Buổi tối hôm đó, Đông Ánh Thần về đến nhà trước đó đi tuần tra cả nhà một lần, kết quả không thấy được Đỗ Thiên Hải.
Cô đi lại trong phòng một hồi, sau đó mới thay đồ ngủ bò lên giường. . . . . .
"Chuyện vừa rồi chúng ta còn nói chưa xong, đợi đến tối về nhà từ từ hàn huyên nha!"
Chán ghét, cũng bởi vì hắn ban ngày lưu lại hai câu ám muội như vậy, lại ở trong phòng làm việc đối với cô làm những chuyện hạ lưu kia, hại cô vừa về tới trong nhà cảm thấy có chút khẩn trương, lo lắng hắn có thể nhào đầu về phía cô rồi giở trò với cô.
Cô thật rất không thích mình ở trong lòng ngực của hắn không khống chế được cảm giác, loại cảm giác trống rỗng này sẽ làm cho cô cảm thấy ngay tim cũng phản bội mình.
Cô kéo chăn lên vẫn còn có chút thấp thỏm nhìn thoáng qua cửa phòng, vừa rồi. . . . . . Cuối cùng định nghiêng người đối mặt cửa phòng ngủ, như vậy cửa vừa mở mắt mắt sẽ thấy được động tĩnh.
Qua nửa đêm, như cũ không thấy hắn trở về.Thật giống như lúc chuyển phòng, lần đầu đến rạng sáng còn không thấy bóng người, cũng không có điện thoại, một chút tin tức.
Một chút. . . . . . Một giờ rưỡi. . . . . . Hai giờ. . . . . . Hai giờ rưỡi. . . . . . Ba giờ. . . . . . Năm giờ. . . . . .
Suốt cả đêm, cô cứ như vậy tâm trạng không yên nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, lật ngược mở mắt, cho đến mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thời gian đã quá năm giờ sáng. Cô cảm thấy thật mệt đến nỗi không mở được mắt ra nữa, mới mệt mỏi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô uống một ly cà phê để lấy tinh thần, mới đưa lên miệng thì nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Hải——
"Xin lỗi." Hắn mở miệng liền nói xin lỗi.
"Tại sao?" Cô lạnh lùng hỏi, mặc dù không hiểu được hắn vì sao xin lỗi, nhưng trong lòng cũng có chút tức giận, bởi vì tối hôm qua hắn cả đêm không về.
Cô biết mình không nên để ý chuyện như vậy, ngược lại hẳn là cao hứng vì hắn không về cho nên mới không động tay động chân cô, nhưng trong lòng của cô vẫn là nhìn sang chỗ trống bên cạnh, không khỏi phỏng đoán hắn lúc này đang ở nơi nào.
"Lên máy bay mới nghĩ đến anh đã quên nói với em chuyện này." Ngày hôm qua rời khỏi công ty của cô hắn trở về nhà thu dọn hành lý, trực tiếp đến phi trường.
"Không sao cả." khẩu khí cô vẫn lãnh đạm, làm bộ như mình căn bản không cần hắn có ở nhà hay không, cũng không muốn mở miệng hỏi hắn đi công tác nơi nào.
Mặc dù trong lòng bởi vì biết được hắn không có về nhà vì có nguyên nhân nên thoải mái một chút, nhưng vẫn là đối với hắn mau quên cảm thấy có chút mất hứng.
Người đàn ông này thật lạ! Đi công tác cũng không nói, ngày hôm qua đi tới phòng làm việc của cô cũng không nói . . . . .
Chán ghét! Chẳng lẽ hắn không phân ra chuyện nặng nhẹ sao? Hơn nữa còn qua một đêm mới gọi tới nói cho cô biết.
"Phải không? Anh còn tưởng rằng em bởi vì anh không có trở về thực hiện lời nói mà ngủ không yên, cả đêm lăn lộn khó ngủ đây!" Hắn ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng cười, khẩu khí giống như có chút tiếc hận, nhưng trong lòng đối với câu trả lời của cô cảm thấy có chút ý vị sâu xa, âm thầm nghĩ ngợi trong lời nói của cô đích thực có chân thật không.
Trên thực tế hắn cũng không phải là không muốn nói sớm cho cô, mà là có chút ý xấu muốn dụ dỗ, có chủ tâm muốn cô nhớ thương hắn vô cớ vắng mặt, vì vậy vẫn kéo dài tới sáng nay mới gọi điện thoại cho cô.
Hôm qua đi tới phòng làm việc của cô, cũng là bởi vì hắn sợ mình quá nhớ cô, cho nên mới xuất hiện để nhìn cô. . . . . .
Chương .
"Em ngủ rất ngon." Cô cường điệu nói mình không có nhớ hắn, hai mắt chột dạ ngó chừng ly cà phê trên bàn, nói gì cũng không muốn cho hắn biết cô cả đêm ngủ không ngon, trằn trọc đến trời sáng.
"Vậy thì tốt." Hắn có chút khẩu thị tâm phi phụ họa, nhưng thật ra là thích nghe cô nói bởi vì nghĩ đến hắn cho nên ngủ không yên, vậy chứng minh mình ở trong lòng cô có phân lượng.
"Tối nay anh sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta mới ‘hàn huyên một chút’." Giọng nói hắn ấm áp, báo trước tối nay sẽ trở lại làm xong chuyện hôm qua ở trong phòng làm việc, cố ý từ đó lúc lại bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với cô.
"Anh và em không có gì để nói chuyện." Cô lập tức cự tuyệt, nghĩ thầm mình mới sẽ không để cho hắn được như ý.
"Đừng lo lắng, anh rất biết tìm đề tài, tuyệt đối sẽ làm cho em hàn huyên rất vui vẻ, rất hưởng thụ." Hắn càng nói càng ám muội, ngay cả tiếng cười nghe cũng rất nhẹ điệu, quả thực giống như sắc lang gọi điện thoại tới quấy rầy người ta.
"Không có chuyện gì thì em cúp máy." Cô nhanh chóng cắt đứt cuộc trò chuyện, không muốn nghe hắn nói hưu nói vượn nữa, hại cô nghĩ lại chuyện ngày hôm qua thật xấu hổ, cảm thấy thật mất thể diện. . . . . .
Hừ, cô mới sẽ không để cho hắn được như ý!
Ngày kế, Đông Ánh Thần giống như trước ở sáng sớm nhận được điện thoại Đỗ Thiên Hải——
"Thật xin lỗi." Hắn vừa bồi tội.
"Chuyện gì?" Cô rầu rĩ hỏi, tâm trạng không tốt lắm, bởi vì đêm qua hắn cũng không có trở về, làm cho cô không công lo lắng cả đêm. Một mặt nghĩ tới hắn chậm chạp không về vì nguyên nhân gì, một mặt vừa thấp thỏm có thể hắn bất chợt vào phòng, yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng, cho nên nghĩ tới nhiều lý do cự tuyệt hắn…..
Kết quả cô lại nằm trên giường trằn trọc trở mình hơn phân nửa đêm, ngủ không an giấc.
"Bởi vì công việc tạm thời xuất hiện một chút rắc rối, tối hôm qua không thể trở về." Hắn giải thích nguyên nhân đêm qua không về là bởi vì tiến độ công việc không thuận lợi giống như lúc nghĩ, cho nên không thể làm gì khác hơn là ở thêm một ngày.
"Không sao." Cô giả bộ không cần, tuyệt đối không muốn cho hắn phát hiện cô có một chút bất kỳ gì quan tâm hắn, vì vậy cho dù có muốn gọi điện thoại hỏi hắn là đã xảy ra chuyện gì tại sao không trở về, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
"Nhưng anh cho là có quan hệ, anh cả đêm cũng mơ tới em chỉ mặc một đôi tất đen ở trước mắt anh đi tới đi lui, mãnh liệt dùng ánh mắt quyến rũ anh. . . . . ." Hắn cố ý dùng giọng nói gợi cảm vô cùng hình dung hình ảnh mê động lòng người, trêu chọc cô nghiêm túc.
Vừa nghĩ tới cô mới vừa nói cái câu" Không sao" kia, trong lòng của hắn cũng rất không thoải mái, cảm giác địa vị hắn trong lòng cô không quan trọng lắm, thật giống như tùy lúc mất đi cũng không có quan hệ. . . . . .
Rầu rĩ buồn bực, bà xã của hắn thật sự là trời cao phái tới ngăn trở hắn! Rốt cuộc phải làm sao cô ấy mới quan tâm hắn đây?
"Đỗ Thiên Hải!" Cô xấu hổ và giận dữ cảnh cáo hắn không cho phép hắn nói thêm nữa, cô một chút cũng không muốn biết hắn ở trong mộng xuân hắn xuất hiện những hình ảnh gì, vừa nghĩ tới mình trở thành đối tượng hắn ảo tưởng thì là đáng ghét a, hắn tại sao sáng sớm gọi điện thoại tới nói với cô những thứ này a!
"Em hiện tại đang mặc tất màu đen sao?" Hắn khẽ cười, tiếng nói đột nhiên trở nên rất gợi cảm. Nghe cô bị đùa giỡn mà tức giận, hắn ngược lại rất vui vẻ.
Cô theo bản năng nhìn xuống đùi mình ——
"Không có." Cô không thừa nhận.
"Em có." Hắn rất xác định, thấy cô do dự trong nháy mắt hắn liền đoán ra.
"Em không có." Nghe hắn nói có, cô lại càng phủ nhận, dù sao hắn cũng nhìn không thấy.
"Áo lót còn có thêu hai con bướm." Hắn tràn đầy tự tin suy đoán áo lót cô mặc lúc này, ngay cả sắc hoa, bản vẽ đều nói rất rõ ràng.
"Nói xạo!" Làm sao anh biết?! Cô kinh ngạc rút ra khẩu khí, trực giác níu chặt cổ áo của mình, khẩn trương nhìn quanh hai bên. . . . . .
Rõ ràng không ai a! Hắn là làm sao thấy được ?
Đỗ Thiên Hải ở đầu bên kia điện thoại che miệng cười trộm, thú vị tưởng tượng thần kinh của hắn rất hiểu bà xã nha, lúc này dáng vẻ chắc rất bối rối, nói không chừng còn có thể hoài nghi hắn ở nhà len lén giám sát cô.
Chương .
Thật ra thì hắn sở dĩ sẽ biết cô mặc áo lót gì, chỉ là bởi vì bọn họ đem quần áo bầy đặt quá chỉnh tề, hơn nữa nhất định sẽ chiếu vào thứ tự lấy ra, vì vậy chỉ cần hơi chút ý nhớ kỹ vị trí bày đặt trong tủ áo, là có thể biết cô mặc quần áo như thế nào. Vừa đúng lúc ngày hôm trước hắn ở trong phòng làm việc lại thấy được kiểu dáng áo lót trên người cô, cho nên muốn nói hai ngày sau mặc gì cũng hết sức dễ dàng, thậm chí ngày mai, cũng không có vấn đề gì. . . . . .
"Chờ anh, tối nay anh muốn tự mình bắt bọn nó từng cái từng cái từ trên người của em cởi ra. . . . . ." Hắn dùng giọng nói từ tính tán tỉnh cô, thổ lộ khát vọng và nhiệt tình trong lòng đối với cô.
Tràn đầy mị hoặc giọng nói xuyên qua cái loa truyền đến bên tai cô, làm cho lỗ tai cô nóng lên, kích thích đầu óc của cô làm cho người ta đỏ mặt tim run….
"Không biết xấu hổ!" Cô mắng một tiếng rồi cúp điện thoại, vứt xuống một bên, xấu hổ che lỗ tai đỏ rừng rực của mình, hất ra những hình ảnh ngổn ngang kia, bất quá. . . . . .
Tối nay hắn thật có trở lại sao?
Lại là sáng sớm.
Đông Ánh Thần rụt lại chân ngồi ở ghế sô pha, uống một một ly cà phê, tâm tình rất kém cỏi.
Tối hôm qua Đỗ Thiên Hải lại nuốt lời, mà cô cũng vẫn ngủ không ngon, cho nên liên tục ba buổi tối tích mệt mỏi, nổi giận trong bụng.
Điện thoại vừa vang lên, cô nheo lại mắt nhìn chằm chằm nó, một chút mới nhận lấy ——
"Làm sao bây giờ. . . . . ." Hắn mở đầu chính là một tiếng không chút hỏi thăm.
"Tại sao?" Vốn là muốn mắng hắn thoáng cái không tự chủ được quan tâm, cảm thấy hắn thật giống như gặp được vấn đề khó khăn rất khó giải quyết.
"Ai, anh lại theo một đám ngu ngốc đi ra ngoài cùng một đám ngu ngốc mở tiệc, hại anh vẫn không về nhà được." Hắn thở dài một tiếng, oán giận mình thật đáng thương, giọng nói lo lắng cho là mình vĩnh viễn không về nhà được.
Nghe hắn nói như thế, cô đột nhiên có chút buồn cười, nghĩ thầm hắn thậm chí ngay mắn người ta khẩu khí còn lớn như vậy, còn mắng chửi người ta ngu ngốc và đứa ngốc. . . . . . Hừ, làm như chỉ có một mình hắn thông minh sao?
"Tại sao phải vội vã trở về, trong nhà không ai muốn." Cô có chút tức giận nói, mới không cần hắn ở bên ngoài đợi bao lâu!
"Em không nghĩ tới anh sao?" Giọng nói hắn giống như bị người ta đả thương, nhưng nói xong khóe miệng khẽ giương lên. Bởi vì cô vừa nói trong nhà không ai đang nghĩ đến hắn, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
"Không muốn." Chẳng qua là có chút ngủ không ngon mà thôi.
"Nhưng mà anh rất nhớ em." Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên rất cảm tính, mang theo một luồng tư niệm nhẹ buồn.
Tạm thời bất luận cô có muốn hắn hay không, nhưng hắn hiện tại rất nhớ cô, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, cũng nghĩ đến cô bị chọc không biết sẽ ra sao, vẻ mặt vừa thẹn vừa giận đến mê người. . . . .
Ai, thì ra là nhớ nhung thì không cách nào dự phòng, vì vậy cho dù hắn xuất hiện ở trước cô mấy lần, cũng không tạo nên tác dụng gì, mấy ngày qua thiếu bà xã ở bên để cho hắn đùa giỡn, đột nhiên cảm giác được cuộc sống trôi qua không thú vị, công việc có chút không động nổi, một lòng chỉ muốn nhanh lên một chút kết thúc công việc trở về ôm ấp cô, hôn nhẹ cô, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô. . . . . .
Ai ai. . . . . . Ra bên ngoài không thể thấy cô! Chỉ có thể xuyên qua điện thoại nghe giọng nói của cô!
Có thật không?
Đột nhiên nghe thấy Đỗ Thiên Hải nói muốn cô, Đông Ánh Thần cảm giác trong lòng có chút bối rối, trong lúc nhất thời không hiểu được nên đem lời này thật không tốt, hay là làm nó là một câu đùa giỡn thuận miệng. . . . . .
Tin hắn, cô sợ mình có càng vùi lấp càng sâu, không cẩn thận vừa ngã tim của mình sẽ vỡ ra.bg-ssp-{height:px}
Không tin, nhưng vì sao trong lòng của cô lại có một chút cảm giác như vậy, thật giống như có chút vui vẻ. . . . . .
Ai, không nghĩ tới người người đàn ông này tính nguy hiểm cao như vậy, nói liên tục mấy câu bình thường, cũng sẽ làm cho cô lâm vào dao động.
"Làm việc thật tốt, không nên gây thêm phiền toái cho người khác." Kết quả cô quyết định làm bộ không nghe thấy lời của hắn, dối gạt mình cũng lấn hiếp người, trực tiếp đem điện thoại và tình cảm không liên quan đến nơi khác, muốn hắn khiêm tốn một chút đừng lớn lối, chuyên tâm làm việc, chớ vì muốn về nhà mà làm phiền người khác.
"Bà xã, em tại sao so sánh anh với mấy người ngốc kia nha?" Hắn bất mãn oán giận cô thế nhưng lo lắng hắn gặp gỡ người ngoài, hiện tại rõ ràng là hắn không về nhà được tương đối đáng thương?! Cô làm sao một chút cũng không hiểu nỗi khổ tương tư của hắn, cũng không an ủi hắn hai câu, hoặc là thuận miệng nói một câu "Em cũng muốn vậy", hại hắn không đau lòng, thật là càng nghĩ càng thương tâm. . . . . .
"Vậy anh có thể ở lại làm." Nếu hắn cảm thấy như vậy không công bằng.
"Không được!" Oh, như vậy anh mới có thể cùng bà xã cùng đắp chăn nói chuyện sáng đêm" Giọng nói hắn ám muội cười khẽ, tùy tiện nghĩ cũng cảm thấy cô và ông xã ở chung chỉ có chuyện ấy.
"Ừm." Cô trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục uống cà phê, trong lòng vẫn không quên được nghĩ tới hắn. . . . . .
Cho nên, tối nay hắn là sẽ không trở về.
Chương .
Theo lý thuyết, xác định Đỗ Thiên Hải đêm nay không trở lại ngủ, bên cạnh giường ngủ dư ra hơn phân nửa. Đông Ánh Thần hẳn là có thể ngủ rất ngon, rất an ổn, vừa cảm giác đến hừng sáng mới đúng.
Cho nên cô lên giường thật sớm, muốn ngủ ngon một giấc bổ sung mỏi mệt mấy ngày nay. . . . . .
Kết quả, cô lại còn là ngủ bất an hơn, vẫn thấy Đỗ Thiên Hải nhìn cô cười đến vẻ mặt tà ác, đưa tay cởi hết quần áo trên người cô từng cái từng cái, ngay cả tất chân trong lúc kích tình đều xé vỡ, tiếp theo cuồng dã hôn khắp thân thể của cô, vuốt ve mỗi nơi nhạy cảm của cô, giơ bắp đùi của cô lên, cường tráng áp thân thể về phía cô——
"Không được!" Cô từ trong mộng thức tỉnh, há mồm thở dốc, phát hiện mình một mình nằm ở trống rỗng không có người khác trên giường, bên trong phòng trừ cô không có một bóng người.
Cô ngồi dậy, vuốt mình mồ hôi thấp cổ, ngực, nhìn chỗ trống bên cạnh, trên mặt lại càng nóng, mồ hôi nóng chảy ròng, không thể tin được mình thế nhưng lại gặp mộng xuân
Trời ạ, thật mất mặt! Cô thấy chính mình trong mộng trở thành một người lẳng lơ, như thế hưởng thụ người đàn ông kia trêu đùa và tán tỉnh, khi ở phía dưới hắn bị trêu chọc khiến xuân tình nhộn nhạo. . . . . .
Chẳng lẽ trong tiềm thức của cô thật sự nghĩ muốn người đàn ông kia như vậy, khát vọng được hắn ôm sao? Tại sao hắn không có ở đây bên người cô, nhưng ngược lại ảnh hưởng cô càng sâu, làm cho cô ngủ bất an?
Không, không được! Theo lý thuyết cô hẳn là quen việc không có hắn trong cuộc sống, thích hắn cách xa cô càng xa càng tốt ——
Cô xuống giường, chạy thẳng về phía trong phòng tắm, bỏ mặc đồ ngủ thấm nước, nước ấm trong vòi sen chảy mạnh xuống người cô. Giống như đêm một năm trước, muốn mình tỉnh lại không ảo tưởng đến người đàn ông kia nửa, không muốn một lần nữa rơi vào đáy vực thương tâm, ngã xuống tan xương nát thịt. . . . . .
Đứng ở bên trong không ngừng để nước chảy xuống, cô từ từ thả lỏng, không nên còn có tà niệm và tình dục, làm cho mình trở nên bình tĩnh, sau đó lau khô giọt nước trên người, tùy ý quấn lên một cái khăn tắm liền bước ra phòng tắm. . . . . .
Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Đỗ Thiên Hải xuất hiện ở trước mắt!
Hắn khẽ mỉm cười, đứng cách đó mấy bước ở ngoài nhìn cô. . . . . .
Cô ngưng mắt nhìn chăm chú vào cái kia thân ảnh cao lớn, tâm trạng bình tĩnh vừa nổi lên một vòng rung động, chậm rãi đi về phía người đàn ông đã làm cô ngủ không ngon mấy ngày nay, vươn tay ——
Dùng sức nắm gương mặt của hắn, dùng sức véo một cái!
Chương .
"A!" Đỗ Thiên Hải lập tức la to một tiếng, kéo tay cô xuống "Em đang ở đây làm gì a? Chê ông xã em quá đẹp trai, nên muốn hủy dung anh phải không a?" Hắn vỗ về hai má, cảm thấy bà xã thật tàn nhẫn, đây không phải cảm động lúc gặp lại nha!
"Chỉ là muốn xác định anh có thật sự không." Cô không nghĩ nhiều, đàng hoàng nói. Thời điểm liếc thấy hắn, còn tưởng rằng mình vừa nằm mộng, cho nên mới véo hắn một cái, xác nhận thiệt giả.
Bất quá không nghĩ tới, người da mặt dày kia cũng sẽ đau nha. . . . . .
"Làm sao, em bởi vì quá nhớ đến anh, trong mộng cũng nhớ đến anh sao?" Hắn cười hì hì nhìn cô, mặt cũng không còn đau nữa.
Thật sự, cô có chút chột dạ mở mắt.
"Đúng, bởi vì mơ thấy anh trở về, cho nên sợ quá tỉnh lại." Cô lạnh lùng nói, vẻ mặt nhìn hắn.
Trên thực tế, mộng xuân kia đối với cô mà nói chính xác là rất đáng sợ…là ác mộng không sai.
"Không sao, tỉnh lại cũng tốt, tỉnh mới có thể tâm sự." Hắn nở nụ cười ấp áp, ánh mắt cũng tà ác ngó chừng cô, thân thể chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh . . . . .
Chính là loại ánh mắt này! Ở trong mộng hắn chính là dùng loại ánh mắt tà khí này nhìn cô, hại cô cả người nóng lên.
"Đi tắm chuẩn bị ngủ đi." Cô có chút kinh hoảng, mặt không chút thay đổi nói, bản thân vội vã xoay người đi vào trong phòng thay quần áo đi tìm áo ngủ mặc.
Bất quá chân của nàng cũng còn không có bước vào phòng thay quần áo, người đã bị hắn ôm.
"Bà xã, em thật là quá đáng." Cằm của hắn tựa vào trên vai thơm của cô.
"Quá đáng. . . . . . Cái gì?" Toàn thân cô căng thẳng hỏi.
"Xem em mặc như vậy, em cảm thấy anh còn ngủ được sao?" Hắn dùng giọng rất đáng thương oán trách cô tàn nhẫn.
Cái gì a. . . . . . Đừng có nhìn nữa có được hay không!
"Buông ra, em mệt." Cô lạnh nhạt ra lệnh hắn buông tay, cảm giác nhiệt độ hắn khoan khoái lưng của cô, làm cho cô không thoải mái.
"Vậy thì ngủ chung đi." Hắn phối hợp độ rất cao, chóp mũi cao thẳng ở bên cổ cô ma sát, hấp thu mùi trên thơm người cô, rất thích với cô cùng nhau nằm chết dí trên giường.
"Đỗ Thiên Hải."Cô cố gắng kéo ra tay của hắn, cảnh cáo hắn đừng loạn , cô cũng không muốn để cho"ác mộng" trở thành sự thật.
Nhưng hắn vẫn như ngày thường muốn làm phản, chưa từng ý của cô, ngược lại đem cô ôm càng chặt.
"Chúng ta thật là tâm hữu linh tê, bà xã." Hắn hôn gương mặt không ngừng né tránh, hài lòng mỉm cười, cảm thấy bà xã thật sự là cùng hắn tâm linh tương thông thật là tốt.
"Có sao?" Trong lòng cô chỉ có nghi vấn, không có Linh Tê, không hiểu hắn đây là ý gì.
Chương .
"Anh rất nhớ em. . . . . . Mấy ngày qua vẫn nhớ ôm em như vậy, hôn em, nghe thấy em. . . . . . Hiện tại vừa vào cửa, em đã giúp anh thực hiện. . . . . ." Hắn thoải mái mà chơi xấu trên người cô, mấy ngày qua vẫn ảo tưởng có thể ôm cơ thể ngọc ngà của cô, hôn nhẹ gương mặt lán mịn của cô, ngửi mùi thơm thanh nhã trên người cô . . . . . Kết quả vừa vào phòng đã nhìn thấy cô từ trong phòng tắm đi ra, toàn thân cao thấp chỉ bọc một cái khăn tắm, trên người tản ra mùi thơm mê người .
Này còn không phải là tâm hữu linh tê sao?
"Vậy anh hiện tại có thể buông tay sao." Giọng nói của cô vẫn trong trẻo lạnh lùng, hy vọng có thể nhanh lên thoát khỏi hắn vây quanh, không muốn thừa nhận khi hắn còn nói nghĩ của mình, đáy lòng cô cũng có phần tư niệm ở đáp lại .
Đúng vậy, trong mấy ngày này cô thật sự nhớ người đàn ông này, nhưng là cô cũng không muốn cho phần nhớ thương này tiếp tục dọc theo người đi xuống, chỉ muốn đông lại tình cảm của mình đối với hắn.
"Không thể, bởi vì anh còn chưa có cỡi hết quần áo trên người của em, tiếp tục hàn huyên chuyện chúng ta chưa có nói xong. . . . . ." Hắn khẽ cắn vành tai khéo léo của cô, ngón tay ở nơi khăn tắm cuồn cuộn nổi lên dọc theo nguy hiểm dao động đến ngực cô, thật giống như tùy thời chuẩn bị đem nó giật xuống. . . . . .
"Em nói rồi chúng ta không có gì nói chuyện, tránh ra. . . . . ." Cô kéo tay của hắn, bảo vệ khăn tắm trên người, bắt đầu ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa thoát khốn.
Mà hắn cũng không vội vả ngăn cản cô khước từ, chẳng qua là cô trong lúc dao động cả hai càng tiếp xúc thân mật, màu mắt trong mắt càng lúc càng sâu. . . . .
"Anh cũng vậy đã nói. . . . . . Em lộn xộn chỉ làm anh càng thêm hưng phấn." Giọng nói hắn có chút bị đè nén, bụng dưới phấn khởi ép sát mông đẹp của cô, làm cho cô phát hiện dục vọng của hắn.
Cô là người duy nhất khi hắn yêu ở trong ngực giãy dụa, cô gái này muốn chạy trốn khỏi hắn, nhưng cử động phản kháng lại chỉ để cho hắn càng muốn ôm chặt cô, làm cho cô trở thành người của hắn, vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.
Cô sửng sốt một chút, quả thật cảm giác được phía sau có một vật cứng ép lên cô, nhưng. . . . . .
Bất kể! Hiện chẳng lẽ phải chịu trói, chẳng lẽ thật muốn bò lên giường của hắn, mặc hắn ta cần gì cứ lấy, để cho sai lầm đêm kia tái diễn một lần sao?
Không thể, cô không muốn lại cùng người đàn ông này dính dấp càng sâu, từ trước đến nay hắn dây dưa không rõ.
Cho nên cô ra sức giãy dụa, nắm khăn tắm chen ngực liều mạng giãy dụa , thậm chí không tiếc giẫm lên chân hắn, còn hướng cánh tay hắn cắn một cái —— rốt cục tránh thoát hắn kiềm chế, xông thẳng hướng trong phòng thay quần áo, đóng cửa lại ——
Một cái chân chặn ở khe cửa, ngăn trở động tác cô đóng cửa!
Cô dùng sức toàn lực đẩy, muốn đem chân của hắn bức ra ngoài cửa,cô phải đóng cửa khóa lại.
"A —— đau. . . . . . Xương của anh. . . . . ." Hắn phát ra một chuỗi kêu thảm thiết, gương mặt tuấn tú hé mở ở khe cửa ngoài thống khổ vặn vẹo, thoạt nhìn đau đến không muốn sống.
Cô bị dọa sợ đến buông tay ra, không có ngờ tới mình ra tay nặng như vậy, đem hắn đả thương thành như vậy. . . .
"Thật xin lỗi, thật rất đau sao?" Thấy hắn bụm mặt, tựa tại cạnh cửa đau đến nói không ra lời, cô vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của hắn đến tột cùng có nghiêm trọng.
Hắn dời đi che mặt, khóe miệng câu khởi một độ cong giảo hoạt, khom lưng ôm lấy cô gái nhỏ nhắn kia ——
"Bắt được em." Hắn dán tại bên tai cô đắc ý tuyên bố quỷ kế được như ý, đối với con mồi bắt được trong ngực cảm thấy càng thêm hưng phấn vô cùng.
Cô giật mình, vừa sợ vừa giận đánh hắn.
"Anh thật hèn hạ!" Lại dám lợi dụng cô đồng tình, thật quá vô sỉ!
"Ha ha. . . . . . Đây gọi là dùng trí để thắng." Hắn giống như ác ma cười to, không có rất để ý cô giống như xoa bóp dường như công kích và mắng, dọc đường vững vàng ôm cô đi về phía giường lớn, không để cho cô có cơ hội chuồn mất lần thứ hai.
Bên trong phòng nhiệt độ theo nam cùng nữ kích tình đều lên cao, tiếng vọng không ngừng làm cho người ta đỏ mặt thở dốc, tiếng rên rỉ ám muội vẫn kéo dài hồi lâu cũng không tản đi. . . .