Ông Xã Háo Sắc

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mở đầu

Cô đảo mắt nhanh như chớp, núp ở đằng sau bụi cỏ ven đường, tò mò nhìn chàng trai đang đứng cách đó không xa.

Cô chậm rãi đứng thẳng người, lặng lẽ đi tới bên cạnh chàng trai kia, nào ngờ, đôi giày cao gót xinh đẹp lại phát ra âm thanh ‘cộp cộp’ khiến cho chàng trai kia chú ý.

Đi đến bên cạnh anh, cô ngẩng lên, nhìn cái người con trai cao hơn mình những hai cái đầu, sau đó cô kiễng chân, cố gắng để cho mình cao hơn anh một chút, nhưng lại không ngờ rằng, kỹ năng giữ thăng bằng của mình cực kỳ kém, lảo đảo một hồi rồi ngã nhào vào người chàng trai kia.

“Aaaa. . . .” Đôi môi đỏ hồng phát ra tiếng hét chói tai, hai cánh tay mập mạp ngắn ngủn cũng phối hợp mà vùng vẫy, muốn túm lấy cái gì đó để giữ cho mình ổn định.

Cuối cùng, một đôi bàn tay vững vàng đỡ được cô.

“Im miệng!” Giọng nói ồm ồm giống như tiếng vịt cồ của chàng thiếu niên đang trong giai đoạn vỡ giọng, lạnh lùng quát cô hai tiếng.

Một khẩu lệnh, ngay lập tức khiến cô khép chặt cái miệng mới nãy vẫn còn kêu rất to, khiến tiếng thét chói tai vừa rồi lại mơ hồ hóa thành một âm thanh rên rỉ buồn bực.

Bàn tay hơi dùng lực để đỡ cho thân thể nhỏ bé đang nghiêng ngả của cô đứng thẳng, sau khi cô đã đứng vững, chàng thiếu niên lập tức buông tay, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi đi được vài bước, anh lại quay đầu lại, nhíu mày có chút không vui, trừng mắt nhìn cô nữ sinh nhỏ đang theo sát phía sau mình.

“Anh à, vừa rồi anh nhìn cái gì vậy?” Khuôn mặt nhỏ bé cười đến ngọt ngào, dưới ánh mặt trời lại càng làm cho nước da của cô trở nên trắng nõn, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đưa tay nhéo nhéo cái khuôn mặt kia.

“Tôi không phải là anh của cô.” Chàng trai nhíu chặt chân mày.

“Nhưng mà, anh lớn tuổi hơn em nha. . . .” Ánh mắt cô lộ vẻ khó hiểu, rõ ràng là mẹ đã nói, nếu ai đó lớn tuổi hơn mình thì phải gọi họ là anh, là chị, là chú dì, bác trai bác gái mà!

“Không được gọi tôi là anh!” Anh ghét làm anh, bởi vì làm anh thì có gì tốt đẹp đều phải nhường cho em mình, có lỗi thì phải nhận trách nhiệm với cha, cho nên anh ghét nhất là làm anh!

Nhìn thấy dường như anh thật sự không thích cách gọi này, cô quay đầu lại hỏi: “Vậy thì em phải gọi như thế nào?”

Nghe vậy, chàng trai lại cảm thấy vấn đề này thật chẳng đâu vào đâu, rõ ràng chỉ là một nữ sinh nhỏ bé, ngoại trừ trên khuôn mặt nào lúc nào cũng mang vẻ khờ khạo ngốc nghếch thì đối với một nam sinh lại chẳng có gì để bàn tán.

“Nếu không trả lời thì em sẽ tiếp tục gọi anh bằng anh đó!”

Chết tiệt, còn uy hiếp mình nữa!

“Tôi tên là Đường Huân.” Bất đắc dĩ nói ra tên thật của mình, sau đó chàng thiếu niên lại xoay người bỏ đi, thế nhưng vẫn còn chưa đi được vài bước thì cổ tay lại bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo lại.

Anh có chút mất kiên nhẫn quay đầu lại, lại trông thấy một khuôn mặt đang tươi cười đến vô cùng sáng lạn.

“Huân!”

Giọng nói yếu ớt ngọt ngào, khiến cho anh nhất thời ngây ngẩn, anh chưa bao giờ được nghe ai đó dùng giọng nói ngọt ngào như vậy, dịu dàng như vậy để gọi tên mình, tựa như . . . . tựa như là tên của anh nghe thật sự êm tai như vậy.

“Chuyện gì?” Trong lòng bởi vì vậy mà không khỏi dịu đi một chút, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, bộ dáng như thể không hề thân thiết gì với cô.

“Huân, sau này lớn lên, Thần Thần sẽ gả cho anh, có được không?” Cô nữ sinh nhỏ bỗng dưng nói một câu khiến cho chàng thiếu niên kinh ngạc, bị dọa đến ngây người.

“Bởi vì Huân vừa mới cứu Thần Thần, cho nên Thần Thần muốn gả cho anh!” Cô dùng dáng vẻ ngây thơ trong sáng để nói chuyện với anh.

“Bây giờ là thời đại nào rồi hả? Sao còn có chuyện lấy thân báo đáp xuất hiện ở đây nữa vậy?” Anh không nhịn được mà khẽ gầm nhẹ một câu, thật sự là bị dọa cho giật mình mà.

“Nhưng mà. . . . Lúc trước cũng là do cha cứu mẹ cho nên mẹ mới gả cho cha mà . . .” Trông thấy anh nổi giận đùng đùng, cô nữ sinh nhỏ lúng túng ngập ngừng, vất vả lắm mới lấy hết dũng khí để nói ra lời nói của mình.

Cuộc sống của cha và mẹ bây giờ thật hạnh phúc, cô cũng muốn gả cho người đã từng cứu mình, sau này sẽ cùng anh sống một cuộc sống vui vẻ như thế.

Đây chính là nguyện vọng nhỏ bé của cô, hy vọng sau khi lớn lên cũng có thể giống như mẹ, tìm được một người đàn ông, một người cha thương con, một người chồng thương vợ.

“Còn nữa, cái gì gọi là lấy thân báo đáp vậy?” Cô nữ sinh nhỏ vẫn chưa được học điều này, tinh thần học tập của cô quả thực rất tốt, liền lên tiếng hỏi ngay.

Chàng thiếu niên suýt chút nữa thì té xỉu.

“Tôi không quan tâm có phải cha cô đã từng cứu mẹ cô hay không, dù thế nào đi nữa thì tôi nhất định sẽ không cưới cô!” Lần này, chàng thiếu niên cũng không cho cô cơ hội để kéo anh lại nữa, lập tức chạy thật nhanh, sợ lại bị cái ‘tiểu phong tử’ [] này dây dưa quấn lấy mình.

[] phong tử = kẻ điên

Cô gái nhỏ bĩu bĩu môi, mình đã bị từ hôn lần thứ rồi.

“Tại sao chả có ai nguyện ý đợi người ta lớn lên rồi sẽ gả cho bọn họ chứ?” Cô đau khổ vác mặt về nhà hỏi cha mẹ.

Chỉ thấy vẻ mặt của cha kinh hoảng, rồi nói cái gì mà muốn kết hôn với con gái của ông? Trước tiên là phải bước qua xác ông rồi linh tinh gì gì đó nữa, cô nghe mà chẳng hiểu gì cả, còn mẹ thì chỉ cười khanh khách, nói cô hãy ngoan ngoãn chờ đợi, người kia ắt hẳn sẽ xuất hiện thôi.

Cho nên, chỉ cần cô ngoan ngoãn chờ đợi, như vậy thì người đó sẽ xuất hiện sao?

Vậy thì cô sẽ thật ngoan, sẽ biết nghe lời.

Chương

Ngày hè chói chang, mọi người đều sợ bị mặt trời tàn sát, không dám đi lại lung tung trên đường, thế nhưng... có một kẻ không sợ chết, cứ hết lần này đến lần khác, chẳng những không hề kiêng kỵ mà đi lại tự do dưới nắng hè oi bức, còn không sợ chết nóng mà mặc nguyên một bộ đồ tây đen.

Đường Huân chịu nóng đã quen nên không để ý đến ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của mọi người, anh vẫn bình tĩnh đi lại trên con phố, ngay cả một giọt mồ hôi trên trán cũng không có.

Mới nãy, anh vừa ký được một bản hợp đồng với một công ty niêm yết, số tiền được ghi trên bản hợp đồng kia dường như bằng mười phần trăm tiền lãi của công ty, mấy nhân viên cấp dưới của anh sau khi biết được tin tức, cũng vui sướng phát điên lên, mọi người lập tức ôm điện thoại để chia sẻ chuyện vui to lớn này cùng bạn bè thân thiết... Tiền thưởng cuối năm nay xem ra rất đáng kể rồi!

Vậy mà thân là ông chủ của bọn họ, túi tiền kiếm được chật căng, thế nhưng anh lại không có chút vui sướng nào, không, đúng hơn là, cho dù anh có vui sướng thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng không có nổi một người thân để chia sẻ.

Cha mẹ?

Bọn họ chỉ cầu mong anh đừng đến làm phiền bọn họ kia kìa!

Mà mấy người bạn bè anh em tốt của anh, bây giờ mỗi người một nơi, người thì ít liên lạc, người thì ít gặp mặt, nhưng mặc dù vậy, tình cảm sâu sắc giữa bọn họ lại không hề thay đổi chút nào, chẳng qua, anh cũng không muốn vì một chút chuyện nhỏ xíu mà quấy rầy đến bọn họ.

Anh, đã quen một thân một mình từ lâu rồi, không phải sao?

Tự giễu hỏi ngược lại mình, anh khẽ lắc đầu, tiếp tục đi về phía chiếc xe thể thao đang đậu cách đó không xa, chuẩn bị trở về công ty xử lý những công việc còn lại.

Đạt được thành quả tốt như vậy, toàn bộ đều nhờ vào đám cấp dưới liều chết làm việc kia của anh, cho nên anh cho phép bọn họ nghỉ một buổi chiều, tự mình trở về giải quyết nốt công việc.

"A... Tránh ra tránh ra, ai ở phía trước không muốn chết thì tránh ra..." Đột nhiên, một tiếng hô vừa mềm mại vừa hoảng hốt vang lên từ phía sau lưng anh, "Tránh... ra... mau..."

Nghe vậy, Đường Huân vội vàng xoay người, đang muốn nhìn rõ xem chuyện gì xảy ra thì một thân thể phụ nữ cứ thế đâm sầm vào ngực anh, đầu của đối phương còn đập vào vị trí của tim anh, nói không đau chính là nói dối.

"A!" Anh đau đớn khó chịu kêu lên một tiếng, đưa tay đỡ lấy người trong lòng mình.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý..."

Kỷ Trừng Thần che cái trán bị đụng sưng lên một cục, giương đôi mắt bởi vì đau mà đỏ cả lên, muốn nói xin lỗi với đối phương, chẳng qua là, khi nhìn thấy người đàn ông đang đỡ lấy mình, cô lại không thể nào dịch chuyển tầm mắt.

Là một anh chàng vô cùng đep trai! Cô ngỡ ngàng há hốc miệng, nhìn anh chằm chằm, lại không biết hành động này trong mắt người xung quanh, là một động tác đang "mời gọi" đối phương hôn mình.

Lúc Kỷ Trừng Thần đang kinh ngạc nhìn anh, thì Đường Huân cũng đang đánh giá cô gái ăn mặc quái gở này.

Cô gái trong ngực anh, một thân quần áo nhẹ nhàng giản dị, hơn nữa cô còn mặc một cái váy liền thân ngắn ngủn, đôi chân trắng nõn, nhưng lại đi đôi giày trượt băng không thích hợp với khí chất của cô chút nào, khuôn mặt cô thanh tú, tuy không khiến người ta phải kinh diễm, nhưng lại là loại càng nhìn càng thấy thú vị...

Nhưng, thứ cô hấp dẫn người ta nhất, không gì khác hơn chính là một đôi mắt long lanh, nước thu gợn sóng, chỉ có thể là một đôi mắt như thế này thôi.

Đôi con ngươi đen láy và sâu thẳm kia, giờ phút này đang nhìn anh chăm chú, khiến anh có cảm giác như sắp rơi vào vực sâu hun hút, trái tim, phút chốc như ngừng đập.

Một tiếng cười lớn bỗng vang lên, anh nhanh chóng hoàn hồn, ngước mắt lại thấy mấy học sinh đang cãi nhau đi ngang qua bên cạnh bọn họ, vì thế mà anh mới nhận ra, mình vậy mà lại ngắm một cô gái đến ngây người.

Anh ho nhẹ một tiếng, "Tiểu thư, phiền cô buông ra được không?" Giọng nam trầm ấm, vô cùng dễ nghe.

Kỷ Trừng Thần vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy mình vẫn níu lấy người ta không buông, trong nháy mắt, khuôn mắt trắng trẻo bỗng trở nên đỏ ửng.

"Vâng . . . Thật xin lỗi . . . Oa a!" Cô kinh hoảng buông tay ra, không ngờ giày trượt băng dưới chân như ác ý làm khó cô, đột nhiên trượt về phía trước, khiến cho cô lại ngã nhào vào lồng ngực cứng rắn . . .

Đường Huân phản ứng cực nhanh, anh chìa tay ra, dễ dàng bắt được, trong nháy mắt, thân thể thơm tho lại trở về trong ngực anh.bg-ssp-{height:px}

Kỷ Trừng Thần chưa kịp hoàn hồn, vẫn ôm khư khư lấy cổ anh, thở hổn hển, "Thật... thật nguy hiểm..." Suýt chút nữa thì cô đã té ngã trước mặt mọi người rồi.

Đường Huân trợn mắt nhìn cô gái trong ngực, lại càng giận dữ buồn bực với phản ứng của mình hơn.

"Cám... cám ơn... cám ơn anh đã cứu tôi."

Kỷ Trừng Thần nói cám ơn với anh, lại ngoài ý muốn không thấy được đáp lại, cô nghĩ, người đàn ông trước mặt đang giận cô vì đã đem đến cho anh thêm phiền toái, nhưng thật sự thì cô cũng không muốn làm phiền anh lần nữa, chỉ tại cái giày trượt băng dưới chân cô, hình như có thù hận rất sâu với cô, vẫn không chịu để cho cô đứng thẳng người.

Cô hít sâu một hơi, muốn mở lời nhờ anh làm người tốt đến cùng, giúp cô một tay, đỡ cô đến quàn cà phê ngoài trời để ngồi xuống, nhưng lời nhờ vả còn chưa nói ra khỏi miệng thì cô đã bị anh ôm ngang lấy mà không hề báo trước.

"Ơ... A!"

"Im lặng, ôm chặt." Giọng nói trầm thấp phát ra một mệnh lệnh ngắn gọn.

Kỷ Trừng Thần vừa nghe lệnh liền ôm chặt lấy cổ anh, chỉ sợ chậm nửa giây sẽ bị anh dùng ánh mắt bắn chết, cô sợ hãi lén lút nhìn anh, không hiểu hành động đột ngột này của anh có ý gì , nhưng cũng không có gan hỏi anh.

Bên cạnh cô có rất ít đàn ông, mặc dù có thì bọn họ cũng đối với cô rất tốt, rất thương yêu cô, không giống anh, chỉ nhìn cô bằng vẻ mặt u ám.

Đường Huân bế cô ngồi xuống ghế một quán nước ở vỉa hè, rồi sau đó... ngoài dự liệu của cô, anh cúi người xuống, giúp cô cởi đôi giày trượt băng đang hành hạ cô nãy giờ, để lộ ra ngón chân hồng hồng mũm mĩm.

"Ơ?" Cô kinh ngạc nhìn anh đứng dậy, thả giày trượt băng của cô sang ghế bên cạnh.

"Không biết trượt thì đừng có trượt, nếu không thì rất dễ đụng vào người khác." Anh nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền xoay người bỏ đi, không muốn ghi nhớ lần gặp gỡ vô tình này vào trong lòng.

Kỷ Trừng Thần ngây ngốc nhìn bóng lưng anh rời đi, bóng lưng kia, thoạt nhìn rất cao ngạo, làm người ta không dám lỗ mãng đến gần, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy tấm lưng kia chứa nhiều cô độc mà người khác không thể hiểu rõ.

Trái tim, không hiểu sao lại khẽ siết chặt.

"Dì út, dì út, dì có bị té không?" Tiếng nói hoạt bát thuộc về cháu trai Lam Lam của cô vang lên, chẳng qua lúc này, trong giọng nói của bé chứa đầy lo lắng và sốt ruột.

"Lam Lam, dì út không bị té đâu." Không đành lòng thu hồi ánh mắt, cô mỉm cười an ủi cháu trai bé nhỏ.

"Nhưng mà lần sau không được nghịch ngợm hù dọa dì út như thế nữa, biết chưa? Hơn nữa dì út suýt chút nữa thì đụng vào người ta rồi, như vậy rất nguy hiểm." An ủi thì an ủi, dù sao cô cũng phải dạy dỗ đứa trẻ bướng bỉnh này một chút, nếu không bé nhất định sẽ bị chiều hư, đợi đến lúc bé học cái xấu rồi mới dạy, vậy thì đã quá muộn.

"Con biết rồi, thật xin lỗi, dì út, sau này con sẽ không dám nữa." Lam Lam cũng rất biết cúi đầu nhận lỗi, làm bộ hối hận nhất định sẽ sửa đổi, dáng vẻ đáng thương, khiến cho người ta không nỡ trách mắng thêm.

"Được rồi, trả giày lại cho dì út nào, dì út dắt con đi ăn kem có được không?" Kỷ Trừng Thần xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, hỏi.

Nghe vậy, khóe môi của Lam Lam ngay lập tức ngoác ra một nụ cười thật to, thả đôi giày trong tay lên mặt đất, để dì út của mình đi vào.

"Dì út, con muốn ăn kem ô mai, còn cả kem chocolate, hương vanilla cũng rất ngon..." Quá nhiều sự lựa chọn khiến bé rất buồn rầu.

Cuối cùng, bé chớp đôi mắt to đầy khả ái, lấy lòng hỏi: "Dì út, con có thể ăn hết được không?"

Kỷ Trừng Thần lắc đầu, "Bởi vì Lam Lam vừa mới khỏi bệnh, không thể ăn nhiều kem như vậy, dì út chỉ cho Lam Lam ăn một cái thôi, nói cách khác, Lam Lam chỉ có thể chọn một vị thôi." Vì cố gắng thuyết phục bé, cô còn cố ý vươn một ngón tay quơ quơ.

"A? Đừng mà, dì út, con đã khỏe lắm rồi, không có bị bệnh nữa..." Lam Lam bé nhỏ cực lực giành cho mình nhiều quyền lợi, nhưng lại bị vẻ mặt ‘không cho phép phản đối’ của dì út làm cho bé không nói được câu nào.

Kỷ Trừng Thần đi giày xong thì lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt bé, "Nếu như Lam Lam ngoan ngoãn nghe lời một chút, dì út hứa với con, lần tới nếu rãnh rỗi, chúng ta lại cùng ra ngoài chơi, được không?"

"Thật không?" Lam Lam nửa tin nửa ngờ.

"Thật."

"Vậy chúng ta ngoắc tay." Bé vươn đầu ngón tay út nho nhỏ, chờ ngón tay khác của dì mình "Con còn muốn làm dấu nữa đó!" Bé không quên thêm vào một câu.

"Được, chúng ta ngoắc tay làm dấu." Cô cũng đưa tay, đảm bảo cho bé.

"Bây giờ có muốn ăn kem không?" Cô hỏi.

"Muốn!" Lam Lam hưng phấn đáp lại.

"Tốt, vậy chúng ta đi thôi." Cô đứng dậy, nhặt lên đôi giày trượt băng đang để ở ghế bên cạnh, bỗng hình ảnh một khuôn mặt đàn ông xẹt qua trong tâm trí, cô lắc mạnh đầu, muốn gạt bỏ hình ảnh kia đi, sao đột nhiên cô lại nhớ tới anh cơ chứ?

"Dì út, dì làm sao vậy?" Lam Lam tò mò hỏi.

"Không có... không có gì, dì út vừa mới đứng dậy nên đầu hơi choáng váng, cho nên lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo." Cô chột dạ nói xạo, nghĩ đến thường ngay mình dạy cháu trai phải ngoan, không được nói dối, giờ thì chính mình lại đi nói dối, thật sự là xấu hổ mà.

Nhưng cô cũng không thể nói cho cháu trai biết, bởi vì cô đang nghĩ đến đàn ông, cho nên mới có hành động kì quái như vậy.

Nếu để cho mẹ thằng bé, cũng chính là chị gái cô biết được, thì cô không tưởng tượng nổi mình sẽ bị "nghiêm hình tra hỏi" đáng sợ đến mức nào.

Cá nhân mà nói, cô thật sự muốn tất cả những đoạn trí nhớ có dính dáng đến người đàn ông kia đều biến mất, lại không lường trước, bóng lưng cao ngạo tịch mịch kia, ngay từ lúc sự phòng bị trong lòng cô vừa hạ xuống, giây sau, đã mọc lên một mầm cây có tên là "tình yêu". . .

Cô ấy đang làm cái gì vậy?

Đường Huân nhíu đôi lông mày rậm, nhìn chằm chằm Kỷ Trừng Thần cầm dù che mưa, đứng bên cạnh đường lớn để dỗ trẻ con, trên người cô mặc quần đùi, bởi vì ngồi xổm xuống mà sắp làm cho cô bị lộ cảnh xuân.

Anh dừng xe lại, tiếp tục ngồi trong xe quan sát nhất cử nhất động của cô và đứa trẻ.

Cô bé mà cô đang dụ dỗ kia vẫn không ngừng khóc, khóc đến mức khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng, mặc cho cô ở bên cạnh không ngừng dỗ dành, làm đủ loại mặt xấu chọc bé liên tục, vậy mà cô bé vẫn không chịu ngừng khóc.

Mưa, càng lúc càng lớn.

Hạt mưa làm ướt quần áo cô, nhưng cô vẫn cố gắng che mưa cho cô bé, không thèm để ý đến thân thể mình đã sớm ướt đẫm, hơn phân nửa thân thể lộ ra trước mặt người khác.

Có người ngừng lại, nhưng không có ý tiến lên giúp đỡ, ngược lại giống như đang thưởng thức cảnh xuân mỹ lệ cô làm lộ ra.

"Đáng chết!" Đường Huân khẽ nguyền rủa một tiếng, cảm giác không vui tràn ngập trong lòng.

Anh cầm dù và áo khoác của mình xuống xe, đẩy mấy người đang đứng nhìn ra, đi tới trước mặt cô và cô bé, che mưa và phủ thêm áo khoác cho cô, cũng che đi cảnh xuân.

Anh ngẩng đầu trừng mắt với đám người đang vây xem, đôi mắt lạnh lùng tức giận khiến cho người ta hoảng sợ, đám đông vây xem cũng lập tức vội vàng tản đi, chạy trối chết, dường như sợ chạy chậm một chút thì sẽ bị anh lôi đi đánh một trận nên thân vậy.

Kỷ Trừng Thấn vốn chỉ chuyên tâm an ủi cô bé, căn bản không biết cảnh xuân của mình đã sớm bị lộ ra ngoài, khi áo choàng khoác lên cơ thể mình thì cô mới chậm chạp ngẩng đầu lên.

"A! Là anh à!" Cô vừa mừng vừa sợ kêu lên, không ngờ mình lại được gặp "ân nhân cứu mạng" một lần nữa.

"Mặc áo tử tế vào!" Đường Huân không biết cảm xúc khác thường đang nổi lên từ dưới đáy lòng mình là gì, anh không thể làm gì khác ngoài lớn tiếng ra lệnh cho cô, không muốn cô nhận ra sự khác lạ của anh.

Lời nói của anh làm cô phải cúi thấp đầu, xem một chút quần áo trên người mình, rõ ràng là nhìn xuyên thấu...

"A!" Mãi một lúc sau cô mới giật mình nhận ra cảnh xuân của mình bị lộ, lập tức lấy tay không cầm dù khép lại vạt áo.

Xấu hổ chết mất! Cô vậy mà lại để cho quần áo xộc xệch đứng trước mặt anh lâu như vậy, anh chắc chắn... chắc chắn là đã nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của cô rồi! Hơn nữa không chỉ mình anh... mà ngay cả những người xung quanh cũng thế...

Xấu hổ đến quên cả trời nghiêng đất lệch khiến cho cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Thấy lỗ tai cô đỏ lên, đôi chân tuyết trắng vì ngồi xuống vẫn còn lộ ra ngoài váy, Đường Huân không khỏi nhíu mày lần nữa, cái loại cảm xúc kỳ lạ này, giống như. . . thứ thuộc về chính mình, lại bị người khác dòm ngó.

"Đứng lên." Anh không vui nói, thô lỗ kéo tay cô.

Bởi vì ngồi xổm quá lâu, lúc Kỷ Trừng Thân vừa đứng dậy thì cảm thấy hoa mắt, lảo đảo ngã về phía anh.

Dường như đã đoán được phản ứng của cô, Đường Huân đưa tay ôm lấy cô, tay còn lại thì che mưa cho cả cô và cô bé.

"Ổn không?" Ngữ khí của anh rất nhạt, nhưng lại không che dấu được sự lo lắng trong đôi mắt.

Kỷ Trừng Thần không cách nào trả lời, chỉ có thể nhắm mắt lại, đợi cho cơn hoa mắt kia qua đi.

Lúc này, cô bé đột nhiên đi lên, ôm lấy chân của cô, cất tiếng mềm nhũn: "Dì ơi... dì ơi..." Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Đối mặt với đối thủ mạnh, Đường Huân cũng chưa từng cảm thấy lúng túng, từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên anh gặp loại tình huống khiến mình phải luống cuống tay chân như thế này, anh không biết là nên để cho cô gái lớn đứng vững trước, hay là dỗ dành cô gái nhỏ ngừng khóc trước.

Truyện Chữ Hay