Ông Xã Hội Chứng Asperger Của Tôi

chương 2: cầu hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộc Tiểu Nhã nhớ rõ ràng rằng mình đã chết rồi cảnh tượng trước khi chết còn hiện rõ mồn một ở trước mắt.

Tiếng máy sốc tim không ngừng vang lên, bệnh án rơi lả tả trên đất, nhân viên y tế xông tới, cùng với tiếng khóc bi thương của bố mẹ, làm sao vừa mới mở mắt lại nằm trong căn phòng của mình ở nhà rồi?

Rèm cửa màu ngà sữa, vách tường vàng nhạt, ghế sô pha màu hồng, sàn nhà với những họa tiết hoa văn đen trắng. Tất cả những thứ này đều là mình tự tay trang trí trước khi đi du học, sau khi mình đi du học, bố mẹ đã trang trí lại toàn bộ ngôi nhà, căn phòng của mình đã sớm không còn là họa tiết đen trắng nữa mà đổi lại là sàn gỗ, phía dưới còn lắp máy sưởi.

Mộc Tiểu Nhã đột nhiên vén chăn lên, xuống giường chạy thẳng đến trước gương trong phòng.

Mộc Tiểu Nhã trong gương vẫn còn giữ nguyên mái tóc mượt dài đến ngang vai, bởi vì vừa mới rời giường nên tóc có hơi lộn xộn, trên người vẫn còn mặc bộ áo ngủ hoạt hình ngây thơ.

Không đúng!!

Mộc Tiểu Nhã ra nước ngoài học hai năm, sau đó tìm được một công việc của công ty ở đó luôn, vì muốn để cho khí chất và hình tượng của mình thành thục hơn trước, trước khi cô nhập chức đã đổi kiểu tóc thành tóc quăn, mà tóc cô còn dài hơn so với bây giờ nhiều.

Đây không phải là mình bây giờ, mà có chút giống với mình của mấy năm trước.

"Ting ting ting..."

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Mộc Tiểu Nhã đến bên giường vén chăn lên tìm điện thoại, sau đó cầm cái điện thoại đã sớm bị đào thải lên, hơi lạ tay, nhấc máy.

"Mộc Tiểu Nhã, có phải cậu vẫn đang ngủ không hả, hôm nay là ngày chụp ảnh tốt nghiệp đấy, cậu quen rồi đúng không?" Thanh âm mạnh mẽ của Phương Hủy truyền đến từ bên kia.

"Phương Hủy?" Mộc Tiểu Nhã hơi ngạc nhiên, "Tốt nghiệp?"

"Tớ biết ngay là cậu đã quên rồi mà, mười một giờ lớp chúng ta chụp ảnh, bây giờ cậu lập tức bắt xe tới đây đi, ngay và luôn." Nói xong, Phương Hủy hung hăng cúp máy.

Chụp ảnh tốt nghiệp? Mộc Tiểu Nhã cảm thâyd không thể tin nổi, hôm nay chính là ngày chụp ảnh tốt nghiệp, cũng tức là tháng năm ? Mộc Tiểu Nhã quay đầu nhìn lịch trên tường, quả nhiên trên lịch là ngày tháng năm , trên đó còn có bốn chữ "chụp ảnh tốt nghiệp" mà mình dùng bút đỏ để đánh dấu.

Nếu như không phải nằm mơ, vậy có phải mình đến trường liền có thể nhìn thấy bạn học trước kia, còn có thể chụp ảnh tốt nghiệp một lần nữa?

Không sai, chỉ cần đến trường học xem một chút, nếu như mọi chuyện xảy ra theo đúng như ký ức của mình, vậy liền chứng minh rằng mình không phải nằm mơ, mình thật sự trở về rồi?

Mộc Tiểu Nhã kích động chạy ra phía cửa, ngay cả áo ngủ cũng không thay, đi dép lê, tóc tai bù xù cầm điện thoại di động chạy ra ngoài, ai ngờ vừa ra đến sân, liền đối diện với Bạch Xuyên.

"Bạch Xuyên?!" Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc kêu lên. Bạch Xuyên ở trước mặt, trên mặt không có sẹo, không giống với lúc gặp tại bệnh viện.

"Anh..." Thật ra Bạch Xuyên đã đứng chờ ở cửa rất lâu, anh mê mang đứng đấy, không dám đi vào, cũng không dám rời đi, một mực hy vọng Mộc Tiểu Nhã đi ra, nhưng đến khi người ra rồi, lại nhất thời không biết nên nói gì. Anh bất an cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày mình.

"Anh tìm em có việc gì sao?" Thanh âm của Mộc Tiểu Nhã rất nhẹ, đây là thói quen của cô khi nói chuyện với Bạch Xuyên. Lúc Bạch Xuyên bảy tuổi được bố mẹ đưa đến nơi này, sống cùng với bà nội. Vì nhà bà Bạch cũng là hàng xóm thân thiết với Bạch gia, nên Mộc Tiểu Nhã cũng thường xuyên nhìn thấy Bạch Xuyên. Mà trẻ con trong khu này cũng không nhiều, khi còn bé Mộc Tiểu Nhã cũng hay tìm Bạch Xuyên chơi. Nhưng mà Bạch Xuyên lại không để ý đến cô, luôn chìm đắm trong thế giới của mình, điều này khiến cho Mộc Tiểu Nhã thấy hơi thất bại cũng tức giận. Mãi cho đến khi bà Bạch giải thích với cô rằng Bạch Xuyên không giống những đứa trẻ khác, Mộc Tiểu Nhã mới hiểu được.

Bởi vì chuyện này, chỉ cần khi Mộc Tiểu Nhã nói chuyện với Bạch Xuyên, giọng điệu sẽ học theo bà Bạch, ôn nhu, tinh tế. Dần dà, Bạch Xuyên cũng từng chút từng chút để ý, rồi phản ứng cô.

Bạch Xuyên: "Bà nội anh sắp chết, bà hy vọng anh kết hôn, anh.... anh muốn cưới em."

Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, là ngày hôm nay?

Đúng, là ngày hôm nay.

Hôm nay là thời gian Bạch Xuyên cầu hôn cô.

"Anh... Anh muốn cưới em." Bạch Xuyên lại lặp lại một lần nữa, bình thường anh đều không muốn nói chuyện, nhưng từ nhỏ bà đã dạy anh, muốn để đối phương hiểu rõ được ý của mình, thì nhất định phải nói.

Cho nên, bây giờ ngược thời gian, mình thật sự quay lại bốn năm trước, lại nhận được lời cầu hôn của Bạch Xuyên lần nữa?

Vậy lần này mình có nên đồng ý không?

Mộc Tiểu Nhã nhìn qua Bạch Xuyên đang đứng trước mặt mình, tuổi của Bạch Xuyên cũng không chênh lệch nhiều so với cô, nhưng có lẽ vì anh thường xuyên sống trong thế giới của riêng mình, trên người vẫn còn hơi thở thuần khiết của thiếu niên. T-shirt thuần trắng, quần thường bằng bông, đôi giày thể thao màu trắng, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ, đứng ngược với mặt trời, từ trên xuống dưới toàn thân đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Mộc Tiểu Nhã dám cược, nếu như anh không phải là một người mắc chứng tự kỷ, Bạch Xuyên nhất định sẽ trở thành chàng trai mà hàng vạn thiếu nữ mê mẩn điên đảo.

Chỉ là đáng tiếc, một khuôn mặt tuấn tú như vậy, đời trước lại bị thiêu hủy.

Mộc Tiểu Nhã còn có thể nhớ lại gương mặt mình nhìn thấy trong phòng bệnh kia, dù là luôn bị khẩu trang che lại, không thể nhìn hết, cô cũng có thể cảm nhận được khi nhìn thấy sẽ giật mình đến mức nào. Rốt cuộc là đám cháy lớn đến cỡ nào mới có thể khiến một người trở thành như vậy?

"Tiểu Nhã, con còn nhớ Bạch Xuyên nhà bà Bạch không?" Có một năm cô về nhà ăn Tết, mẹ cô bỗng nhiên nhắc đến Bạch Xuyên.

"Bạch Xuyên, anh ấy sao ạ?"

"Nghe nói thằng bé bị bỏng, là do vợ của thằng bé châm lửa."

"Đừng nói mò, lúc trong nhà cháy, vợ của Bạch Xuyên không biết thằng bé còn ở nhà."

"Chồng mình có ở nhà hay không, người làm vơj sao lại không biết được." Mẹ Mộc nói, "Bên ngoài người ta đều đang đồn ầm lên, nói cái cô gái này muốn gia sản của Bạch gia, không tiếc gả cho người tự kỷ là Bạch Xuyên, kết quả sau khi kết hôn không chịu được bệnh tự kỷ của thằng bé, liền muốn một mồi lửa thiêu chết Bạch Xuyên, sau đó kế thừa di sản của Bạch Xuyên."

"Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói lung tung." Bố cô không muốn để vợ truyền những tin tức bát quái này, chỉ nói với con gái: "Trước kia con với Bạch Xuyên cũng khá thân thiết mà, có rảnh thì đi thăm thằng bé một chút."

Sau đó Mộc Tiểu Nhã đúng thật là có đến Bạch gia thăm Bạch Xuyên, nhưng không thể nhìn thấy người, chỉ thấy bố của Bạch Xuyên. Bố của anh nói Bạch Xuyên đã được đưa ra nước ngoài để trị liệu, rồi sau đó Mộc Tiểu Nhã tiếp tục ra nước ngoài học tập, rồi lại làm việc ở nước ngoài, mãi cho đến khi chết mới gặp lại Bạch Xuyên.

"Anh muốn cưới em." Bạch Xuyên ở trước mặt vẫn tiếp tục tái diễn mong muốn của mình.

"Vì sao anh lại muốn cưới em?" Mộc Tiểu Nhã tò mò hỏi, tình huống của Bạch Xuyên quá đặc biệt, anh là một người bệnh mắc chứng tự kỷ, mặc dù đã được bà Bạch hết lòng dạy bảo, biểu hiện của Bạch Xuyên tốt hơn nhiều so với những người tự kỷ khác, chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể giao lưu gần như bình thường với người khác. Nhưng tính cách Bạch Xuyên vẫn thiếu hụt và còn chút chướng ngại về nhận thức, không biết rốt cuộc anh có hiểu ý trong lời nói của mình không?

"Bà nội nói, mỗi người... đều sẽ có bạn đời, bạn đời... là người mà... mình thích." Bạch Xuyên nói nghiêm túc, nhưng câu quá dài, cuối cùng anh sẽ từng đoạn, "Mong muốn của bà nội, anh kết hôn, có bạn đời. Bà nội sắp chết, anh muốn cưới em."

Vì bà Bạch sắp qua đời, nguyện vọng lớn nhất của bà đó chính là thấy anh kết hôn, có thể có một người bạn đời thay bà ở bên cạnh anh. Mà anh thích em, nên anh mới cầu hôn em?

Bạch Xuyên nói không rõ ràng, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn hiểu được, cô nhìn qua đôi mắt đang tha thiết mong đợi của Bạch Xuyên, bỗng nhiên có chút muốn đồng ý.

Nếu như một màn trong bệnh viện không phải là giấc mơ, nếu như mình có thể quay lại bốn năm trước, vậy bốn năm sau mình cũng sẽ phát bệnh rồi chết đi. Thử hỏi, một người biết mình không còn sống lâu được nữa, có muốn kết hôn sinh con không? Người khác thì không biết, nhưng Mộc Tiểu Nhã sẽ không, cô sẽ chỉ dùng khoảng thời gian còn lại này ở bên cạnh bố mẹ mình.

Nhưng Bạch Xuyên không giống, Bạch Xuyên không ngại cái chết của cô, anh chính là người dù biết rằng cô sẽ sớm chết, vẫn nói muốn cưới cô trong bệnh viện.

Trước mắt Mộc Tiểu Nhã, bỗng nhiên, lóe lên bệnh án rơi lả tả trên đất, cùng với những chữ số lít nha lít nhít trên bệnh án, còn có hình ảnh Bạch Xuyên bối rối giãy rụa khi bị anh trai đưa đi.

Chắc là Bạch Xuyên thật sự thích cô, Mộc Tiểu Nhã sững sờ nghĩ tới, nếu như cô chỉ còn sống được thêm bốn năm nữa, vậy tại sao không gả cho Bạch Xuyên chứ? Có thể phòng ngừa bi kịch trong kiếp trước của anh, cũng coi như là cảm ơn, những thứ mà anh cố làm cho cô lúc cô sắp chết.

"Được." Mộc Tiểu Nhã đồng ý, tựa hồ là có chút kích động.

Đôi mắt Bạch Xuyên trợn to, trong mắt có trăm ngàn điểm sáng tụ lại, giống như từng ngôi sao tỏa sáng trong trời đêm, cuối cùng nhanh chóng nhuộm thành một vùng tinh không sáng chói.

Đó là phong cảnh đẹp nhất mà Mộc Tiểu Nhã từng thấy trong hai đời.

Dáng dấp của Bạch Xuyên thật dễ nhìn mà, Mộc Tiểu Nhã thở dài, cho dù là vì gương mặt này, cô cũng muốn gả cho anh, nhất định không thể để đám lửa kia chà đạp anh.

"Đi!" Bạch Xuyên kích động, chủ động kéo tay Mộc Tiểu Nhã, anh dùng sức rất lớn, kéo một cái, Mộc Tiểu Nhã đang ngây người suýt nữa không đứng vững, một bên dép lê bay ra ngoài. Nhưng mà, nhờ hành động này, Mộc Tiểu Nhã mới nhớ tới mình vẫn còn đang mặc đồ ngủ.

"Đi đâu?"

"Bệnh viện, tìm bà nội."

"Em muốn đi thay quần áo trước đã."

Bạch Xuyên không hiểu nhìn qua Mộc Tiểu Nhã, giống như không hiểu tại sao cô lại muốn đi thay quần áo.

"Em đang mặc đồ ngủ, mặc như vậy ra ngoài không tốt." Mộc Tiểu Nhã kiên nhẫn giải thích, sau đó lại lật tay dắt Bạch Xuyên đi vào nhà mình, cô để Bạch Xuyên ngồi ở phòng khách còn mình về phòng thay quần áo, sau đó hai người mới ra ngoài lên xe đến bệnh viện.

Lúc xe đến bệnh viện, Phương Hủy gọi cho cô, Mộc Tiểu Nhã vừa mới nhấc máy, đối phương liền ập đến giáo huấn cô, "Mộc Tiểu Nhã, cậu chết ở đâu rồi? Một tiếng trước gọi cho cậu, bây giờ cậu còn chưa tới, cả lớp đang chờ mỗi mình cậu thôi đấy."

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi nhé." Đúng là Mộc Tiểu Nhã đã quên mất chuyện này, nhưng bà Bạch và chụp ảnh tốt nghiệp cái gì nặng cái gì nhẹ? Với lại cô đã đến trước cổng viện rồi, làm sao có thể chạy đến trường để chụp ảnh tốt nghiệp.

"Phương Hủy, cậu gửi lời xin lỗi đến cả lớp giúp tớ nhé, hôm nay tớ không đi được, các cậu cứ chụp đi." Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể làm vậy.

"Cái gì?! Tốt nhất cậu nên cho tớ một lý do chính đáng, có chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả chuyện chụp ảnh tốt nghiệp chứ?" Hiển nhiên Phương Hủy tức giận không nhẹ.

"Tớ sắp kết hôn!" Mộc Tiểu Nhã ném một quả bom.

Câu nói này của cô giống như một chốt mở, khởi động lại người máy Bạch Xuyên. Mặc dù Bạch Xuyên không có biểu lộ gì quá lớn, nhưng đôi mắt vô thần đang mơ màng bỗng tràn ngập thứ ánh sáng chói mắt.

"Đệch mợ!" Trừ hai chữ này, Phương Hủy không biết nên dùng từ nào để mà hình dung tâm trạng mình lúc này.

"Sáng mai mang kẹo mừng cho cậu nhé." Nói xong, không đợi Phương Hủy phản ứng, Mộc Tiểu Nhã đã cúp máy, dắt tay Bạch Xuyên đi vào tòa cao ốc của bệnh viện.

Bạch Xuyên yên tĩnh đi theo sau, đôi mắt luôn nhìn vào bóng lưng của Mộc Tiểu Nhã.

"Bà ở tầng mấy vậy anh?" Mãi cho đến khi vào trong thang máy, Mộc Tiểu Nhã mới lên tiếng hỏi Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên yên lặng nhấn vào nút tầng cao nhất.

Thang máy khởi động, từ từ đi lên, Bạch Xuyên nhìn một chút bàn tay bị Mộc Tiểu Nhã buông ra của mình, có chút không quen nắm lại mấy lần.

Thang máy đi được một nửa, Mộc Tiểu Nhã bỗng kêu ôi một tiếng: "Sao em lại tới tay không thế này?" Đến thăm bệnh, thế mà lại quên mua quà, Mộc Tiểu Nhã ảo não cau lông mày lại.

Lúc này, Bạch Xuyên yên lặng bỏ tay mình vào trong lòng bàn tay của Mộc Tiểu Nhã, cầm ngược, nói ra: "Không phải tay không."

Mộc Tiểu Nhã nhìn xuống tay phải "không trống" của mình, trong lòng nổi lên một ý nghĩ quỷ dị: Chẳng lẽ Bạch Xuyên cảm thấy như vậy thì không còn là "tay không" nữa sao?

Bạch Xuyên chớp mắt nhìn chằm chằm vào con số chỉ số tầng không ngừng thay đổi trong thang máy, cuối cùng tâm trạng mới bình tĩnh lại.

Truyện Chữ Hay