Cuộc sống ở riêng không có mệt mỏi như Chu Lăng nghĩ, hai đứa nhỏ đều ăn cơm trưa ở trường học, buổi chiều bốn giờ đi ra ngoài mua đồ ăn, thuận tiện đón tiểu Ngữ về nhà, lúc này bé Phúc Binh cũng về nhà không sai biệt lắm. Để cho bé Phúc Binh chơi cùng em gái trong chốc lát, cô đi nấu cơm, cơm nước xong xuôi là giúp bé Phúc Binh làm bài tập, rồi giúp tiểu Ngữ tắm rửa, chờ ba người đều tắm xong rồi trực tiếp đem quần áo vào máy giặt -- lại nói tiếp, thời điểm trước kia con gái của chị họ hai, ba tuổi, lúc đi ra ngoài là mặc quần áo sạch sẽ, lúc trở về là quần áo bẩn đen xì xì, tiểu Ngữ lại thích sạch sẽ, sẽ không giống như những đứa nhỏ nhỏ như vậy, quần áo chỉ cần ô uế một chút thì bé sẽ nhăn lông mày lại, phải thay quần áo khác ngay. Ở nhà trẻ không thay được quần áo, cho nên bé sẽ đặc biệt cẩn thận, không làm quần áo mình bị dơ, cũng không cho những bạn nhỏ khác làm dơ quần áo mình.
Điểm ấy ở người khác xem ra có vẻ không được đáng yêu cho lắm, nhưng giúp Chu Lăng giảm đi không ít chuyện. Chỉ là thói quen có chút thay đổi, trước kia buổi tối cô đều thích viết tiểu thuyết, bây giờ buổi tuối phải bồi bọn nhỏ chơi, giúp bọn nhỏ làm bài tập về nhà, kể truyện cho bọn nhỏ nghe, bồi bọn nhỏ ngủ, bây giờ tiểu thuyết chỉ có thể viết vào ban ngày. Trước kia cảm thấy ban ngày một chữ cũng không thể viết ra được, đến buổi tối tinh thần gấp trăm lần, tốc độ phiên nhiều lần, nói đến cũng là vẫn đề thói quen. Bây giờ không có biện pháp, ban ngày chỉ có thể viết tiểu thuyết, lâu lâu rồi cũng thành thói quen.
Bất quá hai vợ chồng ở riêng cũng không lâu dài như Chu Lăng tưởng tượng, đến thời điểm bé Phúc Binh lên cấp, thì Ngô Ngôn thăng chức, thăng thành phó đại đội trưởng đại đội đặc chủng. Tuy rằng là phó, nhưng rốt cuộc vẫn là thăng chức. Hiện tại anh chỉ cần xử lý toàn bộ công việc trong đội, không cần phải mỗi ngày ở trong đội không được rời đi. Vì thế anh bắt đầu là buổi sáng đi làm, buổi tối lái xe về nhà, nhìn không khác gì người đi làm văn phòng đúng giờ đi đúng giờ về. Hơn nữa anh không muốn gây sự chú ý đến mọi người, cho nên mỗi ngày đến bộ đội mới thay quân trang, tan tầm về nhà là thay đổi quần áo hàng ngày, hàng xóm chỉ nghĩ đến người đàn ông này là thành phần tri thức bình thường, ở nơi nào chuyển đến đây, nhưng không có người nào biết được người đàn ông cao lớn này là tân thượng tá mới nhận chức, đường đường là phó đại đội trưởng đại đội đặc chủng.
Trừ bỏ hai vợ chồng không cần ở riêng, đối với chuyện Ngô Ngôn thăng chức. Chu Lăng không biết là vừa mừng hay là vừa lo. Không phải thường xuyên mang đội ra ngoài làm nhiều vụ, đương nhiên là an toàn rất nhiều, nhưng cũng là đại biểu cho một việc, nếu cần anh mang đội đi làm nhiệm vụ thì đặc biệt rất nguy hiểm và gian nan. Cũng may loại nhiệm vụ này cũng không nhiều lắm. Bất quá Ngô Ngôn mới đi làm xong một nhiệm vụ, nhiều nhiệm vụ như vậy Chu Lăng cảm giác thấy mình sẽ mắc phải bệnh tim.
Thời điểm vừa mới bắt đầu cô cao hứng thật, thăng chức là việc nhỏ, không cần mang đội chẳng khác nào không cần đi làm nhiệm vụ a!
Không nghĩ tới yên tâm qua được mấy tháng, Ngô Ngôn lại giống như trước mỗi lần đi làm nhiệm vụ sẽ giống nhau, đột nhiên sẽ không có tin tức. Hôm đó Chu Lăng phát hiện Ngô Ngôn không trở về, di động tắt máy không gọi được, trong lòng liền kinh hoàng, thật vất vả đợi cho đến ngày hôm sau, cô thử gọi một lần nữa nhưng máy không thông, liền đem điện thoại gọi tới chỗ đại đội trưởng.
Kết quả thật giống như cô dự liệu, Ngô Ngôn mang đội đi làm nhiệm vụ. Đều đã kết hôn vài năm như vậy, cô còn có phải hay không vẫn không thích ứng được sự chờ đợi ở nhà, hơn nữa loại tình huống này rõ ràng hết sức nguy hiểm. Cũng may bây giờ có hai đứa con làm lòng cô phân tâm, làm cho cô bận rộn, để tạm thời quên đi sự vướng bận, đồng ngôn đồng ngữ đáng yêu luôn làm cho cô nở nụ cười, những động tác tri kỷ lại làm cho cô cảm thấy hết thảy đều giá trị, mà cuối cùng là làm cho lòng cô yên ổn xuống dưới chỉ có thể là Ngô Ngôn mang theo bóng dáng mệt mỏi xuất hiện ở trước cửa.
Thời điểm Chu Lăng nhìn thấy Ngô Ngôn thì những oán giận cùng lo lắng ở trong lòng đã bỏ hết ra ngoài đầu, chỉ nhớ rõ lúc đón nhận hỏi: "Ngô Ngôn anh đã trở lại? Không có bị thương chứ?" Làm vợ của quân nhân, cô chẳng sợ lại quan tâm, cũng không thể hỏi đến công việc của anh, chỉ có thể làm tốt công việc ở nhà không để cho anh lo lắng phân tâm khi đi làm nhiệm vụ.
"Tiểu Lăng thật xin lỗi, làm cho em lo lắng. " Ngô Ngôn an ủi bế ôm cô, "Anh tốt lắm, không có bị thương, chỉ là rất đói bụng, có cái gì ăn không?"
"Ăn sao?"
Hai đứa nhỏ ở trong phòng khách nghe thấy thanh âm ba ba, kêu to vọt ra, một bên một bé ôm cánh tay ba-- tiểu Ngữ còn quá nhỏ, chỉ có thể ôm chân ba ba --kêu lên
"Ba ba, ba đã trở về... "
"Ba ba, tiểu Ngữ rất nhớ ba. "
Chu Lăng mỉm cười, tiểu Ngữ cũng không biết giống ai, rõ ràng cô và Ngô Ngôn là kiểu người không để tình cảm lộ ra ngoài, nhưng miệng thằng bé kia cực kỳ ngọt, giỏi nhất là nịnh người, lời ngon tiếng ngọt, đến nỗi ông ngoại bà ngoại đều đem cháu gái làm tâm can bảo bối.
"Được rồi, hai đứa đều buông ba ba các con ra, ba đang mệt mỏi, trước tiên để cho ba ngồi xuống. "
Chu Lăng nói "Binh binh, đi lấy cho ba con cốc nước, tiểu Ngữ đi lấy bánh bích quy ra đây cho ba ăn được không?"
Hai đứa nhỏ vội vàng đáp lời chạy tới phục vụ cho ba ba. Ngô Ngôn ngồi dựa vào ở trên sô pha, toàn thân trầm tĩnh lại, mỉm cười nhìn vợ đi lại ở trong phòng bếp làm đồ ăn ": Tiểu Lăng, tùy tiện làm vài thứ cũng được, mà cũng sắp đến giờ cơm chiều rồi".
Chu Lăng quay đầu hướng anh cười nói: "Vừa vặn ngày hôm qua mua mấy cân rau cần, trước tiên nấu vài món cho anh ăn, rất nhanh là được ăn thôi. "
Bánh sủi cảo quả nhiền là rất nhanh đã làm xong, nói vài cái, kỳ thật cũng là một cân. Ba người cười tủm tỉm ngồi vây quanh ở một bên xem Ngô Ngôn từng ngụm từng ngụm ăn, tiểu Ngữ kêu lên: "Ba ba, gói bánh trẻo, còn có con nữa. "
Bé Phúc Binh gật đầu liên tục: "Em gái có giúp con lấy da bánh trẻo. "
Chu Lăng cũng gật đầu: "Hai con đã giúp em. "
Ngô Ngôn giật mình, khó trách lấy kỹ thuật của Chu Lăng, thì những viên bánh trẻo không có những kiểu hình thù đặc biệt như thế này. Anh mồm to nuốt viên bánh trẻo, nói: "Ba đang nghĩ, khó trách sao hôm nay ăn bánh trẻo lại đặc biệt ngon như thế này. "
Hai bọn nhỏ nghe thế vậy cười tít mắt, đột nhiên tiểu Ngữ kêu lên: "Mẹ, có tưng đây ba ăn sẽ không đủ no. "
Bé Phúc Binh cũng gật đầu theo, mỗi lần ba ăn, ăn rất nhiều, căn bản tưng đây là không đủ.
Chu Lăng lại bật cười: "Sắp đến giờ ăn cơm chiều, hiện tai ba ăn trước một ít cho lót dạ, rồi đợi một lát cùng chúng ta ăn cơm chiều, như vậy không thích sao? Bây giờ ba ăn no, chờ thời điểm chúng ta ăn cơm, ba chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn. "
"Kia không được!" bé Phúc Binh thất thanh nói, "Buổi tối sẽ ăn tôm hùm. "
"Tôm hùm ăn rất ngon, ba ba cũng ăn, không nên ăn bánh trẻo nữa. " Tiểu Ngữ nhìn mẹ kêu lên, thật giống như sợ mẹ sẽ lấy thêm bánh trẻo cho ba ăn, làm cho ba ăn no, để không cho ba ăn tôm hùm.
Chu Lăng liền trắng mắt nhìn Ngô Ngôn liếc mắt một cái, nói: "Anh nhìn xem các con tốt của anh, có ba là không cần mẹ. "
Bé Phúc Binh khẩn trương, giải thích nói "Không phải là không muốn mẹ, mà là đều muốn ba mẹ. "
Tiểu Ngữ gật đầu: "Đều muốn. "
Chu Lăng cười to, hai tay liền nhéo mặt hai bé một phen, nói: "Được rồi, mau đi xem phim hoạt hình mà các con thích, để cho ba con yên tĩnh ăn cơm