Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

chương 93

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặt Bạch Tử Hàn tối sầm lại, anh ôm lấy gáy cô kéo sát mặt cô về phía mình.

"Tôi chưa từng thay đổi chỉ là cô chưa hiểu rõ tôi mà thôi." Giọng anh trầm thấp giống như mà quỷ.

Lòng Phương Linh run lên, đúng vậy, cô căn bản chẳng hiểu gì về anh cả, có lẽ cô mới chỉ khám phá hết lớp vỏ bên ngoài mà thôi, tận sâu trong cùng của anh thì cô chưa từng chạm tới.

"Trong ảnh đâu chỉ có mình tôi, hai chúng ta cùng khó xử."

Bạch Tử Hàn cười lớn một tiếng.

"Lâu ngày không gặp em hình như chẳng thông minh ra chút nào nhỉ?"

Phương Linh chán ghét vẻ mặt đểu càng này của anh, cô muốn quay mặt đi nhưng anh đã giữ chặt gáy cô khiến vô không cử động được.

"Tôi đâu có ngu mà để nguyên cái mặt tôi lên, vả lại....đâu chỉ có mỗi hình đó."

"Anh....vô sỉ." Phương Linh không nhịn được liền chửi một câu.

"Cho em hai ngày suy nghĩ, sau hai ngày nếu em còn không xuất hiện trong căn phòng này thì...hậu quả em biết rồi đấy." Bạch Tử Hàn cúi sát mặt xuống, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô nhưng cô chỉ cảm thấy một cơn lạnh giá đến đóng băng.

Phương Linh đẩy mạnh anh ra dứt khoát quay người rời đi, nhưng khi cô đi đến cửa thì chuông cửa vang lên.

Cô vô thức nhìn qua qua mắt mèo trên cửa, sau đó liền kinh ngạc lùi ra sau, là Lâm Tuyết Ý, cô ta thực sự đến Việt Nam.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là tìm chỗ trốn.

Cô chạy về hướng nhà tắm nhưng rồi lại khựng lại, nhà tắm có vẻ không ổn, lỡ cô ta buồn vệ sinh rồi đi vào thì sao.

Cô lại đưa mắt nhìn về phía giường, điều đáng buồn là gầm giường khá thấp cô không thể chui vào.

Cuối cùng chỉ còn chiếc tủ quần áo lớn được để trong phòng, cô không do dự lập tức chạy đến mở cửa tủ ra rồi chui vào trong.

Bạch Tử Hàn nhìn một loạt hành động vội vàng tìm chỗ trốn của cô thì nhíu mày, anh đứng dậy tiến về phía cửa xem là ai thì cửa tủ lại một lần nữa mở ra.

Phương Linh hé chiếc đầu nhỏ về phía anh, khẽ nói.

"Anh mau dụ cô ta ra ngoài, tôi sẽ nhân cơ hội để chạy" Sau đó đóng sập cửa tủ lại.

Bạch Tử Hàn nghe được câu này của cô liền hiểu người ngoài cửa là ai.

Anh chỉnh lại áo choàng một chút rồi mở cửa ra, gương mặt xinh đẹp sắc sảo của Lâm Tuyết Ý liền xuất hiện.

"Anh làm gì ở trong mà mở cửa lâu vậy?" Lâm Tuyết Ý hơi nhăn mặt nói.

"Cô lại muốn phóng viên chụp được? Vào trong đi!" Bạch Tử Hàn nghiêng người cho cô ta đi vào.

Lâm Tuyết Ý lập tức đi vào bên trong, vừa vào cô ta liền phát giác có gì đó không đúng.

Cô ta ngửi thấy mùi của phụ nữ, không nồng nặc như nước hoa cô ta hay dùng mà chỉ là mùi hương thoang thoảng tự nhiên toát ra từ cơ thể.

Trong lòng tràn ngập nghi hoặc nhưng cô ta không dám hỏi, cũng không dám chất vấn Bạch Tử Hàn.

Cô ta không muốn có chút mâu thuẫn nào với Bạch Tử Hàn nữa, nhất là thời điểm này.

"Anh ăn sáng chưa? Có cần em gọi nhân viên khách sạn mang đồ ăn lên không?" Lâm Tuyết Ý để túi xách lên bàn rồi quay sang nói với Bạch Tử Hàn.

"Không cần, lát nữa sẽ ăn với ekip." Bạch Tử Hàn trở lại quầy bar, cầm ly rượu vang ban nãy lên nhấp một ngụm.

"Nay anh quay ở đâu? Em có thể đi theo không? Em hứa nhất định sẽ không để phóng viên phát hiện thêm lần nữa." Lâm Tuyết Ý còn sợ anh không tin liền dơ ba ngón tay lên.

Bạch Tử Hàn chẳng thèm để tâm đến lời thề thốt của cô ta, lập tức từ chối.

"Cô muốn đến thì tự mình đến, tôi chán việc mỗi ngày phải lên hot search với cô rồi." Bạch Tử Hàn lạnh lùng nói, ánh mắt như có như không nhìn về phía cánh tủ đang khép hờ lộ ra hai con mắt đen láy lúng liếng của ai đó, khi chạm ánh mắt của anh như bị chột dạ cánh cửa lập tức đóng chặt lại.

Bạch Tử Hàn hơi nâng khóe môi vẻ mặt bỗng chốc trở nên dịu dàng rất nhiều.

"Đâu phải em cố ý." Lâm Tuyết Ý xụ mặt nói, có tin đồn đúng là cô ta nhờ nhà báo viết, nhưng cũng có một số tin là do phóng viên tự mình chụp được chính cô ta cũng không biết.

"Tôi mặc kệ cô cố ý hay không, nếu không còn chuyện gì nữa thì mau rời khỏi, tôi còn phải chuẩn bị đi quay nữa." Bạch Tử Hàn buông ly rượu xuống chậm rãi tiến về phía tủ.

"Hôm qua bác trai có điện cho em, bác nói đã tìm được ngày để đính hôn rồi là vào tháng sau." Lâm Tuyết Ý thấy anh có ý định đuổi khách thì vội nói.

Mấy năm nay cô ta điên cuồng theo đuổi Bạch Tử Hàn, điều làm cô có động lực to lớn như vậy là vì anh không còn đối xử tuyệt tình với cô ta như trước kia nữa, mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm, thậm chí theo anh đi đến phim trường anh cũng không hề nói gì, nếu là trước kia chắc đã sớm đuổi cô ta cút thật xa.

Điều này làm cho Lâm Tuyết Ý bắt đầu có hi vọng.

Dạo gần đây ông Bạch có ý định cho bọn họ đính hôn, anh vậy mà cũng không từ chối, chỉ nói một chữ "tùy", dù vậy cũng khiến cô ta vô cùng vui vẻ.

Sắp rồi, Lâm Tuyết Ý này sẽ sớm bước vào cửa nhà họ Bạch như ước mơ cô hằng mong muốn.

Bước chân Bạch Tử Hàn dừng lại, anh quay lại nhìn Lâm Tuyết Ý, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Anh chỉ thốt một câu.

"Vậy chẳng phải cô nên về nước để chuẩn bị thật chu đáo sao?"

Lâm Tuyết Ý nghe được lời này của anh trong lòng vui sướng như điên, anh nói vậy có nghĩa là không hề có bây cứ ý kiến gì về chuyện bọn họ sẽ đính hôn, cũng có nghĩa là anh đồng ý.

"Em sẽ lập tức đặt vé máy bay." Lâm Tuyết Ý cười đến không khép được miệng.

Cô ta sắp trở thành vị hôn thê của người đàn ông mà bao cô gái mơ ước, nghĩ thôi mà đã cảm thấy bản thân như đang trên mây vậy.

Phương Linh ngồi co người trong tủ, cô nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của họ nhưng vì hai người họ nói tiếng Trung nên cô nghe tiếng hiểu tiếng không.

Nhưng với kinh nghiệm xem phim Trung nhiều năm và bị Gia Mỹ lâu lâu lải nhải bên tai cô vài câu tiếng Trung nên cô có thể hiểu đôi chút.

Mấu chốt chính là cô nghe thấy Lâm Tuyết Ý nói cái gì mà đính hôn, hai người họ sẽ đính hôn sao? Suy nghĩ này làm lòng cô bỗng trở nên hụt hẫng.

Lâm Tuyết Ý vui vẻ rời đi, lúc này Bạch Tử Hàn mới mở cửa tủ ra liền nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Phương Linh.

"Chúng ta như này có phải rất giống đang vụng trộm không?" Bạch Tử Hàn cúi xuống nhìn cô.

Phương Linh ngước mắt lên nhìn anh, lạnh lùng nói.

"Nhân cách của tôi chưa đến mức thối nát như thế." dứt lời cô gạt cánh tay anh đang đặt bên cửa tủ xuống rồi đi ra ngoài.

Phương Linh nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Nghỉ ngơi hai ngày chân cô đã đỡ rất nhiều, có thể đi lại bình thường mà không phải khập khiễng nữa rồi.

Hai ngày này ở nhà cô sắp chán muốn chết rồi.

Đúng là đang khổ sở quen, sung sướng một chút liền chịu không nổi.

"Mẹ, nay mẹ muốn ăn gì con ra chợ mua." Phương Linh vừa tưới cây vừa quay sang hỏi mẹ đang ngồi trên xích đu ngoài sân.

"Già cả rồi ăn đơn giản càng tốt, mẹ cũng không ăn được nhiều." Bà Loan rời mắt khỏi tờ báo, nhìn về phía cô.

"Vậy để con ra chợ xem có gì rồi mua.".

Phương Linh để bình tưới cây sang một bên, định đi vào trong nhà thay quần áo thì bất ngờ bị mẹ gọi lại.

"Linh."

"Gì vậy mẹ?" Phương Linh đi đến ngồi xuống bên cạnh bà.

"Con cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi mà mẹ thấy con vẫn còn lông bông quá, nhìn người ta bằng tuổi con đã sớm lấy chồng sinh con rồi, đến cả Gia Mỹ cũng đã lấy chồng, vậy mà còn con chưa chịu hèn hò là sao?" Đứa con gái này thật khiến bà thấy không yên tâm.

"Mẹ, cứ để mọi thứ tự nhiên đi.

So với việc lấy chồng con thích ở với mẹ hơn." Phương Linh nũng nịu dựa vào lòng mẹ.

"Mẹ cũng không thể ở bên con cả đời được." Bà Loan nén tiếng thở dài nhìn con gái.

"Thôi được rồi, cứ đến đâu hay đến đó đi mẹ." Phương Linh cười cười không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

"Mẹ mới thấy cái cậu đó ở trên báo." Bà Loan ngập ngừng nói rồi chỉ vào tờ báo trên tay.

Phương Linh nhìn vào tờ báo, ngay đầu tờ báo là hình ảnh Bạch Tử Hàn trong một buổi sự kiện nào đó, anh khoác lên mình một bộ vest lịch thiệp, thần thái trầm ổn, nhìn vô cùng đẹp trai.

"Đến bây giờ thì mẹ đã hiểu bản thân mình sai nhiều đến nhường nào.

Tình yêu là thứ mà người ta không thể điều khiển được, vậy mà mẹ lại luôn cố chấp muốn chia rẽ hai đứa.

Nếu lúc đó mẹ biết suy nghĩ hơn một chút có lẽ Tuấn Kiệt và con sẽ không phải uổng phí thời gian cho nhau, con có lẽ cũng sẽ được hạnh phúc bên người mà con yêu." Bà Loan nắm lấy tay con gái ánh mắt rưng rưng đầy xa xăm.

Bà quá cố chấp, cũng quá ích kỉ, giờ nhận ra có phải đã quá muộn.

"Mẹ, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi." Phương Linh ôm lấy mẹ, trấn an bà.

"Mẹ đọc trên báo thấy cậu ấy hình như đang ở Việt Nam, nếu con còn yêu cậu ta thì có thể....."

Bà Loan còn chưa nói hết cô đã nhẹ giọng ngắt lời "Không thể nữa rồi mẹ, một khi bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ."

Bạch Tử Hàn đối với cô chính là hận, anh thậm chí còn sắp đính hôn.

Mọi thứ dường như đã quay trở về quỹ đạo ban đầu, sớm thôi anh sẽ trở về nước, sẽ cùng Lâm Tuyết Ý đính hôn, rồi kết hôn, sống cuộc sống hạnh phúc bên một người vợ xinh đẹp, môn đăng hộ đối.

Còn cô có lẽ cũng sẽ kết hôn, sinh con, sống một đời bình thường như bao người khác đến hết đời..

Truyện Chữ Hay