn thoát khỏi chỗ đó. Nếu không, làm sao có thể..."
Nhiễm Cách bưng mặt khóc, người cô run rẩy không ngừng. Tóc rũ xuống đôi vai gầy yếu, nước mắt xuyên qua những khe hở của bàn tay rơi xuống chiếc váy xanh của cô càng làm nó sẫm màu hơn.
Tim Hoa Nguyệt Dã nhói lên, anh đưa tay ôm lấy cô, vuốt vuốt lưng cô.
Giọng nói nhỏ bé của Nhiễm Cách ngắt quãng qua từng tiếng nấc vang lên:
"Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi anh. Cái chết của Hoa Phong và những người của Sở gia là do em gây ra. Em biết, dù em có làm thế nào cũng không thể đền bù những tổn thương, những cái chết đó do em gây ra. Em có lỗi với Hoa Phong, có lỗi với những con người đã hy sinh vì sự ngu xuẩn của em..."
"Tiểu Cách."
"Em có lỗi..."
"Nghe anh nói." Hoa Nguyệt Dã nâng mặt cô lên, ngón tay thon dài khẽ lướt qua khuôn mặt đầy nước mắt của cô, "Đây không phải là lỗi của em. Hoa Phong là người đi theo anh từ nhỏ, đó cũng chính là người anh em của anh. Nhưng lần này sự việc ảnh hưởng tới tính mạng của chủ nhân Sở gia, cũng ảnh hưởng tới phu nhân Sở gia, há có thể làm ngơ sao? Dù gì đi nữa, đó là trách nhiệm mà bọn họ đã gánh vác và phải thực thi."
Nhiễm Cách hít hít mũi, lại nghe Hoa Nguyệt Dã nói tiếp:
"Em nói anh máu lạnh vô tình cũng được. Nhưng chuyện này thật sự không phải lỗi của em."
Hoa Nguyệt Dã vén mái tóc đen nhánh của cô ra sau mang tai, anh đặt nụ hôn dịu dàng lên mắt cô, "Vợ yêu ngoan nào, đừng khóc nữa."