- Ai dám cười nhạo mẹ xinh đẹp, con lôi hắn ra ngoài chém. Đúng rồi, hôm qua mẹ mới vừa về sao hôm nay lại ra ngoài dạo phố rồi, không mệt sao? - Mạc Bảo Bối ôm bả vai Lý Tố Tố, đau lòng hỏi. Từ nhỏ Mạc Bảo Bối chăm sóc Lý Tố Tố giờ đã thành một loại thói quen.
- Ha ha, tình cảm hai mẹ con tốt như vậy, người gọi là ba này cũng ghen tỵ. Bảo Bối thương Tố Tố như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng Bảo Bối của chúng ta mới là trưởng bối đấy. - Mạc Trường Thắng một tay ôm con gái một tay ôm vợ, cũng quên sạch sẽ chuyện tranh chấp vừa rồi với Mạc Bảo Bối.
Nhìn một nhà hoà thuận vui vẻ, đã dùng hình ảnh ấm áp bao trùm cục diện giằng co trước đó, chị cả Lưu khẽ cười đi vào phòng bếp, để không gian lại cho một nhà ba người.
- Mẹ xinh đẹp của con đáng giá để con thương, nhìn xương cốt nhỏ nhắn này, không thương yêu một chút thì không thể được, tay không thể xách vai không thể gánh, trời sinh chính là mệnh nhận yêu thương. - Mạc Bảo Bối đưa tay nâng cằm Lý Tố Tố, ra vẻ ngả ngớn nói.
- Bảo Bối, không được trêu chọc mẹ của con như vậy! - Lời Lý Tố Tố tuy hờn dỗi, nhưng lại cười tươi như hoa, vòng eo mềm mại kề sát chồng Mạc Trường Thắng của mình.
- Nói đúng, chính chủ ba đây còn ngồi ở giữa, con lại có thể trêu chọc tới, có hỏi qua ý kiến ba chưa hả? - Mạc Trường Thắng nghiêm mặt lên, oai phong nhìn Mạc Bảo Bối bên cạnh, một điệu bộ bảo vệ, thật sự coi Mạc Bảo Bối như một tay ăn chơi.
- Haiza, lại còn chung một chiến tuyến..., xem ra con không cố gắng thật tốt để kéo mẹ về phía con thì không được rồi. Đến đây, tự mẹ nói, hai chúng ta mẹ thích ai? - Mạc Bảo Bối không thuận theo vỗ ngực lão tử, chỉ vào Lý Tố Tố hỏi.
- Ừ, đây đúng là một vấn đề khó, làm sao đây? Thật phiền não. - Lý Tố Tố trầm tư một lát, êm ái nói, dáng vẻ rất khổ não, nhìn mặt hai người chờ đợi không biết nên lựa chọn như thế nào.
- Anh là chồng em, chọn anh. - Mạc Trường Thắng nóng nảy vì bản thân nói chuyện lôi kéo phiếu.
- Con là con gái mẹ, máu mủ mười tháng hoài thai đó! - Mạc Bảo Bối tự tin cười cười nói.
- Anh biết em hai mốt năm lẻ ba tháng, em phải đối với anh ngài dài chung tình. - Mạc Trường Thắng lấy ra đòn tự coi là sát thủ, hả hê nhìn con gái mình chau mày.
- Xem ra hôm nay ba tới thật rồi, được, hôm nay con sẽ cùng ba hao tổn. Mẹ xinh đẹp tự mẹ nói, mỗi lần mẹ đi xa nhà mãi mãi là ai gọi điện thoại cho mẹ hỏi bình an đầu tiên? - Mạc Bảo Bối nổi lòng háo thắng lên, đàm luận lại chuyện cũ.
- Là Bảo Bối nhà chúng ta! - Lý Tố Tố cảm kích nhìn Mạc Bảo Bối.
- Tố Tố à, buổi tối lúc ngủ em sợ sét đánh là ai ở bên cạnh em? - Mạc Trường Thắng lập tức phản kích.
- Là Trường Thắng ở cùng với em! - Lý Tố Tố hướng ánh mắt cảm kích ngược tới mặt Mạc Trường Thắng.
- Vậy con hỏi mẹ, lần mẹ đi Cửu Trại Câu(), không có suy tính đến nhiệt độ ở Cửu Trại Câu rét lạnh, chỉ mặc một cái áo sơ mi liền đi, cả trong va li hành lí cũng không mang lấy một bộ đồ giữ ấm. Là ai phát hiện đầu tiên, lập tức gọi điện thoại bảo mẹ đi mua quần áo ấm áp. - Mạc Bảo Bối nói xong, rời khỏi người Mạc Trường Thắng, ngồi trên ghế sofa ở bên kia của Lý Tố Tố, kẹp Lý Tố Tố ở giữa.
() Cửu Trại Câu: Thắng cảnh Cửu Trại Câu là khu bảo tồn thiên nhiên, vườn quốc gia thuộc châu tự trị dân tộc Khương, dân tộc Tạng A Bá, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. (theo wikipedia)
- Bảo Bối nhà chúng ta cẩn thận nhất rồi! - Lý Tố Tố kéo tay Mạc Bảo Bối, đôi mắt tràn đầy tia lửa cảm kích.
- Năm đó lúc em sinh Bảo Bối thiếu chút nữa bị bắt đi buộc ga-rô (ngăn sinh nở), anh biết rõ em sợ đau, lập tức đi làm buộc ga-rô (ngăn sinh nở) cho đàn ông, cái này trong những năm thời đại đó không có ai đi. Vì chuyện này bên ngoài đều nói anh cưng chiêu vợ như mạng rồi, Tố Tố em không quên chứ! - Mạc Trường Thắng nóng nảy kéo tay Lý Tố Tố từ bên phía Mạc Bảo Bối tới, động tình nhìn vợ mình.
- Dĩ nhiên không có, em luôn luôn biết Trường Thắng anh cưng chiều em. Qua nhiều năm như vậy nếu như không có anh cưng chiều, em làm sao có thể tự làm được những việc mình muốn! - Lý Tố Tố cảm kích nhìn chồng mình, hai mắt lóe nước.
- Tố Tố nhà chúng ta thích làm cái gì thì làm cái đó, anh cũng không nỡ để em chịu nửa phần uất ức. Hơn nữa Tố Tố của chúng ta rất có thiên phú, hiện tại là nhà thiết kế nổi tiếng đấy! - Mạc Trường Thắng kiêu ngạo mà nói.
Năm đó Lý Tố Tố xuất thân từ đào tạo thiết kế chính quy, nhưng đối với với sự nghiệp chính trị của Mạc Trường Thắng lại không có bất kỳ trợ giúp nào, cộng thêm xuất thân bình thường, năm đó nhà họ Mạc cũng không thích người con dâu này, nhưng Mạc Trường Thắng kiên trì muốn kết hôn với Lý Tố Tố, hơn nữa càng cưng chiều thêm, khiến Lý Tố Tố rất cảm động.
Sau khi tốt nghiệp Lý Tố Tố lập tức gả cho Mạc Trường Thắng. Bởi vì liên quan đến công việc bận rộn của Mạc Trường Thắng, Lý Tố Tố chỉ có thể buông tha giấc mơ làm nhà thiết kế của mình, chuyên tâm làm một bà nội trợ. Cho đến khi Mạc Bảo Bối lớn lên, hiểu được ước mơ làm nhà thiết kế của mẹ mình, dưới sự khích lệ của Mạc Bảo Bối lại lần nữa tiếp tục việc học thiết kế. Trải qua một năm tự học kiến thức chuyên môn cũng lấy lại được, hơn nữa dưới sự ủng hộ của Mạc Trường Thắng phát triển phòng làm việc của mình.
Lúc vừa mới bắt đầu, công việc của Lý Tố Tố cũng không thuận lợi, rước lấy rất nhiều chỉ trích của các phu nhân, nhất là hai vợ chồng già nhà họ Mạc. Mỗi lần gặp mặt đều châm chọc, cho đến không lâu về sau vợ chồng già nhà họ Mạc vì tai nạn máy bay, qua đời trên đường về trong lần du lịch đầu tiên.
Sau khi vợ chồng già nhà họ Mạc qua đời, công việc của Lý Tố Tố cũng không có khí sắc, ngược lại đường quan của Mạc Trường Thắng suông sẻ. Cho đến khi làm tới chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải quân , công việc của Mạc Trường Thắng càng thêm bận rộn, nhưng lại cũng không buông bỏ ủng hộ đối với Lý Tố Tố.
Lý Tố Tố đại khái có thể không cần đau khổ, cay đắng kinh doanh sự nghiệp của mình, chỉ cần làm một phu nhân là được. Mặc dù bề ngoài nhu nhược, nhưng trong lòng vẫn không chịu buông vứt bỏ ước mơ của mình, mãi đến khi bà rốt cuộc cũng chịu vén mây mù ra thấy trăng sáng, một lần giành được giải quán quân trong cuộc thi thiết kế. Sau mười năm vất vả cuối cùng trở thành nhà thiết kế người người đều biết.
Hôm nay Lý Tố Tố công thành danh toại, liền dành thời gian cho gia đình, không còn một đường công tác, phần lớn công việc ở phòng làm việc giao cho các nhà thiết kế cấp dưới, chỉ có một số trường hợp thiết kế chỉ đích danh Lý Tố Tố mới nhận, cho nên thời gian dư dả.
Lý Tố Tố nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt đều là biểu cảm biết ơn, mỗi tay kéo một người, cười nói:
- Những năm gần đây, hai người đều là người ủng hộ tôi tiếp tục, đều là người tôi yêu, đều là người quan trọng nhất của tôi, thiếu ai đều không được!
- Tố Tố. . . . . . - Mạc Trường Thắng nhìn vợ rưng rưng trong mắt, xúc động ôm thật chặt hai người phụ nữ vào trong ngực, ôm người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ông.
- Được rồi, đang tốt khóc cái gì vậy, làm sao lại lớn như vậy giống như thiếu nữ thích khóc nhè! - Mạc Bảo Bối đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt Lý Tố Tố, dịu dàng nói.
- Mẹ đây là cảm động, là hai người vẫn giúp đỡ mẹ. Nếu không phải tính cách mẹ quá mềm yếu, Bảo Bối nhà chúng ta cũng không cần còn nhỏ tuổi đã phải gánh vác nhiều như vậy. Con mới mười chín tuổi, nhưng thành thục hiểu chuyện như thế, khiến cho người làm mẹ này cũng không biết nên nói cái gì cho phải! - Lý Tố Tố hôn nhẹ gò má của Mạc Bảo Bối, nói xin lỗi.
- Cái gì cũng không phải nói, bởi vì chúng ta là người một nhà! - Mạc Bảo Bối giương lên nụ cười đáng yêu, trở tay ôm lấy ba mẹ, ba người một chỗ, nhìn ấm áp vô cùng, cả căn nhà cũng tràn đầy sắc thái ấm áp.