Hôm nay, hai ông bà lão nhà họ Đỗ vừa mới du lịch nước ngoài trở về liền nảy ra ý kiến mới, mời hai con và vợ chồng mình cùng nhau đi ra ngoài dùng cơm, bởi vì con dâu lớn trước mắt còn ở nước ngoài, cho nên tham dự cũng chỉ có một người là Đông Ánh Thần, cô nói xong với Đỗ Thiên Hải, chờ hắn tan việc sẽ tới công ty đón cô cùng đi bữa tiệc.
"Em mặc như vậy đi ăn cơm sao?" Vừa lên xe, Đỗ Thiên Hải liền ngó chừng trên quần áo trên người cô, hơn nữa còn là màu xám, trang điểm đơn giản, thoạt nhìn thật sự rất cẩn trọng, như muốn đi nói chuyện làm ăn.
"Em hôm nay tương đối bận rộn, không có thời gian trở về thay." Cô có chút ngượng ngùng nói, biết mình ăn mặc như vậy có chút không thích hợp, bất quá tại vì buổi trưa mới nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Hải hẹn cô đi ăn cơm, cô cũng không kịp chuẩn bị thay đổi quần áo, mới vừa rồi còn tạm thời hủy bỏ một cuộc hội nghị.
"Anh không có nói em phải về nhà đổi lại." Hắn cười nói, đạp xuống chân ga, chạy nhanh đi.
Trên đường, xe còn chưa đến phòng ăn, liền dừng lại bên đường.
"Tại sao dừng xe?"
"Để thay quần áo." Hắn nói xong cũng xuống xe, đi qua bên kia thay cô mở cửa xe.
Cô vốn là có chút đầu mối, cho đến cùng hắn đi tới một cửa hàng bán trang phục, mới phát hiện dụng ý của hắn.
"Không cần như vậy đâu, mua một bộ quần áo mới sao, hơn nữa hiện tại đã đã hơn bảy giờ, cha mẹ có thể nhanh đến phòng ăn." Cô cảm thấy không có cần thiết lãng phí số tiền này, huống chi hẹn bảy giờ rưỡi ăn cơm, cũng không nên để cho trưởng bối chờ bọn hắn.
"Không tốn bao nhiêu thời gian, nơi này cách phòng ăn vừa không xa, hơn nữa anh bảo đảm họ nhất định sẽ đến trễ hơn chúng ta." Hắn đối với công việc thất thuờng có lòng tin, hắn hiện tại khẳng định ngay cả cửa phòng làm việc cũng còn không có bước ra, tuyệt đối là vượt qua bảy giờ rưỡi mới có thể đến phòng ăn.
"Nhưng mà. . . . . ." Cô vẫn là cảm thấy không có này cần thiết, trang phục cửa hàng này nhìn cũng không hợp mắt.
"Đừng nên cự tuyệt tâm ý của ông xã." Hắn không để cho cô có cơ hội nói chuyện, hắn ôm eo của cô đi vào trong tiệm, cô dè đặt đứng ở chỗ này do dự, ngược lại lãng phí thời gian.
Vừa vào cửa tiệm, hắn lập tức muốn nhân viên cửa hàng chọn giúp cô mấy bộ quần áo thích hợp, kêu cô đi thử, còn mình thì đi đến khu nghỉ ngơi bên kia đợi chờ.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy khách lớn tới cửa, dĩ nhiên cũng rất nhiệt tình chiêu đãi hai người.
"Tiểu thư, quần áo này hợp với cô lắm, mời cô từ từ mặc thử, có cái gì cần phục vụ cứ nói một tiếng." Nhân viên cửa hàng đưa cô sáu, bảy bộ quần áo, một mực cung kính đưa Đông Ánh Thần vào trong phòng thay quần áo rộng rãi.
Cô gật đầu, để cho nhân viên cửa hàng thay cô kéo rèm vải, chuẩn bị thay quần áo.
Thay một bộ phóng khoáng bằng bạc, cô nhìn thấy trong kính hoàn toàn không giống mình, trong lòng có cảm giác vui sướng, cảm giác được vui vẻ khi "con gái vui mừng vì được người khác phái tặng", nhất là nghĩ tới đây là Đỗ Thiên Hải muốn tặng quần áo cho cô, xuất phát từ tâm ý của hắn, hơn những quần áo này số tiền cứ tăng lên. Mỗi lần đổi lại một bộ, khóe miệng của cô liền không tự chủ giương lên, mang theo nụ cười ngọt ngào. . . . . .
Đến bộ quần áo thứ tư, bởi vì đường cắt hết sức vừa người, khóa kéo sau lưng làm cho cô khó kéo lên, kéo được một nửa liền quyết định tìm nhân viên cửa hàng giúp đỡ.
Cô nhẹ hô một tiếng, bên ngoài không có trả lời, cho nên cô liều mình đi ra màn che đi tìm nhân viên cửa hàng, dù sao mấy khu vực quanh đây cũng là phòng thay quần áo, nhân viên cửa hàng có lẽ không đi xa.
Quả nhiên, cô vừa đi đến nơi khúc quanh liền nghe được hai nhân viên cửa hàng đang nói chuyện ——
"Những quần áo này cầm lại cho vị tiểu thư kia mặc thử, tôi ở lại đi giúp cô ấy chọn một trang sức." Một vị nhân viên cửa hàng vừa chọn lấy mấy quần áo đưa tới đây.
"Đỗ tiên sinh thật là một người đàn ông hào phóng, mỗi lần đưa bạn gái đến, cũng mua nhiều quần áo như vậy đưa cho các cô." Vị này nhân viên cửa hàng nhận lấy quần áo lúc vừa nói.
"Đúng vậy, hiện tại kinh tế kinh tế đình trệ, giống như hắn xài tiền ở trên người bạn gái càng ngày càng ít. Bất quá chưa có cô gái nào đối với hắn khách khí, nếu không tiền thưởng của chúng ta sẽ phải thiếu một hơn phân nửa." Vị kia nhân viên cửa hàng cố ý đè thấp âm lượng, lấy khẩu khí vui vẻ nói.
Vị này nhân viên cửa hàng cười gật đầu phụ họa, nhưng ngay sau đó giọng nói cũng nhốn nháo lên ——
Chương .
"A, cậu đoán lần này cô gái ấy gặp gỡ bao lâu?"
"Nhìn dáng vẻ của cô ấy và Đỗ tiên sinh hoàn toàn không giống với, mình đoán có thể là. . . . . ."
Đông Ánh Thần không có nghe xong hai nhân viên cửa hàng suy đoán, liền vội xoay người đi trở về phòng thay quần áo.
Trước sau bất quá mười mấy giây thời gian, tâm tình của cô đã từ trên cao rơi xuống đáy cốc, khó chịu được chỉ muốn nhanh chóng cởi hết đống quần áo này, rời khỏi chỗ này.
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới Đỗ Thiên Hải lại có có thể đưa cô đến cửa hàng này mua quần áo?! Nơi đây là chỗ hắn và tình nhân thường xuyên đến mua.
Cho nên xem ra, cô và các cô gái hắn gặp gỡ bên ngoài cũng không có bất kỳ khác biệt?
Cô khổ sở suy đoán mình địa vị của mình ở trong lòng hắn. . . . . . Dù thế là dạng nào, cô cũng chỉ là vợ hắn trên "Danh nghĩa", hắn lại đưa cô đến nơi này mua đồ, chẳng lẽ cũng không suy nghĩ thay lập trường của cô ở nơi này, còn có nếu như cô biết được chuyện này có cảm nhận ra sao?
Còn nếu là những nhân viên cửa hàng kia biết cô thật ra là vợ của hắn. Thấy được Đỗ phu nhân bọn họ sẽ đồng tình với cô, hay là đang cười nhạo sau lưng cô không biết nữa?
Mọi chuyện cần thiết. . . . . . Hắn chẳng lẽ thật cũng không nghĩ tới sao?
Đông Ánh Thần càng nghĩ càng thương tâm, vội vội vàng vàng đổi lại quần áo của mình, thuận miệng nói với nhân viên bên ngoài cửa hàng “cám ơn”, liền trực tiếp đi ra cửa tiệm.
Đỗ Thiên Hải phát hiện cô vội vã rời đi, cũng đi theo đi ra khỏi cửa hàng.
"Không chọn được quần áo hợp ý?" Hắn nhìn thấy cô vẫn bận bộ đồ ban nãy.
"Không có." Những quần áo kia, một cái cô cũng không muốn mặc. Người đàn ông này thấy cô tức giận!
"Làm sao có thể, anh thấy có vài bộ rất hợp mà. . . . . ." Hắn mới vừa rồi thấy nhân viên cửa hàng giúp cô chọn quần áo rất hợp với cô, đang mong đợi cô mặc ra ngoài để cho hắn thưởng thức một chút.
"Cảm giác của anh hẳn là sai rất nhiều." Cô hiện tại cảm giác rất mệt mỏi! Bỏ lại một câu nói liền đi hướng xe.
Hắn nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy chuyện thật không đúng lắm, chẳng lẽ là. . . . . .
"Ánh Thần." Hắn gọi cô,cô không ngừng.
Xe hắn đậu bên kia đường, hắn cho là cô không nghe thấy giọng của hắn, lại đuổi theo——
"Ánh Thần. . . . . ." Hắn đi theo phía sau cô gọi cô, nhưng mãi không thấy cô quay đầu lại.
Bước nhỏ trở thành bước lớn, đang muốn đuổi theo cô, cô lại đột nhiên dừng bước, xoay người ——
"Đỗ Thiên Hải." Cô nhìn thẳng mắt của hắn, cũng nhịn không được nữa bụng đầy nghi vấn, không nên tìm hắn lên tiếng hỏi …không thể.
"Làm gì đột nhiên dừng lại?" Hắn đứng mạnh lại, thiếu chút nữa liền đụng vào cô, hơn nữa ánh mắt cô lộ ra nguy hiểm, dường như mang theo một chút oán hận hỏi hắn.
"Tại sao muốn dẫn em tới nơi này mua quần áo?"
"Bởi vì hợp ——"
"Em hỏi anh tại sao chọn cửa hàng này!" Cô không nhịn được hỏi.
"Bởi vì thuận đường a, hơn nữa cách phòng ăn không xa." Hắn không chút suy nghĩ liền trả lời, chọn cửa hàng này, thuần túy là bởi vì hợp với tuyến đường lái xe của hắn.
Bởi vì hắn đối với Đông Ánh Thần không lo lắng, cũng không giấu giếm chuyện ở nơi này với cô, cho nên trực tiếp dùng suy nghĩ Logic của phái nam, với lại cũng thấy nơi đây cách phòng ăn không xa,với lại phong cách nơi đây hoàn toàn phù hợp nhu cầu của hắn.
"Tại sao, có phải đã xảy ra chuyện gì? Hay là đám người phục vụ có chỗ nào để em không hài lòng?" Đỗ Thiên Hải thấy cô mới vừa trực tiếp từ trong phòng thay quần áo lao ra, phỏng đoán có thể là chủ tiệm phục vụ cô không vừa ý, làm cho cô cảm thấy không vui.
Cô nhìn hắn đáp, hơn nữa vẻ mặt quan tâm ánh mắt của cô, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy nỗi thẫn thờ buồn khổ khó tả. . . . . .
". . . . . . Không có chuyện gì." Cô nghĩ đến mình đối với hắn chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, cũng mới nhớ tới mình thật đúng là không có tư cách yêu cầu hắn, hoặc trách cứ hắn không lịch sự. Bởi vì ban đầu là chính cô đã nói, hắn không cần để ý cô vợ này, bọn họ trong lúc đó chẳng qua là giao dịch. . . . . .
Không dám nói ra khỏi miệng, cô cho dù "Có việc" cũng là tự mình tìm, trách được người nào?
Vẻ mặt em hơi lạ nha! Hắn cảm thấy ánh mắt của cô có chút buồn bực, rõ ràng có chuyện.
Chương .
Nhưng cô không có kiên trì, cũng không để cho hắn hỏi ——
"Em nói không có chuyện gì là không có chuyện! Đi thôi, chúng ta đã trễ rồi." Cô chỉ vào thời gian, muốn hắn nhanh lên một chút lên xe, đừng làm cho trưởng bối chờ quá lâu.
Vì tới nơi này còn đối với trưởng bối thất lễ, thật rất không đáng giá. . . . . .
Cơm nước xong, đã vượt qua chín giờ rưỡi tối.
Đỗ Thiên Hải cùng vợ ra khỏi phòng ăn, chuẩn bị tản bộ đến bãi đậu xe lấy xe, dọc theo đường cô vẫn vuốt cổ mình, thỉnh thoảng cúi đầu mỉm cười.
"Sợi dây chuyền đó tốt vậy sao?" Đỗ Thiên Hải nhìn cô thật giống như rất hài lòng sợi dây chuyền đeo trên cổ..
Mới vừa cơm nước xong mẹ hắn tặng một chuỗi trân châu cho cô, nói là lần đi du lịch mua lễ vật cho cô. Anh hai giúp vợ mình nhận lấy, mẹ chồng còn giúp cô đeo lên.
"Ừ, rất đẹp, cha mẹ đối với em thật tốt." Cô cảm động nói, vuốt viên trân châu mượt mà, cảm nhận được chính là một phần tâm ý trân quý của trưởng bối.
Bởi vì mẹ của cô qua đời sớm, từ nhỏ quan hệ với cha cũng không được khá lắm, cho nên đối với cha mẹ chồng có phần thương yêu cảm thấy thật ấm áp, nhận được lễ vật bọn họ cũng đặc biệt vui vẻ.
"Chỉ là một sợi dây chuyền bình thường mà thôi." Vẻ mặt hắn "Không có gì lớn".
Nhìn cô đối với trân châu nho nhỏ kia yêu thích không nỡ buông tay, sau khi đeo lên mặt mày hớn hở chỉ lo cùng mẹ nói chuyện phiếm, giúp ba mẹ gắp đồ ăn, ngay cả ăn cơm cũng không nhìn hắn mấy lần, làm cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Hắn vốn là muốn đưa cô mua quần áo, chỉ là cô không nên “Tông cửa xông ra" hơn nữa còn không giải thích, vừa không nói rõ nguyên nhân?!
"Trong mắt của em, sợi dây của anh cũng bình thường thôi." Thấy dáng vẻ xem thường sợi dây chuyền của, cô cũng có chút buồn nôn "Coi rẻ" đồ của hắn, làm hắn hiểu được không phải là chỉ có của hắn mới có ý nghĩa vô cùng, đáng được coi trọng.
Hắn coi trọng đồ đạc của mình, cũng nên tôn trọng đồ người khác coi trọng.
"Anh nói rồi không cho phép em ở trước mặt anh nhắc tới chuyện của cô ấy." Sắc mặt hắn lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nhắc nhở cô, ánh mắt lạnh thấu xương.
"Em nhắc tới người nào? Em chỉ là nói sợi dây chuyền mà thôi." Cô cũng không yếu thế cãi lại.
"Em. . . . . . Em bây giờ muốn gây lộn với anh có phải hay không?" Hắn quắc mắt ngó chừng cô, cảm thấy cô căn bản là muốn khiêu khích hắn.
"Không có."
"Không có mới là lạ!"
Đừng tưởng rằng hắn không hỏi thì không biết trong lòng cô đang giận, cả buổi tối thái độ đối với hắn và bình thường có chút khác nhau, thật giống như đột nhiên trở nên kỳ dị . . . . . .
"Là kỳ sinh lý sao?" Hắn đoán. Nếu như là, hắn thông cảm cho tâm tình của cô không ổn định.
Cô liếc hắn một cái, thật muốn cầm giày cao gót gõ đầu của hắn.
"Về nhà sao." Cô quay đầu, không muốn tiếp tục trận tranh chấp này, cùng hắn nói chuyện lại càng không vui.
"Không nói không cho phép đi!" Hắn hét với cô, hôm nay cô luôn bỏ lại một mình hắn rời khỏi, để cho hắn có loại cảm giác không được nhìn trong mắt.
Cô ngừng một chút. . . . . . xe chỗ nào….
"Đông Ánh Thần, em đứng lại đó cho anh." Hắn hét càng lớn tiếng.
Cô cũng không có ngừng lại, trong lòng cũng không phải là thật cao hứng, tại sao phải muốn cô biết điều một chút quay đầu lại, hắn cho hắn là ai vậy!
Thấy cô còn không ngừng lại, hắn định mở ra cước bộ đuổi theo, mấy bước liền vượt qua cô ——
"Anh kêu em đứng lại!" Hắn nóng lòng vươn tay muốn bắt bả vai của cô, nhưng bởi vì cô đột nhiên quẹo cua, không cẩn thận mất chính xác, xé đứt sợi dây chuyền của cô——
Trong phút chốc, cả xâu chuỗi trân châu màu trắng giống như trận bọt nước tản ra, có một ít rơi ở bên chân, có ít lăn ra ngoài đường, có một ít thì trực tiếp lăn xuống khe rãnh . . . . .
Hai người cũng ngây ngẩn cả người, nhất là Đông Ánh Thần, cô cúi đầu nhìn mấy viên trân châu rơi xuống, trái tim cũng ngừng mấy nhịp, sau đó phân không rõ là giật mình, khổ sở hay là tức phức trong lòng giận tạp đồng thời xông lên, đáy mắt cô nổi lên thật mỏng lệ quang. . . . . .
"Cho nên. . . . . . Anh đã bảo em đừng đi nữa, ai biểu em không nghe?" hắn cao ngạo không cách nào lập tức không kiêng nể tới nói xin lỗi, nhưng giọng nói chột dạ đã để lộ ra hắn áy náy và đuối lý.
Nhìn hốc mắt cô hiện hồng, mím chặt đôi môi, vẻ mặt khổ sở. Trong lòng của Đỗ Thiên Hải liền giống như bị người ta đánh một đấm, vừa buồn bực vừa đau.
Hắn ngồi xổm xuống nhặt lên vô số viên trân châu rơi lả tả, ở trong lòng một lần lần tự trách mình quá kích động, cuối cùng đem nhặt về trân châu bỏ vào khăn tay, đưa trở về trong tay cô.bg-ssp-{height:px}
Mấy giọt nước mắt cũng giống như mấy viên trân châu nằm ở trong lòng, hắn đau lòng ngẩng đầu lên.
"Ánh Thần. . . . . ."
"Em tự mình về." Cô lau đi nước mắt trên mắt, đưa tay khăn thu vào trong túi.
"Không được, em và anh cùng nhau trở về." Thấy dáng vẻ của cô như vậy, hắn làm sao yên tâm làm cho cô đi một mình.
"Em hiện tại không muốn đứng ở ven đường cho gây lộn, cũng không muốn ngồi ở trong xe gây lộn." Cô không thích cãi nhau, cũng không muốn kéo giọng to cải vả với chồng, cho nên tạm thời nhìn không thấy thấy hắn để tĩnh táo thời gian. Nếu không cô có thể thật có thừa dịp hắn lái xe lúc cầm giày cao gót gõ đầu của hắn, giống như bà điên nổi đóa.
Hắn đã biết sợ đưa tay kéo cô lại lần nữa, có hơn kích thích tâm trạng của cô, cho nên cũng chỉ có thể cho cô đi.
Nhìn cô từng bước đi xa, hắn phát hiện mình thật không thích loại cảm giác nhìn cô rời đi. . . . . .
Nhưng hắn lại càng không thích ……không thể để cô lại bên cạnh mình.
Chương .
Hôm sau, Đỗ Thiên Hải muôdn đền bù đêm trước lỗ mãng vô ý xé đứt dây chuyền của cô, cho nên đi mua một sợi dây chuyền trân châu giá trị không rẻ trở về đưa cho Đông Ánh Thần, muốn biểu đạt lời xin lỗi, làm cho cô bớt giận, tâm trạng chuyển tốt.
Nhưng cô chẳng qua là hứng thú nhìn thoáng qua trong hộp trang sức, ngay cả đụng cũng không đụng trực tiếp cự tuyệt, nói cô không cần.
Bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu, hắn cũng có chút mất hứng. . . . . .
"Tại sao không lấy? Chẳng lẽ đưa sợi dây chuyền ấy mới so với cái kia sao?" Vì bày ra thành ý, hắn còn đặc biệt chọn lựa một sợi dây cao cấp hơn đưa cho cô, không nghĩ tới cô có phản ứng này.
Đều là dây chuyền trân châu, vì sao cô nhận được cha mẹ đưa thì tươi cười rạng rỡ, nhận được hắn đưa thì mặt không chút thay đổi, thật giống như chỉ cần là hắn đưa đồ là cô không hài lòng.
"Nếu như em xé đứt dây chuyền của anh, lại đi mua một tốt hơn, đáng quý hơn trả lại cho anh, anh có tiếp nhận sao?" Suy bụng ta ra bụng người, cô nhìn thấy sợi dây bạc trước ngực hắn, muốn hắn thử nghĩ xem mình có thể hay không tiếp nhận loại này "đẹp hơn quý hơn" nói xin lỗi, đừng tưởng rằng làm hư sợi dây chuyền trân châu, chỉ cần mua cái quý hơn sẽ không có chuyện.
Lần trước mua quần áo cũng vậy, hắn đối với sự việc trước mắt chẳng lẽ không đặt cô vào hoàn cảnh đó lo nghĩ một chút sao? Cho dù tặng quà cũng phải nhìn tình huống sao!
"Không nên cố ý chọc anh tức giận, sau này đừng về sợi dây chuyền đó nửa." Hắn chính thức báo cho cô biết đừng nói đến sợi dây chuyền đó nửa. Hắn không muốn nghe chuyện kích thích tới hắn.
"Tốt, xin hỏi anh còn có chuyện gì không cho phép em nói, dứt khoát một lần nói rõ ràng, tránh cho em không cẩn thận sẽ chọc tới anh." Nhìn thái độ của hắn đối với sợi dây chuyền nữa, càng làm cho cô cảm thấy tức giận bất bình, trong đó còn có một chút oan ức. . . . . .
Tại sao hắn lại đem dây chuyền bảo bối đến nói liên tục? Tại sao hắn muốn đem tất cả chuyện liên quan đến Tiểu Mẫn bảo vệ được giọt nước không lọt, sau đó đối với cô bày ra một dáng vẻ phòng ngự, thật giống như đụng vào một chút gần sẽ phải nhe răng trợn mắt muốn nuốt cô? !
Cho dù cô không trân quý bằng người yêu trong trí nhớ hắn, cũng không trở thành kẻ thù của hắn!. . . . . .
"Anh tính hỏi em muốn tính toán đến khi nào. Anh đã nói không cố ý làm đứt dây chuyền của em, cũng đã xin thứ lỗi, xin nhận lỗi, em còn muốn như thế nào?" Thấy cô vẫn mạnh miệng, Đỗ Thiên Hải khẩu khí trở nên càng kém.
Hắn vốn không phải người có thể hướng người khác cúi đầu, hiện tại cũng đã hạ thấp tư thái chủ động cùng cô cầu hoà. Cô vẫn không chịu, hại hắn hỏa khí không ngừng tăng lên, nghĩ thầm mình đưa nàng sợi dây chuyền khác rõ ràng là từ ý tốt. Cô không thể giống như mấy cô gái khác vui vẻ nhận lấy trang sức quý báu rồi tha thứ cho hắn sao, càng muốn cùng hắn tức giận cải vả, chẳng lẽ muốn cùng hắn day dứt mãi sao.
"Em nghĩ như thế nào là có thể như thế nào sao? Vậy anh làm sợi dây chuyền của em khôi phục nguyên trạng nha!" Cô tức giận rống lên. Hiện tại người làm sai người là hắn, tại sao phải còn đối với cô hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ đồ đạc của cô bị phá hư, ngay cả tức giận cũng không có quyền?
Chuyện Đỗ Thiên Hải không thể tin được khẽ cười, không nghĩ tới cô gái từ trước đến giờ lý trí cũng sẽ nói ra lời này "Đầm rồng hang hổ", quả thực không thể nói lý!
"Tính toán lại, em tận lực phát giận, chỉ là do em cao hứng." Hắn phiền lòng đem sợi dây chuyền nhét vào trong tay cô, bất kể cô có muốn nhận hay không nhận, dù sao đồ hắn là đưa ra, muốn ném đi cũng là chuyện của cô.
Cô không chấp nhận hắn nói xin lỗi coi như xong, nhưng đừng mơ tưởng hắn có ăn nói khép nép xin cô tha thứ, đó là chuyện hắn tuyệt đối làm không được!
Chiều nay, hai người vừa cãi vả không vui, cho đến lúc đi ngủ cũng không còn nói chuyện với nhau quá một câu
Chương .
Trong một tháng kế tiếp,trong lòng của Đỗ Thiên Hải dường như cũng bao phủ một tần áp suất thấp, liên tục tìm người uống rượu để trút bớt buồn bực cũng không tiêu tan được nỗi buồn bực trong lòng, ngược lại càng uống càng phiền.
Hắn không hiểu, không hiểu Đông Ánh Thần đến tột cùng muốn giận dỗi hắn đến bao giờ mới bằng lòng bỏ qua, hơn cũng không hiểu mình tại sao lại bởi vì cô ấy mà không được tự nhiên mà cảm thấy phiền lòng nóng nảy. Rõ ràng cô ngay cả "Ầm ĩ" cũng không ầm ĩ với hắn, chẳng qua là dùng một thái độ xa cách đối với hắn, so sánh với ngày thường "Nghiêm túc" hơn một chút mà thôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy so sánh giống như cô ấy đang đối với bệnh nhân tâm thần, càng làm hắn khó có thể chịu được!
Đây đối với hắn mà nói thật là một câu khỏi khó, bởi vì hắn không bao giờ để ý đến thay đổi của của bất kỳ cô gái nào, cũng chưa từng bị các cô ảnh hưởng tâm tình của mình, chỉ trừ ——
Suy nghĩ lại! Đỗ Thiên Hải nắm sợi dây chuyền trong lòng, trong đầu hiện lên một khuôn mặt không thể quên được, nhớ tới một hắn từng yêu một cô gái mãnh liệt. . . . . .
Không, sẽ không, tim của hắn đã sớm chết, làm sao có thể sẽ đối với một cô gái khác có cảm giác, giống như năm đó sinh ra cảm giác yêu thương?
Hắn uống thả cửa một chén rượu mạnh, nhắc nhở mình Đông Ánh Thần và Tiểu Mẫn tuyệt đối là hai người khác nhau. Hắn không thể đem các cô lẫn lộn, cũng không muốn đối với cô gái nào có tình cảm sâu đậm như vậy nữa.
Đêm khuya, hắn mang theo trong đầu hỗn loạn và men say về đến nhà, quyết định tìm cô gái hại thần trí hắn mơ để ngả bài, đem lời nói rõ ràng ——
"Đông Ánh Thần, mau ra đây tiếp nhận lời xin lỗi của anh, không cho phép em giận anh, có nghe hay không?" Hắn ở trong phòng khách hô to, cảm thấy cũng là bởi vì cô một mực cáu kỉnh,chỉ có cô mới có thể làm cho hắn tâm phiền ý loạn, suy nghĩ lung tung. Chỉ cần cô khôi phục dáng vẻ bình thường kia, hắn cũng sẽ không lầm tưởng mình đối với cô có cảm giác ái gì kỳ quái gì đó. . . . . .
Đông Ánh Thần từ trong phòng ngủ đi ra, cau mày nhìn hắn.
"Anh đang phát điên gì a?" Nhìn hắn say rượu. . . . . . Đây rõ ràng không phải thái độ muốn xin lỗi người nha! Căn bản là tới cửa đòi nợ không kém nhiều lắm. Nửa đêm canh ba còn rống to, cũng không sợ ầm ĩ đến người khác.
"Người nào điên. . . . . . Anh không có say, anh không cho phép em giận nữa, có nghe được không!" Hắn đột nhiên chỉa về phía cô ra lệnh, đến nỗi bước chân điên đảo một chút ——
"Cẩn thận!" Cô lập tức chạy đến đỡ lấy hắn, tránh cho hắn một đầu đụng vào sàn nhà, sáng mai tỉnh lại vu khống cô lén đánh hắn.
"Tại sao ôm anh a?" Một mùi thơm thanh nhã xông vào mũi, khiến chothứ hắn ý càng thêm tán loạn.
"Em giúp anh trở về phòng." Xú nha đầu, dám ôm hắn!
"Anh không có say. . . . . ." Trong miệng hắn hô, tay vòng qua vai cô, vốn cảm giác trên người cô mùi vị rất thơm, ôm cũng rất thoải mái.
"Đúng, anh không có say." Cô phí sức khiêng hắn đi về phía trước, trên đường đi một lần cô có ý muốn ném hắn lên ghế sô pha, nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng, đỡ hắn trở về phòng.
Hừ, người đàn ông này hiện tại rốt cuộc muốn làm cái gì, trong vòng ba ngày hai lần uống rượu hành hạ thân thể của mình. Thật giống như hắn rất đau khổ, làm hại cô là "Người bị hại" ngược lại tim có chút cho không đành lòng, cảm giác mình giống như người xấu buộc hắn uống say.
"Ngồi xuống."Cô không quá dịu dàng địa đưa đẩy hắn ngồi đến mép giường, nhìn hắn như vậy thật là thích thú.
Cô vốn là cũng đã quyết định không cãi với hắn sợi dây chuyền nữa, thế nhưng hắn chọn vào hôm nay uống say, cả người say khướt trở về tìm cô gây phiền toái ——
"Đưa tay ra." Cô xếp lại khăn lông giúp hắn lau tay, sau đó lại đổi khăn lông giúp hắn lau mặt.
Hai mắt Đỗ Thiên Hải xuyên thấu qua sương mù nhìn nhất cử nhất động của cô, cảm thấy mỗi động dịu dàng của cô cũng là động lòng người như thế, hết lòng chăm sóc hắn dịu dàng như nước. . . . . .
Gương mặt thanh lệ kia, ánh mắt chuyên chú, tất cả đều tản ra một ánh sáng dịu dàng, làm cho hắn càng nhìn càng mê mẩn. Trong lòng không tự chủ bắt đầu sinh cảm giác nho nhỏ xôn xao. . . . . .
"Anh khát quá. . . . . ." Giọng nói hắn trầm thấp mang theo một ít khàn khàn, cổ họng khó khăn thốt ra.
Cô lập tức đem đến ly nước ấm cho hắn, nhìn ánh mắt mơ hồ, cũng không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là vịn hắn, từ từ đưa nước vào trong miệng hắn.
Đỗ Thiên Hải thừa dịp uống nước không ngừng đưa mặt gần hơn nhìn khuôn mặt của cô, tinh tế thưởng thức loại lông mày trăng rằm của cô, điểm nhỏ trong mắt, chóp mũi khéo léo hợp với miệng anh đào. . . . . .
Uống xong nước ấm xong cảm thấy dễ chịu, hắn ngược lại cảm thấy cổ họng hơn khô cạn, thân thể nóng rang!
Đông Ánh Thần giúp hắn nằm xuống giường, cầm lấy khăn lông chuẩn bị rời đi ——
"Không." Hắn kéo đồ ngủ của cô, quyến luyến mùi thơm mê người kia.
"Em đi một chút vào phòng tắm sẽ trở lại." Cô kéo lại góc áo của mình, nghĩ thầm hắn làm sao vừa chửi cô xong say rượu thì lôi kéo người ta không tha.
"Không được đi." Hắn ngồi dậy, kéo tay cô, chính là không chịu để cho dáng vẻ xinh đẹp mông lung trước mắt rời khỏi hắn.
"Em lập tức. . . . . ."
"Không cho phép đi ——" hắn đột nhiên đưa tay ôm cô, đem mặt chôn trên người cô, ngồi ở mép giường làm nũng lại như mê luyến ôm chặt người cô cọ xát…
Chương .
"Đỗ Thiên Hải!" Cô kinh ngạc thấp giọng hô, nhìn hắn bình thường đùa với cô đùa chứ không có hôn, không biết hiện tại hắn đang muốn làm gì?
"Không cho phép em đi. . . . . ." Hắn kéo lấy đồ ngủ của cô xoắn lên cao, cúi đầu hôn lên bụng cả cô, nhẹ nhàng mút da thịt tỉ mỉ, tay trực tiếp vuốt ve vòng eo mảnh mai của cô, dọc theo phía sau lưng nhẵn nhụi của cô không ngừng vuốt ve. . . . . .
"Chờ một chút!" Ý thức được hắn muốn làm gì, cô vội vàng kéo tay của hắn, nghĩ thầm hắn làm sao có đột nhiên có thú tính với cô a? Đây cũng quá. . . . . .
"Không được." Hắn bá đạo không để mất thời cơ, trực tiếp đem cô kéo lên trên giường, đặt ở dưới thân.
Cô không thể nhúc nhích nằm ở phía dưới thân thể rắn chắc của hắn, hai má đỏ bừng, nhìn ánh mắt mang tính xâm lược đánh giá cô. . . . . .
Không biết có phải bởi vì uống rượu say quan hệ, hắn cười đến rất sâu nhưng ánh mắt nguy hiểm làm cho lòng người run rẩy.
Hắn xoa gương mặt đỏ hồng của cô, tay lướt qua cái gáy mảnh khảnh của cô, giống như quyết định nhìn trúng con mồi, đột nhiên cúi đầu hôn cánh môi hồng nhuận kia, điên cuồng tùy ý dây dưa xuống, đem tất cả mật ngọt của cô chiếm vào trong miệng, nhiệt tình rào rạt đem cô cuốn vào một dòng nước xoáy khó có thể kháng cự. . . . . .
Cô một lần nữa dùng lý trí giãy dụa, nhưng không ngăn cản được nhiệt tình như lửa của hắn, không ngừng kích động nội tâm của cô chạm vào nơi mẫn cảm nhất, muốn cô buông lỏng bất kỳ suy nghĩ, chỉ cần đi theo cảm giác thân thể. . . . . .
Cho nên cô như sóng biển hoàn toàn sa vào dục vọng. Hắn càng lúc càng cuồng dã trêu chọc, càng lúc càng nóng tiếp xúc đòi hỏi, cô chỉ muốn ở trong ngực hắn cảm thụ được người yêu vui vẻ ôm lấy, cho dù người đàn ông này làm cô biết thế nào là yêu thích. . . . . .
Dục hỏa nóng bỏng đốt rụi sự che chắn của hai người, hai thân thể trần truồng ám muội trong không khí thật chặc quấn giao, kích động lên một trận vong tình thở dốc và tiếng rên rỉ rất nhỏ. . . . . .
Không có ánh sáng ban đêm, cô thừa nhận thân xác đau đớn, không thể giữ lại thân thể và tim của mình, cùng người đàn ông cô yêu thương hợp lại làm một, cùng mây mưa, cuối cùng dựa vào một cánh tay ấm áp ngủ thật say. . . . . .
Vẫn tưởng rằng đêm nay cô sẽ có một giấc mộng đẹp. Không nghĩ tới cô chưa kịp mơ, đã bị người khác dao động làm tỉnh giấc.
Nửa đêm, Đông Ánh Thần bị giọng nói yếu ớt đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện người đàn ông bên cạnh lại nói mớ ——
"Không cho phép đi. . . . . . Tiểu Mẫn. . . . . ."
Một câu nói không xa lạ chút nào tên xuyên qua màng nhĩ, làm cả người cô chấn động, buồn ngủ hoàn toàn biến mất!
Cô nằm ở trong ngực Đỗ Thiên Hải, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
". . . . . . Tiểu Mẫn. . . . . . Tại sao. . . . . ."
Một tiếng nữa la lên, Đông Ánh Thần lui khỏi ngực của hắn, ngồi dậy, nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn. Trong tai quanh quẩn lời nói mớ đau khổ của hắn, trong đầu nhớ tới hắn mới vừa ôm mình kích tình. . . . . .
Một chuỗi lệ nóng chảy xuống hốc mắt, lòng của cô đang sôi trào chuyển thành thê lương, ánh mắt lạnh như băng toát ra vẻ đau thương.
Thì ra là, cô chỉ là vật thay thế sao?
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, cô cười khổ, cười nhạo mình hoang đường, làm sao có si tâm vọng tưởng đồ vốn sẽ không thuộc về cô, làm cho mình rơi vào tình huống khó khăn như vậy?
Đông Ánh Thần, cô tại sao làm cho mình đi tới một bước này?
Cô tự hỏi mình nhưng ngay cả chính cô cũng không có đáp án, chỉ có một trận đau lòng nhắc nhở cô đây không phải là mộng. Cô đã làm một vô cùng chuyện ngu xuẩn, ngây ngốc đem mình giao cho một người đàn ông say đến căn bản nhận biết cô là người nào, làm cho mình trở thành một vật thay thế hạ giá. . . . . .
Được rồi, như vậy cũng tốt, hoàn toàn nhận rõ thân phận của mình sau. Sau này cũng sẽ không còn có bất kỳ ảo tưởng buồn cười nào nữa.
Mặt cô hàm chứa nước mắt cười khổ, im lặng đi xuống giường, đứng dậy đi về phía phòng tắm có vòi nước nóng, đứng ở vòi hoa sen nhìn xuống thân thể mình đầy dấu hôn, cô muốn rửa sạch tất cả dấu vết sau cuộc mây mưa với người đàn ông kia, không muốn lưu lại ở trên người bất kỳ dấu vết bị hắn hôn qua, những yêu thương trôi qua trí nhớ. . . . . .
Giữa hai chân mơ hồ đau, cho dù tim không kịp xé nứt đau khổ.
Cô ngửa đầu, nước ở trên chảy xối xả xuống, để cho bọt nước mạnh mẽ đánh tan nước mắt của cô ——
Ngày mai, cô sẽ không vì người đàn ông kia rơi xuống một giọt nước mắt, cũng sẽ không làm tim mình bị tổn thương.
Sau này, cô chỉ cần vì một cái mục tiêu mà cố gắng.