Tiệc rượu khánh thành ở khách sạn sáu sao cao cấp tại trung tâm thành phố, trùng hợp ở đó chính phủ đang thúc đẩy tiết mục biểu diễn văn nghệ, nên bắt đầu từ ngày khánh thành, sẽ triển khai tiệc biểu diễn nghệ thuật trong vòng mười ngày.
Các vị khách quý tham gia tiệc rượu đều là những người uy tín có thân phận không hề tầm thường, trong đó nổi bật nhất là vị tân kiến trúc sư, Thượng Quan Thác Dương được nhiều người chú ý nhất.
Trong một năm anh chỉ tiếp nhận nhiều nhất là bốn dự án thiết kế, gian phòng khách sạn này là do anh thiết kế, anh dẫn dắt mọi người dũng cảm lấy sáng ý đặc biệt xây dựng nên một nơi tôn lên khí phái, nhờ sự thưởng thực tinh tế mà phác họa quy cách ra không gian tao nhã lưu loát, có phong cách tinh xảo khéo léo của người thiết kế nghệ thuật nổi tiếng.
Trong phòng chờ sau khán đài, một tờ báo lẳng lặng nằm trên bàn trang điểm, tựa đề là tin tức buổi lễ khai trương khách sạn vô cùng long trọng, nội dung bài báo ca ngợi sự nghiệp thiết kế lớn lao của Thượng Quan Thác Dương, còn trích dẫn lời bình của truyền thông quốc tế dành cho anh “Vị kiến trúc sư tài hoa nhất trong lịch sử lại xuất hiện”, “tự hào về kiến trúc Trung Hoa.”
Mặc bộ trang phục bằng chất liệu tơ tằm mỏng, Thượng Quan Phiên Phiên ngồi trước bàn trang điểm, dũng khí để cầm tờ báo lên đọc cũng không có.
Da đầu trở nên tê dại, sống lưng toát cả mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng không đúng. “Vệ Tiểu Lôi, tớ muốn về nhà”.
Vệ Lôi đang bận rộn giúp người mẫu chỉnh lại trang phục vừa nghe thấy lời này, ghim băng trên tay suýt chút nữa thì đâm vào đối phương, cô luôn miệng nói xin lỗi, ngay sau đó chạy như bay tới trước mặ Thượng Quan Phiên Phiên.
“Thế nào? Không thoải mái sao? Cảm mạo à?”
“Đúng! Rất không thoải mái, nhưng không phải là do cảm mạo.” hai mắt cô đăm đăm, nhìn chằm chằm mình trong gương, “Vệ Tiểu Lôi, sao cậu không nói cho mình biết trước đây là vùng của anh trai mình?”
“Tin tức lớn như vậy, tớ nghĩ cậu đã sớm biết!”
“Trời ạ! Chúng ta rất ít khi hỏi tới công việc của nhau, tớ đây cũng đều ở Milan bận rộn với buổi trình diễn thời trang, quan trọng là khi tớ rảnh rỗi để xem Tivi hay đọc báo đều không thấy nhũng tin tức này, tớ. . .”
“Phiên, cậu tỉnh táo một chút, tớ không biết tin tức này cùng việc cậu về nhà có liên quan gì?” Vệ Lôi kéo cái ghé ngồi xuống cạnh cô, chuẩn bị trấn an cô gái cứu tinh duy nhất này.
“Đương nhiên là có liên quan!” cô kích động kêu lên, cổ họng đang viêm lập tức không chịu nổi, ho đến mắt nổ đom đóm. “Khụ khụ! Tớ, anh ấy căn bản không có ý kiến đối với công việc của tớ, nhưng trừ quảng cáo đồ nội y, cần phơi bày da thịt, ý công việc trêu đùa hấp dẫn anh ấy đều một mực phản đối”.
“Anh ấy cũng học nghệ thuật, chắc sẽ hiểu được vì nghệ thuật mà hy sinh đạo lý đi!”
“Cậu không hiểu, anh ấy luôn kiên trì giữ vững thước đo tiêu chuẩn, trong phạm vi đó anh ấy sẽ không can thiệp nhiều, nhưng nếu. . .” Cô nhớ có một lần cô mặc bộ trang phục kiểu dáng tương tự như hôm nay, giúp một vị đạo diễn nổi danh đóng quảng cáo, suốt ba ngày bị pháo oanh tạc, a tháng sau đó đều căng thẳng chờ anh oanh tạc không biết mệt mỏi, “Ô! Vệ Tiểu Lôi, tớ nhất định sẽ chết!”
Thượng Quan Phiên Phiên có thể tưởng tượng khi cô bị phát hiện mặc những thứ không coi là vải vóc này đi lại trên đài, kết quả của cô sẽ thê thảm như thế nào, hôm nay cô còn phải nhẹ nhàng toát ra vẻ phong tình!
Hắc. . . !Cô nhất định sẽ chết rất khó coi!
Thượng Quan Phiên Phiên lo lắng như đã đến ngày tận thế, Vệ Lôi đi theo cũng luống cuống, làm đạo diễn chính là mơ ước của cô, hôm nay là lần đầu tiên cô là đạo diễn chính, đem hôm trước có cô người mẫu chính nói cô ấy đã mang thai, có thông tin cô ấy đã lén tới Mĩ đăng kí kết hôn, cô cần một người mẫu có kinh nghiệm diễn phong phú mà phải có vũ đạo căn bản. Đáy lòng cô đã rất nhanh hiện lên một người.
• là múa đó.
Thời điểm nhận hoạt động này, ban đầu muốn Phiên Phiên làm người mẫu chính, tiếc rằng lúc ấy Phiên Phiên đang ở Milan, tối hôm qua thứ chút vận may gọi điện thoại liên lạc, không nghĩ tới đúng như dự tính sáng sớm hôm nay Phiên Phiên đã quay trở về Đài Loan, nghe cô nói vô cùng cấp bách, cho dù có chút cảm mạo khó chịu, Phiên Phiên vẫn rất nghĩa khí đáp ứng.
Vốn cho là mọi việc đã sẵn sàng, lại bất ngờ xảy ra tình huống này, cô không muốn để cho ánh mắt bà chủ mọc trên đỉnh đầu mà nhìn cô, lại không muốn làm khó bạn tốt.
Cô chán nản vắt óc suy nghĩ, chợt nảy ra một ý. “Phiên, có phải chỉ cần đừng để anh trai cậu phát hiện cậu đứng trên đài là được?”
“Đúng vậy! nhưng mà. . .”
“Được, cậu đừng lo lắng, tớ có cách hay này, còn ’ nữa mới tới giờ diễn, tất cả giao cho tớ đi!”
Thượng Quan Phiên Phiên rất muốn không lo lắng, nhưng cô không có cách nào khiến mình yên tâm mà đợi, nhưng mà nghe Vệ Lôi thề son sắt như đã nắm chắc mọi việc trong tay, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện biện pháp mà Vệ Lôi nói thật sự là cách hay!
Lụa mỏng ôm chặt lấy thân thể uyển chuyển, đôi tất chân màu đen che giấu đi vẻ đẹp huyền diệu lộ ra da thịt như ẩn như hiện, người mẫu trình diễn theo giai điệu âm nhạc, nhẹ nhàng bỏ đi tất chân xuyên thấu, tượng trưng cho trói buộc cùng giải phóng mâu thuẫn, cả sân biểu diễn vì gương mặt bị mặt nạ hình con bướm che đi hơn phân nửa của người mẫu chính, mà càng tăng thêm sức háp dẫn.
Thính phòng rõ ràng đông nghịt, khán đài cũng cách hàng ghế thứ nhất dành cho khách quý một đoạn, có lẽ là do ảnh hưởng trong lòng, Thượng Quan Phiên Phiên cảm giác có một ánh mắt chuyên tâm thưởng thức xuyên thấu qua người cô.
Cô có tật giật mình, cho nên có chút không yên lòng, nhiều lần suýt phạm sai lầm, thật may phản ứng của cô không chậm.
Buổi biểu diễn vừa kết thúc, Thượng Quan Phiên Phiên chạy như bay về phía sau khán đài, ngay cả trang phục cũng không kịp thay, mặc áo khoác ngoài vào, cầm túi xách lên, đi giày cao gót xông ra ngoài như chạy nạn, Vệ Lôi đứng giữa cầu thang gọi cô lại, đưa cho cô một chuỗi chìa khóa.
“Xe tớ ở bên ngoài bãi đậu xe, chính là cái cậu đã thấy!” Bây giờ cô chỉ có thể giúp như vậy, hôm nào nhất định sẽ tìm Phiên Phiên báo đáp ân tình cứu hỏa.
Thượng Quan Phiên Phiên cảm động đến rơi nước mắt, cầm chìa khóa rồi chạy trối chết, cô đạp cần ga mãnh liệt cho đến khi rời khỏi khu vực nội thành mới buông lỏng xuống, nhưng khi xe mới chuyển sang đường núi quen thuộc, đột nhiên xe chết máy không báo trước, cô khởi động lại nhiều lần, nhưng vẫn chỉ uổng phí sức lực.
Cô rút điện thoại trong túi xách ra muốn cầu cứu, màn hình tối om của điện thoại di động đã không chút lưu tình dập tắt hy vọng của cô, cô nghi ngờ có phải ông trời trừng phạt cô nhận hoạt động bừa bãi, cho nên mới đặc biệt an bài xe chết máy cùng điện thoại hết pin.
“Trời ạ!” Cô không khỏi kêu rên, vô lực gục trên tay lái, du lích đường dài cộng thêm công việc, cô đã sớm mệt rã rời rồi, cảm mạo lại giày vò khiến tứ chi cô vô lực buồn ngủ.
Theo lịch trình làm việc hôm nay, người đàn ông kia cũng sẽ không về nhà quá sớm, có lẽ buổi tối anh còn có kế hoạch khác! Cô nghĩ thầm, khóe miệng bất giác giương lên một nụ cười khổ.
Đảo mắt đã bốn năm rồi, cô vẫn không loại bỏ được cảm giác không muốn xa rời trong lòng, thậm chí ngày càng có khuynh hướng mãnh liệt hơn.
Cô không hùng tâm tráng trí (Cái này ta ko hiểu, mà xem các truyện khác các bạn ý cũng để như vậy à), công việc người mẫu đối với cô cũng như một công việc tự do, cô thường xem tâm tình mà nhận công việc, thật may là điều kiện bản thân cô coi như cũng nổi trội xuất sắc, vận khí cũng rất tốt, nọi người bên ngoài cũng rất khi làm khó cô, ngược lại tán thưởng coi cô như báu vật, cho nên thành tích mấy năm nay không được gọi là rực rỡ, phát triển nhưng vẫn không tệ.
Nhìn như rất tự do tự tại thật ra thì cô rất bàng hoàng, rất không, nhưng cô đã cố gắng học cách quên đi, nếu không còn có thể như thế nào? Cuộc sống luôn không chờ đợi ai, nếu không học tâm bình khí hòa tồn tại cùng phần tình yêu cấm kị này, có thể có đã sớm bị tâm thần phân liệt rồi.
: ôn hòa bình tĩnh.
Hiện tại, đôi khi cô lại không tự chủ được dùng ánh mắt như nhìn người đàn ông chứ không phải ánh mắt nhìn anh trai lén nhìn anh, thỉnh thoảng tự ảo tưởng mình và anh là đôi tình nhân sống chung để tự an ủi mình, một ngày nào đó cô nhất định sẽ tỉnh táo, ngày đó sớm muộn sẽ đến, cô cũng không cần phải cả ngày bức mình phải nhanh quên đi.
Bạn bè thường cười nói dáng vẻ mềm mại như nước của cô, như người phụ nữ làm bằng nước điển hình nhất, mặc dù không có đặc biệt đặt ra mục tiêu cho cuộc sống, nhưng tới nay cô vẫn có thể đem mọi chuyện muốn làm làm thật tốt, như nước bình thường đúng mức trong thùng, đã như vậy, cô nhất định có thể tự lừa mình dối người rất tốt.
Quên. . .ở nơi nào đã nghe qua, huyện tình cảm rất kì diệu, đúng người đúng thời gian, thiếu một thứ cũng không được, cô phát hiện cô đã ở giai đoạn không cách nào bắt mình thay đổi, cũng chỉ phải thuận theo tự nhiên,. . .
Mặt trờ chiều ngả về tây, bầu trời đang từ từ khoác lên mình một lớp bụi, Thượng Quan Thác Dương thuần thục đánh tay lái, đang muốn đi nhanh lên đường núi lại phát hiện có một chiếc xe có vị trí đỗ rất không bình thường.
Anh thả chậm tốc độ chậm rãi tới gần, phát hiện người ngồi trên ghế lái đang gục lên vô-lăng không nhúc nhích, anh lập tức sinh ra cảnh giác.
Anh dừng xe bên đường, nhanh chóng tiến lên lo lắng, xuyên qua khe hẹp ở cửa sổ xe, anh nhìn rõ đối phương là một người phụ nữ, hơn nữa rõ ràng cô đã ngủ thiếp đi.
Thượng Quan Thác Dương lập tức thở ra một hơi, anh gõ nhẹ cửa xe, cố gắng đánh thức đối phương, dù sao nửa đêm nhiệt độ trên núi sẽ đột ngột giảm xuống, coi như cô không sợ cảm mạo, nhưng một cô gái trẻ ở đây cũng sẽ rất nguy hiểm.
“Cô gái! Cô có khỏe không?”
Thượng Quan Phiên Phiên đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi cô, nhất thời nghĩ mình đang nằm mơ, không có ý định để ý tới.
Cô quay đầu đổi tư thế tiếp tục ngủ, liếc thấy mặt nạ cánh bướm màu tím, Thượng Quan Thác Dương có chút kinh ngạc.
Là cô ấy? Người mẫu có vóc dáng mỹ lệ, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng?
Đuôi cánh bướm màu tím dài tới vành tai, cơ hồ che đi gương mặt cô, nhưng trên gương mặt xinh xắn lại có đôi lông mi dài như lông chim, cái mũi thanh tú trắng nõn cùng đôi môi mịn màng tự nhiên trông mềm như đường, không khó đoán ra khi tháo mặt nạ xuống cô sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp.
Không biết đôi mắt cô ấy có mê người như vậy không?
Trong mộng đẹp tựa hồ phát hiện có một ánh mắt nóng rực nhìn cô chăm chú, nửa tỉnh nửa mê mở mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào cặp mắt đen sâu thẳm, cô cả kinh buồn ngủ theo đó mà biến mất.
Cô giống như chim sợ cành cong lập tức ngồi nghiêm chỉnh, lại nhanh chóng quay đầu đi không để ý đến anh, mấy động tác này liên tục chọc cười Thượng Quan Thác Dương, đây là lần đầu tiên có người phụ nữ đối diện với anh lộ vè khủng hoảng, hơn nữa cũng không muốn nhìn anh, phản ứng người này thật đặc biệt!
“Cô đừng sợ, tôi không phải là người xấu.”
Anh không nhận ra cô? Trái tim Thượng Quan Phiên Phiên chấn động, đánh bạo quay đầu lại, do dự có nên đàng hoàng thẳng thắn nói rõ thân phận của mình hay không, để tránh bị anh phát hiện như lần trước, kết quả càng thê thảm.
“Tôi. . .xe tôi chết máy rồi.” Thôi cô thừa nhận cô là người phàm.
“Cần tôi giúp một tay không?”
“Ách. . .cái này. . .” Cô vốn định từ chối đang đợi bạn bè tới giúp, lại lo lắng cự tuyệt anh giúp một tay, cô tứ cố vô thân phải ở đây cả đêm cho muỗi đến đốt.
Tầm mắt cô che đi một nửa, hiển nhiên khổ não có nên tiếp nhận trợ giúp của anh hay không, Thượng Quan Thác Dương từ trong túi áo rút ra một tờ danh thiếp, qua khe hẹp trên của sổ đưa cho cô.
“Địa hình nơi này không rõ ràng, tôi sợ cô sẽ gặp khó khăn trong việc gọi cứu viện tới.” Anh không thường xen vào chuyện của người khác, nhưng lại không có cách nào vô lương tâm khoanh tay đứng nhìn, bỏ lại một cô gái. “Nếu cô không yên lòng, trước tiên có thể gọi điện thoại nói tên tôi với bạn của cô.”
Cô nhận lấy danh thiếp, lậ tức bỏ vào trong túi, không nhìn lâu thêm vái nào, “Tôi biết rõ anh là ai.”
Thì ra cô biết được thân phận của anh? Lấy sự nổi tiếng của anh ra mà nói thì bị nhận ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua khi nghe cô nói biết anh, anh không khỏi có chút kích động.
“Cô đến tìm người sao?”
“Ừ!” Chuyện tới nước này cô chỉ có thể cắn răng gật đầu.
“Tôi ở gần đây, nói không chừng người cô muốn tìm lại là hàng xóm của tôi, cô muốn tìm nhà nào?”
“Tôi. . .” Thảm! cô không biết tìm căn hộ nào? Dưới tình huống cấp bách, cô thuận miệng nói địa chỉ kí túc xá công ty.
Cái gì? Đó khác gì Thiên nam địa bắc, hoàn toàn trái ngược với đường này! “Cô dường như đi lầm đường nghiêm trọng!”
“Ha ha! Vậy sao?” Cô không được tự nhiên cười khan hai tiếng.
Tôi xem sắc trời cũng đã muộn, xin hỏi tôi cso cái vinh hạnh hộ tống cô đến nơi cô muốn không?” giọng nói của cô mềm mại mang theo chút khàn khàn, giống như mèo lười mệt mỏi, “Nếu như cô tin tưởng tôi”.
Anh bổ sung thêm một câu.
“Tôi dĩ nhiên tin tưởng anh!” cô bật thốt lên, sau đó lại thầm mắng mình ngu ngốc, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi nhiều chuyện.
Dầu tiên Thượng Quan Thác Dương ngẩn người, tiếp theo giương khóe môi lên cười hứng thú, cảm giác này rất kì quái, lần đầu tiên anh bị một cô gái không rõ dung mạo hấp dẫn, mặc dù có thể mặt mũi cô bị tật, nhưng ánh mắt lóe lên không ngừng củ cô khiến anh tò mò.
Trực giác nói cho anh biết, cô không chỉ đơn thuần biết anh là ai, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, anh khẳng định nhìn thấy trong mắt cô chợt lóe lên sự tha thiết, nhưng căn bản cô lại không muốn cho anh biết.
Cô che giấu cái gì? Tránh cái gì? Chẳng lé cô muốn lạt mềm buộc chặt? Nhưng mà thờ ơ! Thượng Quan Thác Dương anh cũng không phải ngu ngốc, bất kể chú mèo thần bí này có phải giả bộ hay không, nếu cô đã khơi lên hứng thú của anh, anh sẽ cùng cô vui đùa trò chơi này đến cùng!
Thượng Quan Phiên Phiên nắm chặt lấy ngón tay, không hiểu cô rốt cuộc gặp phải ma gì, rõ ràng siwj bị phát hiện thân phận, tại sao còn mạo hiểm lên xe?
Chỉ vì người đàn ông bên cạnh không con nhìn cô với ánh mắt như xưa, nói với cô những lời không giống với anh em, cô cũng không nghĩ nhanh chóng kết thúc hết thảy chuyện này.
Nói nhảm! đó là bởi vì anh không biết người ngồi bên cạnh anh là em gái anh, anh mới có thể dùng thân phận một người đàn ông nhìn cô, cô rất cảm tạ ông trời đã cho cô cơ hội này, an ủi cô nhiều năm đè nén tình yêu cay đắng nhưng nếu bị phát hiện. . .
Xe Thượng Quan Thác Dương mới chạy ra khỏi ngoại thành, công ty vừa có một thông báo quan trọng cho anh, anh không thể không dừng xe lại bên đường.
Anh lật cuốn sổ lên xem, sau đó hướng sang giai nhân xinh đẹp bên cạnh nói lời xin lỗi, Thượng Quan Phiên Phiên rốt cuộc có cơ hội lớn mật nhìn lén anh.
Cô rất nhớ anh! Thật ra thì là nhớ vẫn đợi bên cạnh anh, mặc dù có thể vĩnh viễn không thể biểu đạt tâm ý, cô cũng không muốn tách rời khỏi anh, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ, tại thời điểm anh đứng bên cạnh người phụ nữ khác, cô sẽ kiếm cớ xin công ty thay cô an bài rời khỏi nước.
Lần này cô chờ đợi ở Milan hơn một tháng, cuối cùng công ty ra thông báo cuối cùng, cô mới không thể không trở về, cũng một phần là do cô không muốn đối mặt với truyền thông đã viết về người có thể trở thành chị dâu cô.
Cô lơ đãng vừa nhấc mắt liền phát hiện Thượng Quan Thác Dương đã nghe xong điện thoại từ lúc nào, nhìn cô như có điều cần suy nghĩ.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
“Tôi đang nghĩ, cô đang suy nghĩ cái gì?” rất nhiều phụ nữ nhìn anh đến ngẩn người, nhưng nhìn đến chuyên tâm như cô thì là lần đầu tiên, nhìn cô như là dang suy tư ngẩn người.
Thượng Quan Phiên Phiên nổi lên dũng khí lớn, ngaanrgn đầu nhìn anh, hai trong mắt giống như là câu hồn đoạt phách. “Tôi đang nghĩ, anh cùng thiên kim công ty bách hóa yêu đương.” Thật không thể tin được đây là lời nói của cô, cô thật là to gan!
Anh giương nhẹ khóe môi cười như không cười. “Cô có vè biết rất nhiều chuyện về tôi?”
“Tin tức này rất lớn, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút”.
Anh chẳng nói đúng sai, nhún nhún vai. “Rất nhiều tin tức đều là truyền thông đưa sai”.
“Cho nên hai người không phải đang lui tới?” trái tim nặng nề của cô lại bắt đầu bay cao, đây cũng không phải lần đầu tiên cô đang từ địa ngục bay lên thiên đường như vậy.
Anh nhạy cảm nhận ra cô đang vui vẻ, anh liếc trộm cô, làm bộ thuận miệng nói: “Thật ra thì tôi độc thân được một thời gian rồi.”
“Vậy sao?” Khóe miệng cô giương lên một đường cong hoàn mĩ, ngay cả ánh trăng mùng một cũng cảm thấy không bằng.
“Dường như cô đang rất vui vẻ?” biểu hiện của cô đúng như ý nguyện của anh, cười như con mèo nhỏ vừa trộm được miếng thịt!
A! Sao anh lại muốn giăng sẵn bẫy để cô nhảy vào? Hơn nữa tên ngu ngốc như cô lại còn ngây ngốc trúng kế! Thượng Quan Phiên Phiên không khỏi ảo não, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Thấy bộ dáng nói nhiều sợ sai nhiều của cô, định mím chặt môi không nói lời nào, đáy mắt Thượng Quan Thác Dương thoáng qua một tia giảo hoạt.
Anh thật tò mò con mèo nhỏ này còn có cái gì khác hơn là vẻ mặt hấp dẫn người này, anh không kìm được chậm rãi đến gần cô, mục tiêu là đôi môi nhìn kiều diễm ngon miệng của cô.
Thượng Quan Phiên Phiên giật mình nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt cô, đầu rối loạn ùng ùng thành một đoàn, mắt thấy bờ môi anh chuẩn bị dán lên mình, cô dùng chút lý trí còn sót lại nhanh chings quay đầu sang chỗ khác.
“Anh uống rượu?” Cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Chụp hụt đôi môi. Trái tim Thượng Quan Thác Dương không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng anh lại là người luôn không sợ khó khăn, “Buổi chiều có uống mấy chén.”
“Vậy anh còn dám lái xe?” vì hóa giải lúng túng, dời đi lực chú ý của hai người, cô cố ý nàng âm điệu lên, “Tôi nghĩ tôi lái được rồi”.
“Không cần phải đi! Tôi không uống nhiều, hơn nữa cũng đã thanh tỉnh không ít.” Anh thề anh hoàn toàn thanh tỉnh. . . .trừ một giây đồng hồ vừa rồi muốn hôn cô.
“Không! Vì lý do an toàn, hay là nên để tôi lái”. Cô nghĩ có chút việc làm, để cho mình phân tâm, tránh cho việc chuyên chú hồi tưởng lại mấy chuyện vừa rồi, khiến cô không cẩn thận quên thở, sau đó lên cơn sốc và tử vong.
Thượng Quan Phiên Phiên càng muốn cố giữ tỉnh táo, lại càng có dấu hiệu sung huyết, cô xuống xe, sau một hồi gió thổi, để cho gương mặt nóng bừng rõ ràng hơn, cô hít sâu một hơi, cố gắng thong dong đi tới cạnh cửa bên ghế lái.
Cười nhìn cô như tư thái cứng ngắc của người máy, Thượng Quan Thác Dương tính có phong độ theo cô, anh mở cửa xe chuẩn bị rời ghế.
Thượng Quan Phiên Phiên bức bách đầu của cô chỉ có thể nhớ tới việc đuổi người đàn ông này rời khỏi ghế lái, sau đó chuyên tâm lái xe, lại không chú ý tới anh còn có một bàn chân chưa ra khỏi xe, cô đã vội vã lên xe, đôi già cao gót không cẩn thận trật chân ngã, cả người chật vật ngã lên người anh.
Cô hốt hoảng nghĩ muốn đứng dậy, một sợi tóc sống chết quấn lấy cúc áo sơ mi của anh, cô gấp đến độ muốn khóc lên, còn anh lại mừng rỡ thưởng thức con méo rầu rĩ.
“Anh còn cười được?”
“Xin lỗi!” Anh nhịn cười, nói một câu xin lỗi rất không có thành ý.
“Anh mau giúp đi!” Trời ơi! Cô càng sợ, tóc lại càng cuốn chặt.
Thượng Quan Thác Dương ngửi hương tóc nhẹ nhàng thanh nhã, từ góc độ này ngoài ý muốn phát hiện ra nội y mỏng bên ngoài gió, người phụ nữ này ngay cả trang sức chưa tháo, mà ngay cả trang phục cũng. . . ..
Anh không muốn lợi dụng lức người ta gặp khó khăn, nhưng cũng không phải người có ý chí như Liễu Hạ Huệ, ôm một con mèo con đáng yêu trong ngực như vậy, ai có thể nhịn được không trêu chọc nó một chút?
Một ý niệm xấu nháy mắt thoáng qua đầu, đôi môi nâng lên cố ý chạm vào trang sức vô hại. “Cô nửa ngồi nửa nằm không thuận tay, để tôi lên xe trước đã.”
Lên, lên xe? Anh ngòi lên ghế lại, vậy cô lên xe là ngồi ở. . .”Này, này không tốt lắm đâu!”
“Tôi cho rằng cô lên xe ngồi rồi từ từ bình tĩnh tách nó ra, nếu không cô làm như vậy sẽ bị người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng chúng ta là trẻ con không hiểu chuyện”. Anh che giấu đáy mắt rất không có ý tốt, làm bộ tốt bụng đề nghị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Phiên Phiên rất không có tiền đồ mà ửng đỏ, cô dùng đầu gối nghĩ cũng biết nhìn từ sau lưng, tư thế của bọn họ rất mập mờ, mặc dù sắc trời đã tối, sẽ không có người đi qua bờ đê vắng vẻ này, nhưng anh kiêng dè cũng không sai, nếu như bọn họ bị hiểu lầm đang làm loại chuyện đồi bại, ma bị đưa đến đồn cảnh sát, bây giờ bọn họ cũng coi như được gọi là người của công chúng, chỉ là thân phận của cô. . .
Cô cắn răng một cái, nửa người tiến vào ghế lái, cô khẩn trương đến sắp thiếu dưỡng khí, nhưng cô tin tưởng nhân cách của anh, tuyệt đối anh sẽ không làm hại cô.
Trong không gian có hạn khiến cô không thể không ngồi giạng chân ở trên đùi anh, cô tận lức lùi về phía sau, cả phần lưng dính trên tay lái. Khoảng cách giữa hai người rất chặt chẽ, hơn nữa, từ trong lòng bàn tay cô truyền đến cái gì đó rất lức mà nhịp nhàng, đó là cái gì?
Thượng Quan Phiên Phiên thuận thế cúi đầu tìm kiếm, lại phát hiện cô vì ổn định trọng tâm, đôi tay cư nhiên như con mèo nhỏ đặt tại lồng ngực anh, cô kêu lên một tiếng, vội vàng dời bàn tay nhỏ bé đi nơi khác.
Cô tâm hoảng ý loạn, tay không biết nên đặt nơi nào, nghĩ kéo khoảng cách giữa hai người ra thêm chút nữa, lại không có đường lui, con ngươi lúng túng chống lại đôi mắt u ám mơ hồ hiện lên lửa nóng.
Cô khiếp sợ rồi, đột nhiên ý thức được cô giống như đang mắc mưu.. .
“Em rốt cuộc đang bận cái gì?” Hanh ách . .. cổ họng hỏi, đôi môi mỏng cười như không cười. (Đoạn này ta sửa xưng hô cho thân mật nhé!!!)
Thượng Quan Phiên Phiên không thể tin được người đàn ông trước mắt phát ra tia tà nịnh, là anh trai cô chung đụng hai mươi mấy năm, nhưng hiện giờ cô không biết phải đối mặt với khuôn mặt dường như hoàn toàn xa lạ này như thế nào.
Cô không hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không ngốc đến độ không phát hiện ra khát vọng trong mắt anh, cô biết anh đang nghĩ muốn cái gì, nhưng mà, nhưng mà bọn họ không thể!
“Anh. . .đừng như vậy có được không?”
“Đừng như thế nào?” Anh buông tay, mang khuôn mặt vô tội như không có chuyện gì.
“Cầu xin anh. . .” Cô chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Mèo con mở to đôi mắt ngập nước, khiến người ta đau lòng, cũng có thể khơi lên thói hư tật xấu của người đàn ông đó là càng muốn bắt nạt đoạt lấy.
“Em dám nói em không có ý với anh?”một tay chế trụ thân hình mảnh mai của cô, Thượng Quan Thác Dương cười đến tự tin.
“Anh nhìn thấu được?” Không kịp ngăn câu nghi vấn thốt lên, cô không rảnh chán nản, gấp đến độ muốn biết anh nhìn thấu bao nhiêu.
“Anh không phải cọc gõ, từ nãy tới giờ, ánh mắt cùng giọng nói của em, anh xác định em có cảm giác đối với anh”.
“Coi như tôi có cảm giác với anh thì thế nào?” Cô nhẹ giọng hỏi, trong miệng buồn khổ nồng đậm. Anh có thể như đinh chém sắt khẳng định người phụ nữ trước mắt có cảm tình với anh, lại không nhìn ra Thượng Quan Phiên Phiên cô nhiều năm len lén thương anh, cô thật không biết là may mắn hay khổ sở?
“Anh cũng rất có cảm giác đối với em, ánh mắt em rất đặc biệt. . .” cánh tay như sắt của anh co rụt lại, kéo cô vào trong ngực, một cái tay khác càn rỡ chạm vào đùi cô, cách một lớp tất chân mỏng lớn mật dao động, xé rách một lỗ. ngón tay ác ý của anh khinh bạc da thịt bị lộ ra bên ngoài của cô
Cái này là không nghiêm túc, lẳng lơ.
Thượng Quan Phiên Phiên hơi giật mình trong im lặng, ngón tay anh khiến cho toàn thân cô dâng lên một luồng sóng tê dại run rẩy, khiến cô không biết làm sao nhất là cái vật kiên đĩnh dưới hạ thể cô kia.
Cô không biết anh có phải cứ gặp một ngươi phụ nữ mà anh vừa mắt đều sẽ làm như vậy hay không? Cô chỉ biết cô cần nhanh chóng ngăn cản hết thảy mọi việc, thậm chí cần phải tự bộc bạch thân phận, cô không dám nghĩ hậu quả khi anh biết sẽ như thế nào, nhưng cô không thể mặc cho lửa cháy lan ra đồng cỏ.
“Anh hãy nghe em nói, em. . .ngô!” lời nói của cô toàn bộ đều rơi vào ngọn lửa thiêu đốt không thể chờ đợi trong anh. “Chờ một chút! Anh. . .”
Cô càng giãy giụa muốn nói chuyện, môi lưỡi anh càng có cơ hội cuồng vọng công chiếm khoang miệng cô, mèo con non nớt có chút vụng về, chắc chưa trải qua huấn luyện, nhưng mà không sao, những thứ này không ảnh hưởng đến hăng hái muốn bắt nạt cô, ngược lại càng khiến tâm tình anh trở nên tốt hơn, càng muốn làm chuyện xấu.
Đôi môi mèo con quả nhiên có hương vị ngọt ngào như anh nghĩ, rất co dãn, tựa như bơ trơn trượt trong miệng, khiến cho anh muốn ngừng mà không ngừng được.
Bàn tay anh trượt vào trong áo gió, hướng đến lụa mỏng trên thắt lưng, anh không kiên nhẫn từ từ mở quà, trực tiếp đẩy thứ che đậy phiền phức sang hai bên. Khiến cho đỉnh đỏ như mâm xôi nhô đầu ra, anh quen tay hay việc, nhanh chóng giải phóng quả mâm xôi khác, xoa bóp yêu thích đến khong muốn buong tay.
“A. . . . . .không thể. . . . .đó. . . . .” Cô không tự chủ được uhm, khoái cảm xa lạ ập tới, cô chưa bao giờ biết nụ hoa cô lại nhạy cảm như vậy.
Môi son cô hé mở, không kịp thở dốc, đầu lưỡi nóng bỏng của Thượng Quan Thác Dương vẫn còn chưa dừng khuấy đảo trong môi mềm mại của cô, thậm chí ah phách lối ngậm lấy cái lưỡi thơm tho của cô, liếm cắn tựa như kẹo que.
Anh rất tham lam, muốn nhiều hơn nữa, bàn tay không khách khí bỏ lớp vải mỏng từ trên khe hẹp trước ngực cô xuống, một đôi tuyết trắng đẫy đà lập tức nhảy ra, hiện ra tùy tiện trước mặt anh không sót gì.
“Thật là đẹp. . .” một mảnh đầy đặn trắng nõn đẹp không sao tả xiết, anh không khỏi than thở, hơn nữa lại còn dựng đứng như đỉnh núi tuyết, khiến anh mắt anh thật lâu cũng không dời đi, vuốt ve đỉnh nhạy cảm này! “Nói cho anh biết, sao nó lại căng thẳng như vậy?”
Ngón tay thon dài của anh không ngừng sờ lên viên phấn hồng, hành động này khiến Thượng Quan Phiên Phiên không tự chủ được rên rỉ, cô nhắm chặt mắt không dám nhìn ánh mắt tham lam của anh, nhưng lại không cách nào không nghe được ám hiệu tràn đầy của anh.
“Cầu xin anh, đừng nhìn. . .”
“Được!”
Cô kinh ngạc anh sảng khoái đồng ý, mở mắt mắt ra muốn xác nhận lần nữa, Thượng Quan Thác Dương lại bắt được khoảnh khắc khi cô mở mắt ra, để cô đảo hướng tay lái, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai há miệng ngậm lấy nụ hoa, ngông cuồng bú liếm.
Nhanh, hung ác, cử động chính xác, khiến cho Thượng Quan Phiên Phiên cơ hồ thét chói tai, theo bản năng bụng dưới thấy bứt rứt một trận tê dại, khoải cảm không biết tên bức cô đến điên khùng!
Thượng Quan Thác Dương giống như còn chưa hài lòng tạo ra sóng to gió lớn, không cách nào một tay nắm giữ nơi mềm mại, dùng hàm răng khẽ ma sát lôi kéo điểm thịt non, lại càng không lưu tình công đoạt trái cây mềm mại trước ngực, bàn tay nâng vú bên kia lên xoa xoa vuốt vuốt, ngón tay linh hoạt không quên cợt nhả nụ hoa.
Lửa, đốt, hơn nữa lại còn lan nhanh với tốc độ kinh hoàng, đáng sợ hơn là, cô giống như không muốn dập tắt ngọn lửa này. . . . .. “Thượng Quan Thác Dương . . . . . .không thể! Chúng ta không thể. . . . . .”
Đang bề bộn ăn ngấu ăn nghiến Thượng Quan Thác Dương nhăn đầu chân mày, đưa hai ngón tay lên thay thế núm vú cao su, tựa như trấn an, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của mèo con, để cho cô không rảnh rỗi dài dòng.
Thượng Quan Thác Dương hưởng thụ xúc cảm cái miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy ngón tay anh, ngón tay càng ra vào nhanh hơn trong miệng cô, hướng dẫn cô chậm rãi liếm láp.
“Ừ. . .” Ngón tay anh mò lấy đầu lưỡi háo sắc, thay đổi, hại cô muốn kháng nghị cũng lực bất tòng tâm.
Miệng lưỡi anh vẫn mê muội như mảnh hương trầm, mộ cái tay lại lặng lẽ đi tới đùi cô, lúc cô chưa kịp phản ứng đã xé rách tất chân cô, cách quần lót vuốt ve hoa hạch.
Cô sợ hết hồn, theo phản xạ muốn chạy trốn, thế nhưng anh lại cố giữ chặt cô, “Ừ! A. . . . .” cô điên cuồng lắc lư, chẳng biết đoạn tóc dính vào cúc áo đã chập chờn từng trận sóng nhỏ từ lúc nào.
“Trời ạ! Nơi này chảy ra rất nhiều nước, em ướt đẫm. . . . .” Với cái phát hiện quan trọng này khiến anh cam nguyện tạm thời rời đi mềm mại mê người của cô, chống lại hai tròng mắt ý tình loạn mê, “Mèo con nhạy cảm của anh, rất thích anh chạm vào em đúng không? Tiếng em rên rỉ thật là dễ nghe, em nhất định là đang rất hưởng thụ, đừng thẹn thùng, cảm thấy thoải mái thì hãy tận lực nói ra. .. . . ..”
Anh lớn mật nói ra những từ ngữ không lịch sự, khuôn mặt Thượng Quan Phiên Phiên nóng bừng lên không dám nghe tiếp, trắng nõn mềm mại đã bịt cái miêng hư hỏng của anh lại.
Cô cắn môi dưới, nhẫn nại không phát ra âm thanh, nhưng cô càng không muốn anh vừa lòng đẹp ý, Thượng Quan Thác Dương lại càng muốn khiêu chiến với cực hạn của cô, ánh mắt anh chợt lóe, khóe môi giương lên một nụ cười tà, anh bắt được hai tay nhỏ bé của cô, cố nghĩ kích thích giác quan thị giác của cô, khẽ thở ra lửa nóng, chậm rãi đưa về phía cô, sau đó từ từ trêu đùa bú liếm một ngón tay cô.
Cô không nghĩ tới anh sẽ dùng chiêu này, khi anh lại bá đạo, lại tà nịnh, khi lại nhìn soi mói, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Mặt nạ bướm màu tím khiến cho Thượng Quan Thác Dương không thấy rõ toàn bộ vẻ mặt của cô, nhưng mà chỉ cần nhìn phản ứng phong phú từ ánh mắt, đã đủ khiến anh cảm thấy rất thú vị, anh không muốn dễ dàng chịu để yên.
Thừa dịp lúc cô còn đang bất ngờ, bàn tay anh chặn cặp mông mềm mại của cô, ngón tay đột nhiên xông vào quần nhỏ cô, ngón cái cùng ngón giữa níu lấy hai múi thịt non nớt, ngón trỏ cong lên dùng đốt ngón tay quét qua khe thịt dính mật ngọt.
Mèo con chưa biết mùi đời làm sao chịu nổi kích thích? Đợt sóng kịch liệt cuốn lấy toàn thân, cô không kịp ngăn lại tiếng rên yêu kiều, cũng không nhịn nổi đợt khoái cảm đột nhiên truyền tới từ bụng dưới như muốn nổ tung.
“Cứu em. . . . .A! Làm sao bây giờ? Đó. . . .Ừ. .. ... . .”
Cô khó lòng kìm nổi âm thanh rên rỉ, Thượng Quan Thác Dương lại không định bỏ qua cho cô lúc này, anh dừng lại động tác vào đúng trước một giây cô cong người lên không thể chịu nổi.
Dục vọng sôi trào thiêu đốt, lại cứng rắn bị hô ngừng, cảm giác trống trải bao khắp cơ thể cô, cô không biết làm thế nào cho phải, tay ôm thật chặt lấy bờ vai anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của anh, hy vọng mượn động mạch đang đập rộn ràng kia từ từ làm lạnh thần kinh đang nóng lên của cô.
Cô vẫn muốn tìm cơ hội dừng lại, động tác vô tâm lại vô tình chọc phải thú tính đại phát của con sư tử đang mãnh liệt muốn săn mồi, từ vai gáy của Thượng Quan Thác Dương truyền đến âm thanh thở gấp ẩm ướt, không thể nghi ngờ là ép lạc đà vào cọng rơm cuối cùng.
Vốn anh chỉ muốn trêu chọc mèo con thần bí, không có ý định quan hệ thật, nhưng tình huống bây giờ đã ra khỏi sự khống chế của anh, anh cũng không muốn phí tâm khống chế nữa.
Anh đổi chỗ ngồi thành nằm ngang, xoay người đè cô xuống dưới, nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình ra, từ trên cao cúi xuống nhìn cô.
Động tác của anh liền mạch, Thượng Quan Phiên Phiên hoàn toàn không ứng phó kịp, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trần truồng, nhưng là cô không biết được tư thế này, góc độ này nhìn anh lại hấp dẫn tà mị như vậy
Anh đến cùng là muốn như thế nào? Không! Cô có ngu ngốc hơn nữa cũng biết anh muốn gì! Điều khiến cô bối rối nhất bây giờ chính là, cô đến tột cùng là muốn như thế nào?
Biết rõ đây hết thảy là điều không nên xảy ra, cô lại không nhịn được đắm chìm trong đó, thậm chí còn mong đợi chuyện kế tiếp xảy ra. . . .cô thật là đáng sợ! sao hiện tại cô lại có thể biến thái như vậy?
Lý trí cùng tình cảm sâu sắc rối vào nhau khó tách rời, đôi con ngươi dính một tầng mỏng hơi nước, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhất thời khiến cho Thượng Quan Thác Dương dâng lên một cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đôi môi lộ vẻ ướt át kiều diễm kéo đi suy nghĩ của anh.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, không còn chiếm đoạt cuồng bạo tàn sát bừa bãi như nãy, anh trằn trọc liếm mút đôi môi cô, dịu dàng ấn xuống tràn đầy thương yêu.
“Mèo con sẽ giận anh sao?”
Thượng Quan Phiên Phiên không hiểu vì sao anh gọi cô là mèo, nhưng tinh tế tỉ mỉ hạ xuống, khiến cô không muốn nói dối, “Không tức giận. . .. . .”Cô chọc tức chính cô.
Giọng nói mềm mại, trong veo như mơ hồ ẩn chứa bi thương, anh nhìn ra đau khổ trên nét mặt cô cũng có mê say thật sâu. Thượng Quan Thác Dương không hiểu vì sao đôi mắt sáng như vì tinh tú ấy lại có mâu thuẫn phức tạp đến vậy, anh càng ngạc nhiên hơn là đôi con ngươi ấy dụ dỗ anh thần hồn điên đảo mất đi lý trí.
Anh không khỏi nhìn sâu hơn, đầu lưỡi khinh bạc lôi kéo lẫn nhau lộ ra tia tinh thấu, ánh sáng đèn đường yếu ớt xuyên qua, chỉ có cánh bướm giống như là mù mịt ham muốn sắc tình, tay anh phủ lấy nơi tuyết trắng mềm mại xoa nắn, một tay khác không an phận trượt xuống giữa hai chân cô, kéo quần nhỏ cô ra một chút, ngón tay khẽ ôm trọn đảo quanh vùng tam giác bí mật.
Cả cơ thể Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy nhức mỏi, kích tình hơi lui lại bắt đầu nhộn nhạo, các tế bào toàn thân cũng hô hào muốn thêm nhiều khoái cảm hơn nữa.
“Ngô. . . .ừ. . . . .” theo bản năng cô đung đưa mông mềm mại, chủ động nghênh đón ngón tay dài tà ác của anh, cô cảm thấy mình thật dâm đãng, thật vô sỉ, nhưng mà cô cũng không tự chủ được.
Cô không kìm hão được thuận theo, thợ săn có cảm giác thỏa mãn thật lớn về khả năng trời sinh của mình, anh châm ngọn lửa cùng cuốn lấy cô, ngón tay thuận thế dò hướng u tuyền giữa hai đùi cô.
Thượng Quan Phiên Phiên sợ hết hồn, theo phản xạ muốn kẹp chặt hai chân, thế nhưng anh lại bá đạo đặt mình giũa hai chân cô, cánh tay khỏe mạnh ôm lấy, đem một chân tuyết trắng đặt lên vai.
“Trời ạ! Quá mất mặt. . . . .không cần. .. . .” cô đáng thương khẩn cầu, bàn tay nhỏ bé theo bản năng muốn che kín cảnh xuân giữa hai chân.
Thượng Quan Thác Dương tự đắc nâng khóe miệng, giống như là cười cô không biết tự lượng sức muốn ngăn anh thưởng thức cảnh đẹp, anh kéo cao cánh tay cô, tránh cho cánh tay ấy lại cản trở vào lúc anh dùng lực.
Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô một cái, giống như là báo trước trò chơi sẽ bắt đầu, không để cho cô cơ hội phản ứng, ngón giữa của anh khẽ đâm vào hoa huyt.
“A. . . .Ừ. . .” hoa huyt chưa từng có người ghé thăm không ngừng co rút lại, cố gắng muốn đuổi dị vật xâm lấn đi.
Mèo con của anh, em thật chặt!” ngón tay đang kẹp giữa thịt non mặc dù đủ trơn trượt, nhưng lại chặt quá mức, anh tính chậm rãi đâm đầu ngón tay vào, để cho hoa huyt chặt kia từ từ tiếp nhận phun ra nuốt vào, nhục bích nhỏ hẹp vì vậy mà càng tiết ra nhiều mật hoa hơn, anh mới từ từ tăng nhanh tốc độ ra vào.
Cảm giác không thoải mái dần chuyển biến tốt hơn, thay vào đó là khoái cảm mãnh liệt hơn lúc nãy đánh úp tới, thời gian mới co mấy giây, hoa huyt non nớt buộc chặt đến cực hạn đã không chịu nổi quấy nhiễu kịch liệt: “Không được! Ngô. . . Em không được. . . A. . . .”
Mật hoa theo Thượng Quan Phiên Phiên vong tình kêu rên cuồn cuồn chảy tiết, toàn thân được cọ rửa bởi xúc cảm xa lạ, đầu óc trống rỗng khiến bản thân hốt hoảng bất lực, chỉ có thể khom người lẳng lặng cảm thụ cao triều vẫn còn nỗi khiếp sợ.
Phản ứng luống cuống ngây ngô cùng với thân thể nhạy cảm vô cùng buộc chặt. Thượng Quan Thác Dương không khó nhận ra cô không rỗi.
Cố đè khát vọng cơ hồ muốn nổ tung xuống, anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy lấy giấy ra giúp cô xử lý ẩm ướt giữa hai chân, trời mới biết anh tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể bức bách mình coi thường đau đớn buộc chặt giữa hai chân.
Đôi mắt Thượng Quan Phiên Phiên còn lưu lại kích tình mê loạn, muốn ngăn cản việc này khiến cô ngượng ngùng dịu dàng, toàn bộ cơ thể cô còn đang bay bay không có đủ sức lực.
Cho dù cô không có kinh nghiệm, cũng biết trán anh rịn mồ hôi cùng vẻ mặt thống khổ là do nhẫn nại cái gì. Cô cũng không hiểu tại sao, lại không dám mở miệng ra hỏi, lo rằng nếu cô hỏi, anh sẽ cho rằng cô còn ham muốn, mặc dù điều này cũng không sai, nhưng mà nếu anh nguyện ý dừng lại, cô cũng không nên cố ý quyến rũ, nếu không cô có thể thật sự bị đẩy vào địa ngục mãi mãi không được siêu sinh.
Thượng Quan Thác Dương thay cô kéo lại áo gió, giúp cô xuống xe đi về phía ghế phụ, đợi cô thắt chặt dây an toàn, mới thay cô đóng cửa xe, sau đó một mình ở ngoài cửa xe đứng một hồi lâu, cho đến khi xác định chính mình tỉnh táo mới bước vào ghế lái.
Anh khởi động xe một lần nữa, đi về hướng cô đã nói, dọc theo đường đi anh trầm mặc không nói, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không dám mở miệng.
Đến nơi, cô nói một tiếng cảm ơn nhỏ không thể nghe thấy, thủy chung không có dũng khí nhìn mặt anh, vừa mới xuống xe, bước chân cô đơn hướng nhà lớn không xa phía trước bước tới, đang phiền não nếu mọi người đều ngủ hết rồi, cô có thể phải đi tới nơi đầu đường xó chợ cho muỗi đốt, lại nghe thấy một hồi bước chân dồn dập.
Cô nghe tiếng liền quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Thượng Quan Thác Dương đang đuổi theo tới đây, bước chân cô tựa như mọc rễ đứng ngây ngô tại chỗ.
“Nói cho anh biết tên của em?” Động tác anh không vượt quá khuôn phép, chỉ là nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt nóng rực như lửa của anh như có ma lực câu hồn nhiếp phách, cô bất giác nhẹ nhàng thốt lên, “Em là Phiên. . .” Cô đột nhiên ý thức được mình mất hồn, liên tục không ngừng đổi lời nói, “Em tên là Pandora”
“Padora? Pandora.. . . ..” Anh lẩm bẩm lặp đi lặp lại, anh biết cô không có ý định nói cho anh tên thật, anh cũng không muốn miễ cưỡng cô, “Tiểu thư Pandora, anh có cơ hội gặp lại em lần nữa không?”
“Cái gì?”
“Bất kể em có tin hay không, ngay cả anh cũng cảm thấy không thể tin được, anh không muốn tùy tiện chơi trò chơi với em, nếu không phải vừa rồi ở trên xe anh sẽ không thể nào dừng tay, anh thật sự bị em hấp dẫn, không nhịn được ý muốn gần em.” Anh không chỉ tò mò diện mạo thật của cô, còn có mỗi chút cảm thụ phức tạp dưới ánh mắt đó. “Nếu em không phải đã kết hôn, hoặc là có bạn trai, xin hãy giành cho anh một cơ hội có được không?”
Thượng Quan Phiên Phiên ngây dại, chuyện phát triển như vậy hoàn toàn ngoài dự đoán, vượt quá ước muốn của cô, cô không biết nên xử lý hết thảy mọi việc như thế nào.
Cô không dám nghĩ nếu cô mắc thêm sai lầm hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao, nhưng lời cự tuyệt cô lại không nói nên lời.
Người đàn ông trước mặt này trong mắt là tình yêu cùng mong đợi, là khổ sở đau khổ ảo tưởng của cô nay đã thành sự thật, cô không xác định được ông trời an bài như vậy có phải là đang giúp cô hay không?
Cô cắn môi do dự hồi lâu, chợt có quyết định quan trọng, cô gật đầu một cái, cho đáp án anh muốn, sau đó xoay người chạy đi, không dám hạ xuống bất kì lời hứa nào khác.
ở nơi này ngắ ngủi vài giây, cô đã tính đến trương hợp xấu nhất là bị đẩy vào địa ngục. . . ..