- Các chị em, xem tiểu thư Bảo Bối hôm nay một chút, hình như đính hôn không vui đấy, mau qua đây hò hét cho vui vẻ lên! – Người phụ nữ này chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói lớn tiếng, còn kéo một người đi ngang qua tới hát phụ họa.
Những người khác không rõ tình hình, chỉ biết đúng là vẻ mặt trên mặt Mạc Bảo Bối thực sự mất hứng, liền vội vàng vây tới muốn khuyên giải.
Lộ Bán Hạ vốn dĩ đi lấy thức ăn cho Mạc Bảo Bối, lúc trở về nhìn thấy một nhóm người vây quanh Mạc Bảo Bối, trong đó còn có người cô đã từng đắc tội, nhất là người gây chuyện nọ, chính là em vợ của Lưu Chí Viễn, người nọ nhất định nhằm vào chính cô, tự nhiên còn mang đến phiền toái cho Bảo Bối.
Nghĩ tới đây, Lộ Bán Hạ bước nhanh vài bước, muốn đến bên cạnh Mạc Bảo Bối.
Nhưng lúc này có một cánh tay kéo cô, đó là Tề Giai.
- Cậu ấy sẽ xử lý tốt, cậu đi giúp Viên Tử ghi danh sách lễ vật đi, Bảo Bối cũng không phải dễ ức hiếp như vậy.
Lộ Bán Hạ vừa nghe Tề Giai nói như thế, khôi phục lý trí lại, chuyện liên quan đến mình cho nên Lộ Bán Hạ mất đi tỉnh táo và lý trí bình thường. Lúc này Lộ Bán Hạ đi ra chỉ dẫn tới nhiều đề tài hơn, hôm nay là ngày tốt, không thích hợp gây chuyện thị phi.
Gật đầu một cái, Lộ Bán Hạ cảm kích cười cười với Tề Giai, sau đó đi tới khu vực lễ vật.
Mạc Bảo Bối mắt lạnh nhìn người vây quanh mình, có thật lòng quan tâm đến cô, có đi đến nịnh bợ cô, cũng có hả hê muốn đến nhìn cô có phần xui rủi.
Hừ, các người muốn tôi không hạnh phúc, lão nương chính là cố tình muốn hạnh phúc cho các người nhìn.
- Sau khi đính hôn xong sẽ biết trong lòng có chút mâu thuẫn, dù sao đây là đại sự cuộc đời. Trước kia, thời điểm tôi đính hôn cũng là như vậy, lo được lo mất, nhưng đến khi kết hôn rồi thì rất tốt, cho nên tiểu thư Bảo Bối cô ngàn vạn lần đừng lo lắng.
- Đúng đấy, cái này gọi là hội chứng đính hôn, rất bình thường.
- Chẳng lẽ là bạn tiểu thư Mạc lại làm chuyện gì tốt bị cô phát hiện sao? - Nhìn những người khác quan tâm đến chuyện này, phu nhân đó lập tức cười lạnh hỏi.
Rốt cuộc, cái đuôi hồ ly của cô ta lòi ra, quả nhiên là nhằm về phía Bán Hạ, xem ra tôi không giáo huấn cô một trận thật tốt cô sẽ không biết đau đớn, còn tưởng rằng quạt gió thổi lửa là một chuyện chơi rất vui.
- Cô có ý gì, phu nhân nhà quan ngoại giao Dương chính là cố tình gây chuyện sao? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy tôi mặc lễ phục hoàng gia à? Tôi bị ghìm chặt dĩ nhiên mất hứng, hơn nữa, chuyện của Mạc Bảo Bối tôi lúc nào thì đến lượt cô ở đây quạt gió thổi lửa suy đoán lung tung rồi hả? - Mạc Bảo Bối không chút khách khí nói chuyện thẳng thắn, rất nghiêm trọng, người ở chỗ này kinh ngạc cũng không dám lên tiếng nữa.
Người phụ nữ đó sợ hết hồn, một lòng chỉ muốn báo thù thay chị họ mình, nhưng bởi vì không có đại não chọn sai tình huống, cũng nhìn lầm Mạc Bảo Bối rồi. Mạc Bảo Bối là một người luôn luôn có sao nói vậy, nếu như hôm nay đổi thành người khác nhất định sẽ vì ngày đại hỉ nhịn mà không nói, nhưng Mạc Bảo Bối chẳng những nói ra, mà còn rất nghiêm túc mất hứng.
Không người nào dám lộ ra gương mặt mất hứng ngay trong lễ đính hôn của mình, nhưng Mạc Bảo Bối dám, đó là cô có bản lãnh gánh chịu hậu quả, mà người phụ nữ nóng lòng trả thù đó cũng chưa khiêu khích tới tính tình Mạc Bảo Bối.
- Này. . . . . . tiểu thư Bảo Bối cô nói nặng. . . . . . tôi nào có ý này. . . . . . – Người phụ nữ cười đến mức có phần chột dạ.
- Tôi nói nặng? Tôi có không? - Mạc Bảo Bối hỏi người ở chỗ này.
- Không có không có, tiểu thư Bảo Bối cô khoái nhân khoái ngữ (ý chỉ con người mau lẹ), luôn luôn có cái gì thì nói cái đó, phu nhân Dương vốn không nên thế. - Một người phụ nữ chồng có quan chức cao hơn chồng của người phụ nữ đó đứng ra nói.
Có người đầu tiên này đứng ra, nên những người khác cũng không giảm gió, phấn phấn chỉ trích.
- Thôi, tôi nghĩ cô cũng không phải cố ý, chỉ là khuyên cô về sau nói chuyện có suy nghĩ qua một chút, đừng nói ra ngoài lời chọc người khác mất hứng mới phải. - Mạc Bảo Bối cười nói.
Người phụ nữ đó vẫn nổi tiếng là không có đại não, trong số những phu nhân danh giá cô ta gây chuyện cười nhiều nhất, chẳng qua cô ta có nguyên nhân là vì tình cảm với chị họ mà báo thù, có điều cô ta xui xẻo, gặp đúng Mạc Bảo Bối cô mà thôi.
- Tất cả mọi người giải tán đi, tôi mệt, muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, mọi người ra ngoài khiêu vũ đi, chúc mọi người chơi vui vẻ. - Mạc Bảo Bối cười đuổi những người đó đi, ngồi trên ghế sofa.
- Cô đừng đi, tôi còn có lời. - Gọi người phụ nữ cũng muốn đi đó lại, Mạc Bảo Bối cười cầm một ly rượu lên.
- Tiểu thư Bảo Bối còn có lời gì để nói? – Người phụ nữ đó giận đến ngực thở nặng nề, nhưng lại không thể ra sức. Vốn khi là thân phận thiên kim chủ tịch Quốc hội cũng chưa có người dám chọc cô gái này, hiện tại tăng thêm danh hiệu vị hôn thê của quan ngoại giao, hơn nữa còn là quan ngoại giao cấp cao, ngay cả chồng của cô ta thấy Ross còn phải khom lưng cúi người, cô ta còn có thể làm gì sao.
Nghĩ tới đây, người phụ nữ hận không thể tát mình một cái, đúng là không khống chế được tính tình của mình, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút hậu quả chuyện xảy ra sau này, không thể không nghĩ ra được. Mạc Bảo Bối là cô gái lưu manh cũng không phải cô ta không biết, sao lại đi chọc vào, hiện tại chỉ có thể là tự tìm khổ.
- Cô hối hận? - Mạc Bảo Bối nhìn ra nét mặt hối hận trên mặt người phụ nữ.
- Tiểu thư Bảo Bối, tôi biết rõ cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi! – Người phụ nữ đó lập tức có thay đổi lớn, bởi vì cô ta đã nhìn thấy chồng mình tức giận đi về phía mình.
- Tôi dĩ nhiên sẽ không không chấp nhặt với cô, cô vì chị họ mình mới như vậy. Chẳng qua tính tình cô dễ dàng bị chọc giận, một khi tức giận sẽ mất trí, vì vậy cô thường không dùng đến não gây ra chuyện cười, hoặc là đắc tội với người khác, nhưng cô lại có thể nhanh chóng thay đổi ngọn gió bảo vệ mình, nói rõ thì thật ra cô không ngu ngốc. - Mạc Bảo Bối tán dương nói.
- Tiểu thư Bảo Bối khen nhầm rồi. - Tiếng cười càng ngày càng suy yếu, chồng cô ta vốn không thích tính cách kích động của cô ta, hi vọng tự thân có thể thay đổi, nhưng bản tính khó dời, cô ta chỉ vừa thấy Lộ Bán Hạ kia lại nhớ tới chị họ đối với mình tốt như vậy bị làm cho phải nhà tan cửa nát, lập tức giận.
- Tôi không sợ nói cho cô, Bán Hạ đích thật là có lỗi với chị họ cô, nhưng cô ấy cũng không phải là cố ý, mà là bị Lưu Chí Viễn làm hại, cô ấy cũng là bị người hại, muốn trách chỉ có thể trách chị họ cô không nhận rõ người. Tôi không hy vọng lại có người buông ra một số lời tôi không muốn nghe về Lộ Bán Hà, nếu lại để cho tôi nghe được, cô biết chồng cô sẽ như thế nào chứ? - Mạc Bảo Bối uy hiếp nói.
- Cô? Cô đang uy hiếp tôi? – Người phụ nữ đó không thể tin nhìn Mạc Bảo Bối.
- Cô cảm thấy còn có chuyện Mạc Bảo Bối tôi không dám làm sao? Chị họ cô tôi sẽ bồi thường, nhưng đừng vọng tưởng nhắc đến chuyện Bán Hạ có lỗi với chị họ cô, nếu không, tôi không phải người nhân từ nương tay. Cô muốn thử xem tôi có năng lực này hay không, vậy cô cứ việc thử đi, kết quả của Lưu Chí Viễn chính là vết xe đổ tốt nhất, ai cũng không thể tổn hại tới Bán Hạ. - Mạc Bảo Bối nheo mắt lại, khí thế cuồng vọng và hung hãn hoàn toàn làm người phụ nữ kia kinh hãi.