Kỳ hạn ba ngày đón dâu nháy mắt đã hết, các tộc nhân qua mấy ngày cố gắng, Hồ tộc có tám giống cái trong đó có Philo bằng lòng ở lại cùng nhau qua mùa mưa, đây là mùa đông người nhất hàng năm, hơn nữa vào ngày đầu tiên đón dâu có một giống đực thành công tìm được bạn đời, điều này thật sự là sự kiện đáng ăn mừng.
Vui vẻ tiễn tộc trưởng Hồ tộc và giống cái còn lại ra về, không đầy hai ngày nữa là mùa mưa đến, bầu trời trở nên u ám, cả ngày đều trút mưa, giống đực không đi săn thú mà đào rãnh thoát nước chung quanh thôn.
Tuy rằng đã đào rất nhiều rãnh thoát nước nhưng mưa rất lớn, mặt đất vẫn đọng nước rất nhiều, sàn nhà gỗ cũng ngấm nước, lúc này mới thấy được ưu thế ngôi nhà của Ryan và Chelsea, nhà họ vì được xây cao cách mặt đất, nên sàn nhà không ẩm thấp, các thú nhân thấy mà hối hận than thở, lúc trước tại sao không nghe lời Mộ Sa xây nhà cao lên, vậy thì giờ nhà họ sẽ không ngập nước, tuy trước đây họ đều sống thế này, nhưng thấy sàn nhà khô ráo vẫn thèm thuồng biết bao, tất cả râm ran chờ qua mùa mưa, nhất định sẽ cất nhà lại.
Philo đột nhiên đến tìm Chelsea, đáng thương nói: “Chelsea, em có thể đến ở tạm nhà anh được không, nhà mà thôn sắp xếp cho em bị ngập hết rồi, cả ngày dầm nước, chân em bị nước ăn hết cả, anh xem này.” Nói rồi còn giơ bàn chân trắng bệch cho Chelsea xem, mong được thương hại.
Chelsea trầm tư, nói thật để y đến ở nhà hắn, quả thật có chỗ không tốt lắm, nhưng nếu y đến đây, vậy thì vật nhỏ kia sẽ phải dọn về ngủ cùng giường với hắn, hắn đã lâu lắm không chạm đến cô, nghĩ đến đấy máu nóng hắn lại sôi trào.
Thấy Chelsea có chút do dự, Philo không ngừng cố gắng cầu xin: “Chelsea, em xin anh, nhà anh không phải có hai phòng sao, em ở phòng kia là được rồi, cam đoan sẽ không quấy rầy anh với Mộ Sa.”
Cuối cùng Chelsea gật đầu: “Vậy cũng được, em thu dọn đồ đạc, lát nữa dọn qua đây.”
Philo nghe vậy vui mừng hớn hở gật đầu, chạy về dọn đồ.
Mộ Sa ở trong phòng may thử quần áo bằng da thú nghe họ nói chuyện từ đầu đến cuối, cô giận run người, tiểu tam nam này quá kiêu ngạo rồi, thế mà còn được nước lấn tới, tên Chelsea chết bầm còn dám đồng ý, có phải xem cô như chết rồi không, làm cô tức chết mà.
Ở thế giới cũ, cô bị chồng sắp cưới và bạn thân phản bội, đến nơi dị giới này chẳng lẽ còn phải nhìn ông chồng thú nhân với tiểu tam nam ở trong nhà cô tán tỉnh nhau à.
Mộ Sa đột nhiên cảm thấy ngực nóng bừng, dường như giận đến không thở nổi, thế là mang giày da thú không thấm nước, mở cửa xông ra.
Chelsea thấy sắc mặt Mộ Sa không tốt chạy ra thì hoảng sợ, nhanh chóng chạy theo sau cô, thấy cô chạy đến nhà Ivey mới nhẹ thở ra, vòng về nhà mình mang đồ đạc của Mộ Sa dọn về phòng lại.
Ivey và Sander đang bám dính nhau, thấy Mộ Sa đột nhiên khóc lóc ào vào, nhanh chóng đẩy Sander ra, kéo Mộ Sa lại lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Vừa hỏi vừa giật miếng da lau nước mưa cho cô.
Mộ Sa định tìm Ivey nói chuyện, dù sao ở dị giới này chỉ có cậu ta với Ryan là tốt với cô, Ryan thì từ sau bữa đó không đến tìm nữa, còn cô cũng không chủ động tìm hắn, dù sao gặp lại vẫn thấy có chút ngài ngại.
Nhưng vừa vào thì thấy Sander cũng ở nhà, làm cô không nói được gì, đành cúi đầu thút tha thút thít.
Ivey thấy cô không được tự nhiên, nhìn Sander ra hiệu, đuổi hắn đi ra.
Chờ Sander đi rồi, Ivey mới vội vàng hỏi: “Được rồi, bây giờ chỉ có hai người, cô mau nói tôi biết rốt cuộc cô gặp chuyện gì, khóc mãi không chịu nói làm tôi lo chết được.”