“Ừm, vì cô ấy xứng đáng” Tiêu Thành Đạt trả lời một cách mơ hồ.
“Nào, thành thật mà nói, anh có thích cô gái tội nghiệp này không?”
Anh ta chưa từng thấy qua cảm giác này, cho dù là Lâm Ngọc Linh cũng vậy.
Anh ta sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng người có thể khiến anh ta vừa mắt… sao có thể bình thường như vậy? Tiêu Thành Đạt xoa lông mày, cũng lười trả lời câu hỏi này.
Anh ta nhanh chóng quay trở lại phòng làm việc Vài ngày sau.
Tiêu Thành Đạt đưa An Hiểu Ninh đến thành phố Hồ Chí Minh, anh ta đã bỏ lỡ sinh nhật của Lâm Ngọc Linh vài lần rồi.
Đây là lần duy nhất anh ta cho người giúp việc của mình một cơ hội để đi dự sinh nhật với anh ta.
Ở một vùng núi tương đối hẻo lánh ở thành phố Hồ Chí Minh, khu vực này trước đây là một khu du lịch.
Anh ta không biết cấp trên nghĩ gì.
Đó là một khu vực rộng lớn mà cấp trên đã cấp cho anh ta.
Lá rụng khắp mặt đất xen lẫn với tuyết rơi nhẹ.
“Lạnh quá.” An Hiểu Ninh rụt cổ.
“Cần khoác áo của tôi không?”
“Không cần.
Cậu chủ, anh cứ mặc đi ạ.”
“Cô định gọi cậu chủ trước mặt mấy người họ ư?” Tiêu Thành Đạt lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động rồi ném chiếc áo sang cho cô.
An Hiểu Ninh bồng nhiên bị một cái áo khoác như cái chăn che kín cả người, cô ấy rất vội vàng muốn đứng dậy nên càng tỏ ra lúng túng.
Tiêu Thành Đạt nhìn cô ấy cười không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên đắc ý giống như là nhìn thấy cô ấy xấu hổ là một điều vô cùng thú vị.
Sau khi khoác áo xong, An Hiểu Ninh sửa sang lại mái tóc rối bù: “Vậy tôi gọi anh là gì được chứ? Trước kia bọn họ đều kêu tôi gọi anh là cậu chủ”
“Cô không phải người giúp việc của tôi.”
“… Nhưng nếu tôi không phải người giúp việc của anh thì tôi là cái gì?”
Anh ta khẽ giật mình, An Hiểu Ninh lại lặng lẽ nói tiếp: “Nếu tôi không phải người giúp việc, vậy tôi có tư cách đi theo anh?”
Cô ấy cứng đầu tiếp tục hỏi.
“Bạn bè không được à?”bg-ssp-{height:px}
“Nếu một người như tôi làm bạn với anh, giới truyền thông bên ngoài sẽ cười chết mất” Cô nghiêm túc trả lời.
Tiêu Thành Đạt đột nhiên nhớ ra.
Vài lần trước anh đã xem bài báo của cô.
Không, phải nói rằng đó là một bài thơ ngắn, đầy tuyệt vọng và bất lực trước thế giới, và chính “điều” vô cùng đặc biệt này đã khiến cô thu hút giới truyền thông và công chúng với tốc độ rất nhanh “Anh chỉ… quan tâm đến chuyện sinh nở đến vậy?
“Không.
Cô không cần quan tâm đâu, tôi cũng sẽ không để ý bọn họ nói gì cô An Hiểu Ninh cười, giọng nói không trọng lượng như gió thoảng: “Còn những người khác thì sao?”
Tiêu Thành Đạt đột nhiên co thắt đồng tử.
Câu trả lời đã sẵn sàng nhưng anh ta không thể nói ra.
Bọn họ đi hai bước đã tới cảnh cổng chính.
Nhìn lên cao là một cánh cổng sắt có hai người đứng bên cạnh cùng một vệ sĩ được đào †ạo bài bản và nghiêm khắc.
“An Hiểu Ninh, trên đời này không còn ai nữa”
Tiêu Thành Đạt nhìn nơi cao nhất của cánh cổng sắt, môi mỏng khế mở: “Chỉ là một vết sẹo, một năm, hai năm, một ngày nào đó cô sẽ không… “
“Anh không hiểu sao? Cuộc sống thì khác nhưng những ký ức đó thì vẫn vậy.
Một khi tôi muốn thoát khỏi sự u ám hiện tại và trở thành một người khác thì một vài người sẽ tới và đào mộ cái ký ức ấy lên.
Một số con người sinh ra để làm vậy, anh không cần phải lo lẳng cho tôi.
“
Tiêu Thành Đạt hít sâu một hơi, lòng nặng tấu.
Nói đến đây thì anh ta cũng không còn gì để phản bác nữa.
Cả hai vào nhà học Mạc để báo danh, được.
người giúp việc đưa hai người vào phòng khách với một thái độ kính cẩn.
Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh đã đợi sẵn ở đó, theo sau là Hà Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh, Mạc Lương Thành và Vũ Hồng Hoàng, cách đó không xa đi, Trần Hoa và Chu Kim Văn được một người giúp việc đưa đi chơi.
Khung cảnh hài hòa vô cùn.