Hôm nay phim trường vừa lúc nhàn rỗi, nhiếp ảnh gia đang ngồi trò chuyện hút thuốc, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Ảnh.
Điếu thuốc trong miệng liền rơi xoạch xuống đất, tự nhiên ngẩn ra.
Người còn lại trên phim trường còn đang muốn hủy bỏ buổi chụp ảnh, quay đầu lại cũng ngây ngẩn cả người, gì đó trong tay giơ lên hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Trong đầu hai người đồng thời hiện lên một câu: “giống, quá giống.
”Mạnh Tiểu Ngư nhìn thấy nhiếp ảnh gia, đồng thời kêu lên: “Anh Chụp ảnh, làm phiền anh chụp mấy tấm ảnh tạo hình!”Lúc này nhiếp ảnh gia mới phản ứng lại, lập tức lôi kéo Mạnh Tiểu Ngư nói: “Tiểu Ngư, cô có thể lấy được minh tinh này từ đâu vậy? Đây cũng quá giống rồi, giống hệt truyện tranh như đúc.
”Lúc này Tô Ảnh không nhịn được hỏi: “Cái gì giống như đúc, truyện tranh gì?”Lúc này Mạnh Tiểu Ngư mới giải thích với Tô Ảnh: “Thôn Thiên đại đế là một bộ tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng, trước khi chuyển thể thành phim, cũng đã có truyện tranh, tạo hình hiện giờ của cô giống hệt với nhân vật trong truyện tranh.
Cho nên, bọn họ mới nói cô giống!”Lúc này Tô Ảnh mới hiểu được, ngượng ngùng nói với nhiếp ảnh gia: “Anh chụp ảnh, từ trước đến giờ tôi chưa từng có kinh nghiệm quay phim, cho nên nếu có chỗ này không phải, mong anh thông cảm nhiều hơn!”“Lại nói, lại nói, chúng ta tới đây chụp mấy tấm hình trước đi.
” Nhiếp ảnh gia tràn ngập nóng lòng nhìn Tô Ảnh.
Vị nhiếp ảnh gia này cũng là người hâm mộ của Thôn Thiên đại đế, nhất là truyện tranh, cho nên hận không thể đem hết nguyên tác trong truyện tranh ra ngoài.
Cho nên hiện giờ nhìn thấy Tô Ảnh giống hệt như từ trong truyện tranh bước ra, quả thực là gấp gáp chụp ảnh cho cô rồi.
Tổ đạo cụ cũng phục hồi lại tinh thần, nhiệt tình đi qua hỗ trợ bố cảnh.
Tô Ảnh dựa theo chỉ điểm của nhiếp ảnh gia, phô bày ra các tư thế.
Ngay từ đầu vẫn vô cùng ngại ngùng, sau đó dần dần quen thuộc, Tô Ảnh cũng tìm được cảm igacs, không cần chỉ điểm cũng có thể diễn tả được nhân vật.
Anh chụp ảnh thực sự vui vẻ đến phát điên, máy ảnh trong tay liền không thể ngừng lại được.
Tổ đạo cụ nói với Mạnh Tiểu Ngư: “Cô gái này tìm được cảm giác diễn xuất và ăn hình nhanh như thế, đây đúng là có thiên phú bẩm sinh!”Vẻ mặt Mạnh Tiểu Ngư tiếc hận nói: “Đúng, đáng tiếc cô ấy không thể làm diễn viên, bây giờ, vẫn là tôi cầu xin cô ấy tới làm khách mời hỗ trợ!”Người đạo cụ kia cũng tiếc hận: “Thật sự quá đáng tiếc rồi, nếu cô gái này mà quay phim, tuyệt đối sẽ nổi tiếng!”Sau khi Tô Ảnh chụp xong tạo hình, Mạnh Tiểu Ngư vui mừng đưa cho Dương Chính xem.
Dương Chính vừa thấy, liền ra quyết định ngay tại chỗ, để cho Tô Ảnh làm khách mời diễn vai người mẹ lúc còn trẻ kia.
Bởi vì vốn dĩ vai diễn này là nữ số , một vai diễn quan trọng cho nên việc chọn người cũng vô cùng thận trọng.
Khi ông nhìn thấy tạo hình của Tô Ảnh, ông liền biết, người này đã tìm thấy rồi.
Tạo hình chụp ảnh là một chuyện, lúc quay phim thật sự mới là một chuyện khác.
Ngày hôm sau, lúc Tô Ảnh chính thức diễn cùng với những diễn viên khác, bởi vì quá mức khẩn trương, quay ba lần liên tiếp đều không được.
Tô Ảnh vô cùng vội vàng, sợ chính mình sẽ làm hỏng nhân vật này, ngay cả chóp mũi cũng đã đổ mồ hôi rồi.
Sau đó, có một giọng nói êm ái vang lên: “Nhân vật người mẹ lúc trẻ vẫn cực kỳ đơn thuần, sau khi xảy ra một sự việc mới trở nên đen tối.
Cho nên, cô không cần cố gắng biểu diễn, chỉ cần diễn như chính mình là được.
”Tô Ảnh vừa quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc quần đen áo trắng, đang chậm rãi đi về phía mình.
Giá trị nhan sắc của người này rất cao, có thể tương xứng với Phó Thịnh.
Nếu nói Phó Thịnh là mặt trời nóng bỏng và kiêu ngạo, người đàn ông trước mắt này lại giống như mặt trăng sáng trong, tươi đẹp dịu dàng, khiến cho người ta thoải mái như đón gió xuân.
.