Để mọi người rời đi thì Viên Thi ngồi bên cạnh mới lên tiếng hỏi anh về lời đề nghị của ba anh khi nãy.
" Lão đại! Anh định thế nào? "
" Xem tình hình trước đã, chuyện đó cứ từ từ tính sau " anh trầm giọng đáp.
" Ông ấy dù sao cũng là ba anh, anh không thể không giúp được "
Mặc dù cô không thích tính cách của ba anh nhưng cô vẫn phải nói đỡ vài câu giúp ông, cô cũng biết ông cần lô hàng đó thế nên mới đến gặp anh.
" Lô vũ khí của chúng ta không đủ để cung cấp cho ông ấy, ngày mai Châu Phong còn phải giao lô hàng kia cho Lão Trương "
Hiện tại kho vũ khí của anh đã đủ số lượng bán ra và người của anh vẫn đang chế tạo thêm, ông cần gấp thì tất nhiên anh không thể đáp ứng được rồi.
Bộ ông nghĩ rằng chế tạo ra vũ khí là dễ lắm sao? Phải tốn kha khá thời gian.
" Anh cho Quách Phó hoặc Tân Tự thông báo lại với ông ấy rằng trong kho chỉ còn phân nữa số hàng thôi nếu ông ấy đồng ý thì anh cứ cho người chuyển đi, còn không thì thôi "
" Nhưng em chắc chắn với anh, ông ấy sẽ làm đủ mọi cách để có được số hàng đó, anh cho người canh chừng cẩn thận vào "
Với tính cách của Tô Dạ thì sao lại để mất miếng mồi ngon như vậy, cô chỉ là đang nhắc nhở anh cần thận lô hàng của mình thôi.
" Được " anh nhìn cô nhếch môi cười.
Xem ra dần dần cô hiểu ra vấn đề rồi đấy và cô cũng nhạy bén hơn trước rất nhiều.
Nghe theo lời cô, anh cho người gọi điện thông báo với ông Tô về chuyện lô hàng, trước giờ Tô Niên rất ít nói chuyện với ông nếu như có chuyện gì đều là do thuộc hạ của anh trao đổi lại.
Ông Tô vừa về nhà thì cũng được Vũ Việt thuộc hạ thân cận của ông nói lại.
" Ông chủ, người của thiếu gia có gọi lại nói rằng không đủ số lượng để cung cấp hàng cho chúng ta "
" Cái gì mà không đủ số lượng? Kho vũ khí của nó lớn như thế mà không lo nổi sao? Chắc chắn là nó nghe lời con nhỏ đó " ông Tô tức giận đập cây gậy trên tay xuống đất.
Anh không đủ hàng thì cũng đồng nghĩa ông không có số hàng đó, nếu vậy đối tác bên kia của ông thì sao? Ông không thể nào từ chối mối làm ăn này được.
Nếu như ông không có việc nhờ anh thì ông cũng sẽ không đến đây.
Vũ khí của ông chất lượng không bằng anh, bọn họ thì lại cần chất lượng và ra giá rất cao vậy nên ông mới suy nghĩ tới việc lấy hàng của anh.
" Tôi nghe nói ngày mai thiếu gia có một chuyến hàng đi, ông chủ! Ông nghĩ thế nào? " Vũ Việt nói nhỏ vào tai ông.
" Cậu có chủ ý gì thì cứ nói "
" Chúng ta cứ nhận tạm số hàng đó đi, tôi có quen một số người trong đó bảo bọn họ lấy đi một ít chắc chắn thiếu gia sẽ không phát hiện "
Tô Dạ im lặng một lúc lâu thì cũng gật đầu đồng ý, ông không bao giờ tin kho của anh lại hết hàng, vậy tại sao anh còn hàng để vận chuyển đi, rõ ràng là anh không muốn giúp ông mà thôi.
Ông đã mở lời trước vậy mà anh vẫn không nể tình dù sao đi nữa ông vẫn là ba của anh mà.
Cô cùng anh đến bang và còn đi theo anh tới nơi chế tạo vũ khí, bên trong có tầm người mà thôi tại sao anh lại để ít người làm như thế, không phải càng nhiều người càng đẩy nhanh tiến độ hay sao?
" Lão đại " thấy anh đi vào thì tất cả mọi người đều cúi đầu chào.
Tô Niên gật đầu một cái rồi thôi, cô đưa mắt nhìn xung quanh chiếc bàn dài để đầy những bộ phận riêng của súng, Viên Thi tò mò cầm viên đạn lên xem hình như viên đạn này to hơn thì phải.
Lúc cô tập bắn thì viên đạn nhỏ hơn một chút.
" Lão đại! Loại súng này có phải là súng chúng ta thường dùng hay không? " cô hỏi.
" Ừ, sao thế "
Tất cả các vũ khí của Hắc Phi bang đều do một tay người anh chế tạo nên và bọn họ cũng dùng và thử nghiệm những thứ này.
" Em thấy viên đạn có vẻ to và ngắn hơn viên đạn cũ, bộ anh không thấy vậy sao? "
" Nói tiếp đi " anh nhướng mày ra hiệu cho cô.
" Lúc trước em có nghe Tuyết Giao nói, nếu như đạn quá to và ngắn thì lực sát thương sẽ không cao, tại sao anh lại chọn loại viên đạn này " cô tiếp tục nói.
Khi cô ở Anh có nghe Tuyết Giao nói một số vấn đề về súng, Tuyết Giao có khá thích sưu tầm viên đạn và nghiên cứu chúng, cô chỉ đang nhớ lại lời mà bạn cô đã nói thôi.
" Giỏi lắm " anh cười nhạt sau đó đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô.
Cô cũng rất tinh mắt nhìn qua một lần là nhớ ngay, vì Lão Lê yêu cầu anh làm giúp loại viên đạn mà trên tay cô đang cầm thế nên Tô Niên mới nhận lời, đương nhiên đó không phải của anh rồi.
" Lão đại, cho em xin một viên được không? "
Viên Thi lên tiếng xin anh, cô mang về cho Tuyết Giao.
Tô Niên gật đầu đồng ý, nhận được lệnh của anh, cô nhanh tay bỏ vào túi mình, cô được đi xem thêm một vòng nữa rồi mới rời khỏi nơi đó.
Nhìn nơi chế tạo vũ khí của anh lại khiến cô có chút hứng thú, có thời gian cô sẽ tìm hiểu thêm về tất cả các loại súng chắc sau này sẽ giúp ích được cho anh.
................
Như lời anh nói thì hôm nay bang anh có chuyến vận chuyển hàng thế nên chỉ mới giờ tối anh và cô đã có mặt ở bang để kiểm tra hàng thật kỹ sau đó mới đưa lên xe.
Thường thì anh đều làm việc vào ban đêm để ít người nhìn thấy hơn.
" Lão đại, lô hàng chúng ta đã bị ai đó lấy mất phân nữa " Quách Phó kiểm tra xong thì nhanh chóng báo lại cho anh.
Hắn và Châu Phong đã kiểm trả rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn thiếu.
" Chết tiệt! " anh nghiến răng nói.
Kẻ nào dám động tay đến lô hàng của anh thì chắc chắn kẻ đó không còn muốn sống nữa rồi.
Viên Thi ngồi bên cạnh nghe đến đây thì cô chợt nhớ ra có một người đàn ông khiến cô rất nghi ngờ, khi nãy cô có đi vệ sinh và người đó vô tình đụng trúng cô, bộ dạng của hắn ta khá vội vàng.
Không lẽ chính là hắn ta đã trộm sao?
" Lão đại, lúc nãy em có đụng trúng một người đàn ông nhìn hắn ta rất khả nghi " cô xoay qua nhìn anh nói.
" Hắn ta trông thế nào? " anh nhanh chóng hỏi lại cô.
Cô miêu tả lại hình dáng của hắn ta cho anh nghe và theo như lời cô nói thì đúng thật người đó chính ta thuộc hạ của anh.
" Tìm hắn về đây " anh lạnh giọng ra lệnh.
" Lão đại, có người nhìn thấy tên đó đã lái xe đi rồi " Tân Tự nói.
" Cho người chặn xe hắn ta, nhất định phải bắt sống hắn "
Anh rất ghét những người phản bội anh, đã là người của anh thì nhất định phải trung thành với anh vậy mà hắn ta lại muốn tìm tới con đường chết.
Châu Phong và Quách Phó nhanh chóng làm theo lệnh của anh, ngay cả bọn hắn cũng không nghĩ tới là người trong bang làm ra.
Hôm qua anh đã căn dặn là xem chừng các lô hàng cẩn thận và bọn họ đã điều người đến để canh giữ nhưng không ngờ đến khi gần xuất hàng thì lại bị mất.
Lần này là bọn họ quá lơ là rồi.
" Lão đại! Anh có nghĩ rằng....!" cô chậm rãi lên tiếng.
" Ừ " anh hiểu ý cô.
Người đầu tiên mà anh nghĩ tới chính là Tô Dạ ba anh và cũng đúng như lời nhắc nhở hôm qua của cô, ông chắc chắn sẽ làm mọi cách để có được số hàng đó.
Vì ông là ba anh thế nên anh mới nể tình mà đưa nữa số hàng kia vậy mà ông lại không biết điều.
" Anh đừng tức giận, chuyện gì cũng có hướng giải quyết mà " cô thấy sắc mặt khá tệ thế nên đã lên tiếng an ủi anh.
Viên Thi đưa tay lên vuốt ngực anh, cô đoán thế nào ông Tô cũng không ngồi yên như vậy nhưng đúng thật, ông chưa bao giờ nghĩ cho anh mà chỉ nghĩ đến quyền lợi của bản thân mình mà thôi.
Chỉ cần những thứ mang lại lợi ích cho ông thì ông đều tranh giành cho bằng được, vì sao trên đời lại có người cha như vậy chứ?
Những chuyện ông làm đều do một mình anh đứng ra giải quyết, nếu như hôm nay không kiểm tra hàng thì sao đây? Có phải là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh hay không?
Một con sâu làm rầu nồi canh mà.
Vài phút sau đám người của Châu Phong đã mang hắn ta về cho anh, biết mình gây ra lỗi lớn thế nên vừa gặp anh hắn đã quỳ gối cầu xin anh tha tội.
" Lão đại, là tôi sai, tôi không nên làm như vậy, xin ngài hãy tha cho tôi lần này "
" Ông chủ bảo tôi lấy vì đã có sự cho phép của ngài rồi thế nên tôi mới dám chở hàng đi, tôi nói thật, xin ngài hãy tin tôi "
Nói thật thì hắn chỉ làm theo lời của ba anh mà thôi, bởi vì hắn nghĩ hai người là ba con với nhau nên không thể nào nói dối được, đến khi hắn bị Châu Phong bắt về đây thì mới hiểu ra vấn đề.
" Cậu làm việc cho ai hả? " anh lớn tiếng hỏi.
" Là lão đại, tôi biết tôi sai rồi, xin ngài hãy nể tình mà tha cho tôi lần này "
Đoàng
Viên Thi định vừa lên tiếng thì ngay lập tức tiếng súng vang lên khiến cô có chút giật mình, Tân Tự bắn phát súng đó, bởi vì đây chính là quy tắc của Hắc Phi bang những ai phản bội lại anh đều phải chết.
" Lấy lại lô hàng, thông báo với ông ta sau này đừng làm phiền đến tôi " anh nói xong thì nắm tay cô rời đi.
Có vẻ như lần này anh tức giận thật rồi, Tô Niên biết chuyện này thế nào cũng xảy ra nhưng cuối cùng thì anh vẫn không kiềm chế được cơn nóng giận trong người mình.
Nếu ông đã không biết nghĩ đến anh thì đừng hòng anh chấp nhận yêu cầu đó.
Anh và cô không về biệt thự mà ghé qua quán bar King của anh một chút, đến tận bây giờ cô mới biết quán bar này thuộc quyền quản lý của anh.
Tô Niên ôm eo cô tiến vào trong, bỗng nhiên mắt cô dừng lại trước bàn mà Lại Quân Vinh đang ngồi bên cạnh còn có hai cô gái khác.
Thấy cảnh này Viên Thi chỉ nhếch môi cười khinh, quả nhiên lúc trước cô không chọn hắn là điều đắn nhất trong cuộc đời của cô.
Hắn vẫn chứng nào tật ấy mà thôi.
Thật ghê tởm.
" Nguyễn Viên Thi " anh gằn giọng gọi tên cô.
" Dạ " cô giật mình lên tiếng.
Nghe tiếng anh gọi cô ngước lên thì chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của anh đột nhiên cô có chút lo lắng, cô có làm gì đâu mà anh lại cô với ánh mắt đó, anh sẽ không nổi giận với cô chứ?
Khi hai người vào phòng riêng, Tô Niên dùng tay ôm chặt chiếc eo thon gọn của cô, anh thật không hài lòng về hành động khi nãy của cô.
" Em còn yêu hắn ta? " anh cất giọng hỏi.
" Không có, em và hắn ta không hề yêu nhau mà, anh đừng hiểu lầm "
Là vì cô sợ anh tức giận vậy nên mới vội vàng lên tiếng giải thích, nhưng đúng thật là vậy mà cô và Lại Quân Vinh không hề yêu nhau trước đây và bây giờ cũng thế.
" Không có lần sau " anh nghiêm nghị nói.
" Vâng " cô cười cười với anh để qua chuyện.
Tô Niên đưa tay giữ chặt gáy cô sau đó nhướng người hôn lên môi cô, chiếc lưỡi anh nhanh chóng đi vào trong khoan miệng của cô, Viên Thi cũng rất nhiệt tình đáp lại.
Anh di chuyển hai tay xuống vòng ba đầy đặn của cô và dừng lại ở đó, tay anh không ngừng làm loạn trên cơ thể của cô.
Tô Niên chỉ dùng mắt quan sát cũng có thể nhìn ra cơ thể của cô rất vừa ý anh.
Đặc biệt là nơi mà tay anh đang chạm đến.
" Ưm....!lão đại " môi anh từ từ đi dọc xuống chiếc cổ trắng noãn của cô.
Cảm giác thoải mái khiến miệng cô khẽ rên lên một tiếng, anh thích thú nhìn biểu cảm hưởng thụ của cô.
Tô Niên cũng chẳng ngần ngại gì mà hôn mạnh lên cổ cô.
" A....!lão đại, anh cắn em " cô lên tiếng trách móc anh.
" Không phải cắn mà là hôn "
Hôn gì chứ? Anh lúc nào cũng thích bạo lực cô như thế, lần trước là môi bây giờ là cổ, anh đùa cô sao?
Anh cười nhạt, sau đó choàng tay cô vào lòng mình, anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi, chẳng hiểu vì sao ở bên cạnh cô lại khiến anh bớt căng thẳng đi khá nhiều.
Dù có thế nào thì anh vẫn sẽ giữ cô bên mình.
Nói anh độc chiếm cũng được nhưng đúng thật là vậy! Đã là của anh thì đừng hòng ai có được, kể cả cô..