Mạch Âu Diệm đưa ánh nhìn nhàn nhạt về phía Leena, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ:
"À quên nữa, đưa cô ta vào đi."
Một cô gái tóc nhuộm nâu sẫm, phía đuôi là những lọn tóc gợn sóng màu đỏ cam. Khuôn mặt ả ta trang điểm rất đậm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt rất đáng sợ. Bộ váy màu đen bó sát trên người ả ta đã nhàu nhĩ và rách rưới, trên đó còn dính vài chất bẩn màu nâu đục. Mùi hôi thối từ người ả bốc ra khiến mọi người nhịn không được phải che mũi lại.
Hiển nhiên hành động đó của mọi người đều được ả thu vào mắt. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ ả ta phải chịu cảnh xấu hổ như vậy, luôn có mẹ bảo bọc, che chở và cưng chiều ả, ả luôn đặt ánh mắt trên đầu mà nói chuyện với người khác, thế mà hôm nay lại phải chịu tủi nhục trước mọi người.
Leena thấy ả xuất hiện với bộ dạng như vậy liền trợn trừng mắt, lòng đau như cắt, bà ta vùng vẫy mạnh hơn để thoát ra khỏi gọng kiềm của tên vệ sĩ phía sau.
Hoa Nguyệt Dã đưa mắt qua tên vệ sĩ, cho phép Leena chạy tới chỗ con gái của bà ta.
"Becky, Becky, con yêu... Con có sao không?"
Becky thẫn thờ nhìn bà ta, nước mắt trong phút chốc tuôn trào như mưa, "Mẹ, cứu con... Mấy người đó, chúng..."
Theo kế hoạch, ả biết được nơi Hoa Nguyệt Dã đang ở. Nhân lúc Nhiễm Cách không có ở đó, mấy tên du côn đi theo ả ta liền hạ độc vệ sĩ ở nhà riêng của Hoa Nguyệt Dã. Becky thay bộ đồ và trang điểm y hệt phong cách Nhiễm Cách, đi vào phòng của Hoa Nguyệt Dã và quyến rũ anh.
Ả ta nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Hoa Nguyệt Dã dưới ánh đèn mờ ảo, tim đập kịch liệt vì hưng phấn. Buổi đính hôn hôm ấy nhìn từ xa đã thấy anh rất đẹp trai, nhưng không ngờ nhìn gần lại còn đẹp hơn thế. Becky cười thầm, quyến rũ Hoa Nguyệt Dã chỉ là việc cỏn con, đàn ông nào mà không bại trận dưới nhan sắc trời ban này của ả ta chứ? Như vậy Nhiễm Cách kia còn là mối đe dọa của ả sao? Không thể nào, ả ta luôn là người chiến thắng!
Becky kéo vai áo trễ xuống lộ ra xương quai xanh quyến rũ cùng dây áo lót thấp thoáng. Nhưng không ngờ, tay ả vừa mới chạm tới góc giường của Hoa Nguyệt Dã liền bị một lực phía sau đập vào ót khiến ả bất tỉnh nhân sự.
Lúc tỉnh dậy đã thấy bản thân bị trói, đứng trước mặt ả ta là Mạch Âu Diệm đang nghe điện thoại. Thấy Becky tỉnh lại, hắn khẽ cười, nói với người bên kia điện thoại:
"Sở Dã, cô ta tỉnh rồi này, muốn nói chuyện một chút không>"
Đầu dây bên kia im lặng khiến Becky nảy ra một chút hy vọng, nhưng sau đó lại nghe tiếng ngắt kết nối điện thoại. Lòng Becky trầm xuống. Ả đã tính sai rồi sao? Người đàn ông đó không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào với ả ta sao? Anh chỉ cần nói một câu, một chữ thôi cũng được mà, dù là chửi mắng ả, hay xỉ vả ả. Nhưng không... lại không có một lời nào dành cho ả.
Thì ra, tất cả chỉ nằm trong kế hoạch của anh. Lúc đầu ả còn nghĩ sao lại dễ dàng như vậy, cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng vì quá khích mà không để ý đến chỗ bất thường.
Lần đầu tiên ả nếm được mùi thất bại. Nhưng ả không cam lòng. Ả không phục, không phục mình không thể tóm được Hoa Nguyệt Dã, lại càng không phục Nhiễm Cách. Nhiễm Cách đó thì hơn gì ả ta chứ? Chỉ là một cái danh chính quy thôi mà! Ả ta muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, ai lại không muốn khuất phục dưới thân ả chứ?
Mạch Âu Diệm sờ cằm, làm bộ quan sát ả ta:
"Hừm, nhan sắc này cũng không tệ..."
Becky hoảng sợ nhìn hắn. Không được, rơi vào tay tên này thì coi như đời ả đã xong.
Ở Pháp, ai cũng biết tới danh Bá tước Allard. Tính tình ôn hòa dễ chịu, ngoài mặt đối nhân xử thế rất tốt, rất công bằng. Nhưng mấy ai biết được sau bộ mặt giả tạo ấy là người đàn ông tàn nhẫn, lãnh khốc, ra tay dứt khoát, gọn gàng. Đụng tới hắn thì đời này đừng mong thấy được ánh mặt trời. Mỗi ngày sẽ phải tắm rửa bằng máu và nước mắt, ăn bùn đất để sống sót qua ngày.
Làm sao Becky không hiểu được đạo lý này chứ? Nhưng đã quá muộn. Phút chốc bị đám du côn đó cưỡng bức, trong đầu ả xuất hiện một ý nghĩ. Phải trả thù, trả thù, giết hết đám chó chết này, giết luôn cả con ả Nhiễm Cách đó...
"Mày... Louisa, mày... Con điếm, tất cả là tại mày..." Becky vịn vào người Leena đứng dậy, khuôn mặt ả ta vặn vẹo vì giận dữ, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng ngà, bên cạnh cô là người đàn ông tiêu sái mà cô gái nào cũng mong muốn.
Tại sao cô ta lại có được những thứ tốt đến thế? Tại sao ai cũng chào đón cô ta? Cô ta không xứng đáng bằng ả!
Cách quá xa nên Nhiễm Cách không nghe rõ ả nói gì, nhưng tai Hoa Nguyệt Dã siêu thính đương nhiên những lời Becky thốt ra anh nghe hết cả. Sắc mặt anh trầm xuống, sát khí trong mắt phóng tới Becky khiến ả ta đột nhiên nuốt lại lời chửi mắng.
Anh quay sang Hoa Mỹ đứng gần đó, dùng khẩu hình miệng nói:
"Giết."
Hoa Mỹ chưa kịp ra lệnh đội ám vệ ẩn mình trong bóng tối thì Nhiễm Cách lại lên tiếng, "Khoan đã!"
Hoa Nguyệt Dã ngạc nhiên nhìn cô, chỉ thấy cô lắc đầu, "Cô ta không đáng, đừng để lễ cưới chúng ta bị vấy máu bẩn chứ!"
Hoa Nguyệt Dã sững sờ, sau đó mỉm cười, ánh mắt sáng bừng như chứa cả dãy tinh tú. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm, "Như phu nhân mong muốn."
Mà Becky lúc này chẳng biết Nhiễm Cách vừa cứu mình một mạng, ả thấy hai người đứng ân ái vui vẻ như thế lại tiếp tục chửi mắng. Nhưng chẳng ai thèm để ý tới ả ta nữa, mọi người bối rối nhìn nhau, thế đây đều nằm trong kế hoạch cưới vợ của Sở gia chủ sao?
Còn Clark như rơi xuống vực thẳm, lão muốn bỏ chạy nhưng tứ phía đều là người của Hoa Nguyệt Dã cùng Mạch Âu Diệm, chỉ cần xoay người một chút đã bị khống chế, thế nên thoát thân lúc này là việc bất khả thi.
Lão ta cười lớn, "Haha, các người tưởng mình đã thắng ư?"
Clark cười một cách điên cuồng, lão lấy trong túi quần một hộp thiết bị có nút đỏ ở trên, âm trầm đánh ánh mắt căm phẫn về phía Hoa Nguyệt Dã.
"Chỉ cần tao nhấn nút này, tất cả sẽ cùng nhau xuống mồ!"
Mọi người biến sắc, bắt đầu hỗn loạn tìm cách chạy trốn. Mà sắc mặt Hoa Nguyệt Dã chẳng tốt mấy. Anh đã tìm cách câu thời gian để cho đội gỡ bom xử lí tình huống nhưng họ vẫn chưa tìm thấy quả bom đó. Lão cáo già này thật khôn ngoan, giấu bom ở nơi đến thiết bị dò bom tân tiến nhấy cũng không tìm ra.
Clark ngông cuồng quát lên, "Hôm nay ai cũng đừng hòng thoát!"
Lão nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hoa Nguyệt Dã, cười lớn, "Sao nào? Đến cả Sở gia chủ cũng không giải quyết được tình huống này à?"
Nhiễm Cách nắm chặt tay anh, trên khuôn mặt trắng nõn là mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống. Chưa bao giờ cô sợ hãi đến thế. Sợ đau, sợ chết, sợ tan xương nát thịt. Nhưng hơn hết, cô sợ người mình yêu vì mình mà phải chết. Tim cô nhói đau, lồng ngực căng chặt như muốn bùng nổ.
Chẳng lẽ, phải chết thật sao?
"Thế thì, vĩnh biệt nhé, bọn chó chết!" Lúc Clark nói câu đó, ngón tay lão chạm vào nút đỏ trên thiết bị nhỏ.
Hoa Nguyệt Dã động tác mau lẹ xoay người ôm chặt che chắn cô, bao bọc thân thể mềm mại của Nhiễm Cách trong lòng.
Nếu kiếp này không thể nên duyên vợ chồng thì kiếp sau, kiếp sau nữa, thậm chí là mãi mãi về sau, kể cả khi gió ngừng thổi, mây ngừng bay thì anh cũng sẽ chẳng bao giờ buông tay cô.
Sẽ đem cô giấu ở một nơi thật hẻo lánh không ai biết đến, không bao giờ có nguy hiểm cùng chia lìa như bây giờ, sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Sẽ mãi, cùng nhau.
"Vĩnh biệt!"
Bùm.
Âm thanh vang lên kinh thiên động địa, thứ ánh sáng ấy rực rỡ cả một vùng oải hương tím dịu dàng.
Bầu trời hôm ấy, trong xanh biết bao...