Mộ Sa biết hắn lại muốn nữa nhưng người cô bây giờ mệt mỏi vô cùng, hai nơi ở dưới đều chưa hết sưng, căn bản không thể tiếp nhận hắn, ngẫm lại hai người cả ngày làm ổ trong phòng cũng không phải cách, không biết chừng nào mới qua mùa mưa, chỗ này không có cái gì giải trí, mà thú vui lớn nhất của Chelsea là bắt nạt cô, không được, cô phải mau nghĩ cách, bằng không chưa qua mùa mưa, cô đã bị Chelsea hại chết.
Nghĩ thế rồi chặn bàn tay Chelsea lại, nhỏ nhẹ: “Chelsea, anh đi gọi Ivey với Sander đến đây chơi đi được không, em dạy mọi người chơi mạt chược.”
“Mạt chược là cái gì?” Chelsea không hiểu.
“Anh gọi họ đến đi, chờ họ đến rồi, em giải thích mọi người cùng nghe luôn.” Mộ Sa ra sức đẩy hắn, thúc giục hắn đi nhanh nhanh.
Chelsea miễn cưỡng đứng dậy đi gọi người, Ivey và Sander tới rất nhanh, hai người họ cũng rảnh đến phát chán, vừa nghe Mộ Sa muốn tìm họ đánh mạt chược gì đó tuy cũng không biết đó là cái gì, nhưng hai người đều rất hào hứng.
Mộ Sa thấy cả hai đã đến, kéo họ với Chelsea dùng gỗ làm thành bộ mạt chược trước, sau đó mới giảng giải quy tắc chơi, rồi lấy trái cây làm tiền đặt cược, bốn người ngồi vào chỗ.
Chơi được mấy ván, Mộ Sa liền rầu rĩ, lẽ nào thú nhân ở dị giới này chẳng những dáng người cao lớn, ngay cả chỉ số thông minh cũng ‘cao lớn’ luôn sao, đáng lẽ tứ chi phát triển thì đầu óc phải đơn giản mới đúng chứ, nhưng nhìn đống trái cây bên cạnh họ kìa, bên cô lại ít nhất, cô là sư phụ mà, cô là người từ thời văn minh hiện đại hơn nơi đây mấy ngàn năm lận, vậy mà cô thua thê thảm nhất, chơi cả buổi rồi mà chả ù được lần nào, đang ai oán thì nghe bên kia lại hét lên:
“Ù rồi. Cùng màu, chung trái cây, chung trái cây, đúng rồi Mộ Sa, cùng màu thì được mấy trái ha.” Ivey ù cùng màu, hưng phấn không thôi, vươn tay gom trái cây của ba nhà còn lại.
Trời ạ, có còn thiên lý không trời, cậu ta không nhớ thắng một ván thu được bao nhiêu trái cây, vậy mà có thể nhớ rõ làm sao để ùđược, được rồi, dù là thời gian đầu cô mới học cũng không nhớ khi thắng phải tính bao nhiêu tiền, nhưng họ học không khỏi nhanh quá rồi, cô mới nói qua một lần mà đã nhớ được kĩ thuật ù bài, lúc trước cô học mất mấy ngày, việc này làm cô nghi ngờ không biết có phải chỉ số thông minh của mình thấp quá rồi không.
Chelsea thấy trái cây bên Mộ Sa càng lúc càng ít, sắc mặt càng lúc càng khó coi, đành phải giải vây: “Tôi hơi mệt rồi, hôm nay ta chơi nhiêu đây thôi.”
Ivey chơi chưa đã, nhưng nghe Chelsea nói vậy cũng không tiện nói gì thêm, hẹn Mộ Sa ngày mai chơi nữa, rồi kéo Sander ôm chiến lợi phẩm hoan hỉ về nhà.
Họ vừa đi, Chelsea liền kéo Mộ Sa qua, để cô ngồi trên đùi hắn, rồi cúi đầu hôn lên môi cô, hạ giọng: “Trái cây trong nhà bị em thua nhiều như vậy, em nói xem anh phải phạt em sao đây? Hử?”
“Ông xã.” Mộ Sa buồn rầu lủi vô ngực hắn, chủ động vòng tay ôm quanh cổ hắn, buồn bực hỏi: “Anh nói coi có phải em ngốc lắm không?”
Chelsea vừa nghe liền cười hì hì, cúi đầu hôn cô đến khi cô thở hổn hển mới buông ra, cụng trán mình lên trán cô, rì rầm: “Ngốc.”
Mộ Sa bất mãn nhéo cổ hắn, giận dữ nói: “Anh mới ngốc, anh mới ngốc á.”
Chelsea cười ha hả, kéo tay cô xuống, đưa lên miệng hôn rồi mặt mày vui vẻ dỗ cô: “Anh ngốc, anh ngốc, được chưa, vợ anh thông minh nhất, còn biết hầm thịt, biết làm giày, còn trồng cây nữa, ai có được bà xã thông minh như anh đây? Hửm?”
“Hừ...” Mộ Sa hết giận, cũng đúng, ai thông minh như cô được chứ, chơi mạt chược thua hoài là do số cô đen thôi, không liên quan đến chỉ số thông minh, Mộ Sa tự an ủi mình.
Chelsea nhìn cô dựa vào lồng ngực hắn, mềm mại nhỏ nhắn, mặt còn hậm hực, biểu hiện thật sinh động, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc, đây chắc chắn là cảm giác gia đình, trong lòng xao động, cọ lên trán cô vài cái, hỏi dịu dàng mà nghiêm túc: “Mộ Sa, sinh cho anh đứa con được không?” Đây là lời lần đầu tiên phát ra từ đáy lòng mà không phải vì bị các trưởng lão thúc giục, hi vọng cô có thể sinh con cho hắn, sinh một đứa bé giống hệt cô.
Mộ Sa lặng đi, chuyện này không cần hỏi mà, họ ân ái thường xuyên hơn nữa hoàn toàn không phòng tránh, hắn còn luôn bắn vào trong, có con là chuyện sớm muộn thôi. Có điều hắn chịu hỏi ý cô, cho cô có cảm giác được tôn trọng, bèn thẹn thùng gật đầu.
Chelsea thấy cô gật đầu, quá đỗi vui mừng, cúi hôn cô thật sâu, liếm dần liếm dần, từ từ càng hôn càng hướng xuống.
Bàn tay cũng thừa cơ mon men xuống, mơn trớn hai bắp đùi trắng nõn, chậm rãi dừng lại ở đỉnh đùi, chen vào giữa hai chân khép chặt, ngón tay không ngừng trêu chọc, sờ soạng nhuỵ hoa mẫn cảm, lúc cô run rẩy thì tách hai cánh hoa ra, vê tròn ngay cửa huyệt như hư như thực khiêu khích.
“Ưm...” Mộ Sa bị hắn khiêu gợi khó chịu kẹp hai chân lại, xoay eo cọ trên người hắn, trong hoa huyệt chảy mật dịch thấm ướt ngón tay hắn.
“Ngoan, mở chân ra.” Chelsea rất thích vẻ mặt khó kiềm nén của cô, hôn môi cô dụ dỗ.
Từng đợt kích thích làm Mộ Sa khuất phục dưới khoái cảm, đỏ mặt giang rộng chân ra, để hắn tiến vào.
“Ngoan lắm.” Chelsea vừa nói vừa xoay cô lại, để cô ngồi trên đùi đưa lưng hướng về hắn, cả người dựa vào hắn, như vậy chỉ cần vừa cúi xuống là có thể thấy rõ hoa huyệt cô ướt đẫm run rẩy.
“Bảo bối, cúi xuống.” Ngay lúc Mộ Sa cúi xuống, ngón tay đồng thời trượt vào, cửa huyệt đã ướt đẫm, ngón tay tiến vào rất thuận lợi, dạt con đường chật khít, bốn ngón còn lại rê chậm trên đoá hoa trắng mịn ướt át.
“Ưh...” Cúi đầu nhìn ngón tay hắn ra vào bên trong mình làm Mộ Sa cảm thấy rất mắc cỡ, mím môi quay mặt đi, định khép chân lại thì bị tay hắn giữ lại, kéo ra.
“Sao vậy bảo bối, không thích xem? Hử?” Chelsea cắn tai cô, hỏi gian tà, thấy cô mím môi e thẹn nhắm mắt, không chịu trả lời, thế là khiêu khích nói tiếp: “Của em thích ngón tay anh thật đấy, em xem mút chặt hơn này, tham quá đúng không, mút đến nghe tiếng luôn, còn nhiều nước nữa, muốn cái lớn hơn không, hử?”