Bữa tiệc đã bắt đầu, giai điệu du dương, âm nhạc tràn đầy phong cách Nga nguyên thuần, vui vẻ phiêu đãng ở từng góc phòng bữa tiệc. Một đoàn hợp xướng đang cùng nhau diễn tấu mở màn trên đài. Phong cách trình diễn nhiều bộ âm tráng lệ cùng với phong cách Baroque bên trong Đại sứ quán Nga hỗ trợ lẫn nhau, càng tăng thêm phong cách hoa lệ khiêm nhường của Nga.
Giữa hội trường đại sứ Matvei trên năm mươi tuổi của Nga ở thành phố X ôm phu nhân của mình nhảy múa xoay tròn, người chung quanh khen ngợi, một hình ảnh ấm áp tốt đẹp.
Ngay sau đó Mạc Bảo Bối lướt qua hội trường một cái, hai người phụ nữ vừa mới ức hiếp Lộ Bán Hạ đã rúc vào trong người chồng mình, trên mặt là nụ cười thân ái, đã sớm không thấy dáng vẻ đàn bà chanh chua nữa, Lộ Bán Hạ cũng mỉm cười đứng bên người Lưu Chí Viễn.
Ross nhìn một cái lập tức thấy Mạc Bảo Bối, nhanh chóng đi tới bên cạnh cô.
Nhướng mày không tiếng động hỏi thăm Mạc Bảo Bối, cầm một ly thức uống lên tay đưa cho Mạc Bảo Bối.
- Không có việc gì, đi ra ngoài hóng mát một chút thôi. - Mạc Bảo Bối vươn tay muốn nhận lấy thức uống, thấy lắc tay nắm trong tay, phiền não nhìn phương hướng Lộ Bán Hạ một cái, thấy túi ở ngực Ross, trực tiếp nhét vào, sau đó cầm thức uống lên uống một hơi cạn sạch.
- Xem ra tâm tình của em cũng không khá lắm, chúng ta đến khu nghỉ ngơi đi! - Ross phát giác cảm xúc của Mạc Bảo Bối, dịu dàng đề nghị.
- Ừ. - Mạc Bảo Bối cũng không có ý định cự tuyệt, trực tiếp đi về phía khu nghỉ ngơi vừa rồi.
- Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ làm tâm tình tốt hơn, anh giúp em lấy ly kem, thích vị gì không? - Ross cũng không hỏi chuyện gì, mỉm cười nói.
- Không, tôi muốn ăn thịt, hiện tại tôi cần rất nhiều rất nhiều thịt. - Mạc Bảo Bối cắn răng nghiến lợi, cặp mắt nhìn chằm chằm vị trí của Lộ Bán Hạ, nhìn Lộ Bán Hạ cười không thấy đáy ở trước mặt Lưu Chí Viễn, hận không thể phá nát xương Lưu Chí Viễn, mặt khác cũng tức Lộ Bán Hạ không chịu nói nỗi khổ tâm với mình.
Hung tợn nhìn chằm chằm tay Lưu Chí Viễn giở trò xấu xa trên người Lộ Bán Hạ, vừa thở phì phò vừa ăn thịt. Ross bắt chéo hai chân nghiêng người dựa vào ghế sofa bằng da thật, nhìn Mạc Bảo Bối đối diện mình, mỉm cười.
- Could we have a dance? (chúng ta có thể khiêu vũ không?) - Một phụ nữ ngoại quốc phong tình vạn chủng vươn tay tới trước mặt của Ross.
Thì ra lúc này mọi người đã rối rít tiến vào trong sàn nhảy, dàn hợp xướng nhiều bộ âm đã dừng lại, hiện tại trong hội trường là âm nhạc chậm rãi du dương. Giữa sàn có rất nhiều người ôm nhau nhảy múa nhộn nhịp.
- I would like to, but I already have a date! (ngại quá tôi đã có bạn nhảy). - Ross xin lỗi nhìn người phụ nữ gợi cảm đó nhún nhún vai, sau đó năm ngón tay khép lại chỉ Mạc Bảo Bối.
- Oh, that is really a pity ( thật tiếc nuối). – Người phụ nữ gợi cảm phóng khoáng rời đi.
Một tiết mục nhỏ xen giữa này cũng không hề ảnh hưởng đến Mạc Bảo Bối, chỉ thấy cô vẫn nhìn chằm chằm hai người nhảy múa phiêu dật trong hội trường. Một khúc kết thúc, Lưu Chí Viễn đó lại buông Lộ Bán Hạ ra, muốn mời một người phụ nữ khác tuổi cùng nhảy.
Thật ra thì trường hợp đàn ông muốn mời người phụ nữ đã kết hôn khác khiêu vũ này là bình thường, nhất là người kia còn là phu nhân cấp trên của mình, đây là một loại cử chỉ nịnh nọt, trên trường chính trị rất thường gặp. Nhưng giờ phút này Mạc Bảo Bối lại vô cùng căm tức, lúc Lưu Chí Viễn tiến vào sàn nhảy lần nữa, Lộ Bán Hạ rất nhanh đã bị mấy người phụ nữ đã lập gia đình vây lại, mặc dù nhìn qua một đoàn hoà thuận vui vẻ, nhưng trong lòng Mạc Bảo Bối cũng rõ ràng những người đó lại đang làm khó Lộ Bán Hạ.
Mạc Bảo Bối cắn chặt răng trắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lộ Bán Hạ lại có thể cam nguyện chịu đựng ức hiếp và những ngôn từ không thể chịu nổi kia, hơn nữa còn cười mà tiếp nhận. Cô biết Lộ Bán Hạ căn bản không phải một người dễ bị người khác ức hiếp, Lộ Bán Hạ trước kia nhất định sẽ tát cho một cái, nhưng lúc này cô ấy lại chỉ cười phụ họa theo đề tài
- Jane. Ross, my name is Lucy. . . . . . - Một nữ sinh Trung Quốc hai mươi mấy tuổi ngượng ngùng đến gần Ross, nói tiếng Anh sứt sẹo muốn tự giới thiệu mình.
Lucy tên Trung Quốc là Quách Lộ Lộ, cha là phó cục trưởng cục thuế, tham quan tiêu chuẩn, nhưng Quách Lộ Lộ lại là một thiếu nữ nhát gan như chuột, lớn hơn ba tuổi so với Mạc Bảo Bối, khi còn bé từng lớn lên cùng Mạc Bảo Bối trong một đại viện. Đi học thì thành tích luôn không tốt, sau khi tốt nghiệp cha cô ta thường đưa theo cô ta tham gia các loại bữa tiệc, nhìn bộ dạng hôm nay xem ra là đi theo cha mình tham dự dạ tiệc, thuận tiện tìm kiếm một ứng cử viên làm chồng.
- Lộ Lộ, quay về luyện tốt tiếng Anh đi, hiện tại anh ta thuộc về em, chị có ý với anh ta thì lát nữa trở lại, bây giờ chúng em có chuyện phải làm, nhường cái. - Mạc Bảo Bối không khách khí nói xong, kéo Ross đi ngang qua người Quách Lộ Lộ đi về hướng Lộ Bán Hạ.
Quách Lộ Lộ xấu hổ nhìn hai người rời đi, giận mà không dám nói gì, gương mặt xấu hổ đến đỏ rực, vài cô gái theo cha tham dự dạ tiệc cười trộm, nhìn Quách Lộ Lộ xấu mặt.
- Sao vậy? - Ross không hiểu hỏi, theo bước chân của Mạc Bảo Bối đi tới.
- Mời cô gái kia khiêu vũ. - Mạc Bảo Bối chỉ vào Lộ Bán Hạ - Đừng hỏi tại sao, nhảy xong thì trực tiếp đưa cô ấy đến cho tôi, ở trên xe chờ tôi.
Mạc Bảo Bối nói với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng tới bên người Lộ Bán Hạ. Lúc này Mạc Trường Thắng đang trò chuyện cùng với đại sứ Matvei, ánh mắt Lý Tố Tố nhìn thấy con gái của mình vừa muốn gọi, lại thấy cô vội vã đi, dùng ánh mắt kỳ quái theo dõi con gái mình.
- Vị tiểu thư Trung Quốc xinh đẹp này, xin hỏi tôi có thể nhảy cùng cô không? - Ross khom lưng giữ lễ tiết, vươn tay hướng về phía Lộ Bán Hạ, chờ đợi cô đáp lại.
Vốn là một nhóm người hò hét ầm ỉ, nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời lại hết ý kiến. Lộ Bán Hạ kinh ngạc nhìn Ross, tiếp theo lại không rõ chân tướng nhìn Mạc Bảo Bối.
Dùng một loại ánh mắt sắc bén nhìn Lộ Bán Hạ, bức bách Lộ Bán Hạ trong ánh nhìn hung ác của cô đặt tay vào lòng bàn tay của Ross.
Ross cầm tay Lộ Bán Hạ, xoay tròn ưu nhã một cái, ôm lấy Lộ Bán Hạ tiến vào trong sàn nhảy, nhẹ nhàng nhảy múa cùng với âm nhạc tuyệt vời, chọc cho mắt mấy người phụ nữ lộ ra ánh sáng hung hăng, nhất là vẻ mặt khó có thể hình dung của Lưu Chí Viễn rơi vào trong mắt của Mạc Bảo Bối trước tiên, càng làm cho cô xác định Lưu Chí Viễn đó hoàn toàn biết tình cảnh Lộ Bán Hạ, nhưng vẫn lựa chọn bỏ mặc không để ý tới.
- Tiểu thư Mạc, sao bạn trai cô lại muốn mời những cô gái khác khiêu vũ, cô không tức giận sao? - Một người phụ nữ duyên dáng sang trọng nhìn Lộ Bán Hạ trong sàn nhảy, cười nói.
- Là của tôi chính là của tôi, không phải của tôi cho dù cột vào bên cạnh cũng vô ích, mọi người nói có đúng không? - Mạc Bảo Bối có hàm ý nói, cười tươi vô tội, gương mặt vô hại chọc cho mấy người phụ nữ hơi buồn bực trong lòng.
Ý tứ của Mạc Bảo Bối làm sao họ lại không hiểu, mặc kệ bọn họ là bất bình vì bạn mình, hay là không ưa tiểu tam mánh khóe, hoặc hơn là chỉ nhàm chán giết thời gian đi bát quái theo thôi, mặc kệ từ loại tâm tính nào đi làm khó Lộ Bán Hạ thì bản thân đàn ông có chân, đàn ông tình nguyện đi tới bên cạnh ai cũng sẽ không có người chỉa súng vào, tất cả đều là tình yêu nam nữ mà thôi.
- Tiểu thư Mạc nói phải. - Mấy người phụ nữ lúng túng phụ họa, nhanh chóng từng từng người tản đi.