“Mộ Sa, tôi biết cô trong đó, tôi có thể vào không?” Là tiếng của Ryan.
“Không thể, anh không thể vào.” Mộ Sa bây giờ không nhúc nhích được, cô cũng không muốn để anh ta thấy dáng vẻ thảm hại này.
Ngoài cửa yên lặng một lúc, tiếp theo lại truyền vào tiếng nói dịu dàng của Ryan: “Mộ Sa, tôi biết cô bị thương, đừng sợ, tôi vào rồi về liền, tin tôi đi.” Tiếp theo là tiếng đẩy cửa.
Mộ Sa tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt cứ từ khoé mắt chảy xuống, giống như chỉ cần nhắm mắt thì sẽ không phải nhìn thấy gì, sẽ không ai thấy được bộ dạng thảm hại này của cô vậy.
Ryan từ từ đi về phía cô, để dược liệu vừa hái được ban sáng lên giường, vươn tay áp lên trán cô thăm dò, không bị sốt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhỏ nhẹ an ủi: “Đừng sợ, Mộ Sa, đừng sợ, tôi sẽ giúp cô.”
Nói rồi đứng dậy vào phòng tắm nấu nước cho cô, rồi ôm cả cô và tấm da thú bỏ vào thùng tắm. Ngửi thấy mùi sau khi hoan ái nồng nặc trên người cô, biết cô hiện tại cần phải rửa sạch, mà cô chắc chắn không muốn hắn giúp đỡ, thế là cầm quần áo và dược liệu đến cho cô để bên cạnh, rồi xoay người sang đi nói: “Tôi ra ngoài cửa đợi, tự cô tắm rửa sạch đi, quần áo với thuốc tôi để đây, cô tắm xong nhớ bôi, làm xong kêu tôi.”
Mộ Sa từ đầu tới cuối đều nhắm mắt, nghe tiếng đóng cửa mới mở ra, nhìn quần áo và thuốc được để bên cạnh, nước mắt lại rơi xuống, lòng vô cùng biết ơn Ryan, tại sao Chelsea không được dịu dàng săn sóc như Ryan.
Mộ Sa tắm nước nóng, cảm thấy thư thái, lấy thuốc Ryan đưa bôi vào chỗ đau, bởi vì bị thương ở chỗ kia nên bôi thuốc không tiện, hơi động tí đã làm rách miệng vết thương, đau đến mức Mộ Sa phải hít hà. Cuối cùng cũng bôi xong, nghe Ryan cách ngoài cửa hỏi: “Xong chưa Mộ Sa? Tôi vào nhé.”
Mộ Sa nhanh chóng đứng dậy đáp: “Xong rồi.”
Ryan đẩy cửa vào, thật dịu dàng ôm ngang cô, đưa cô về phòng.
“Cám ơn anh.” Mộ Sa mím môi quay đầu sang bên khẽ nói cám ơn hắn, ngay lúc cô cần giúp đỡ nhất hắn lại mang thuốc đến thăm cô, nhất định là biết Chelsea đã làm gì cô, tuy cô không biết vì sao hắn lại biết, chắc do tối qua cô kêu quá thê lương, bị hắn nghe được, do đó mà đoán ra.
Nhưng bất kể bằng cách nào, Mộ Sa cũng khẳng định là hắn biết, điều này làm cô khó chấp nhận, không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
“Cô không cần cảm ơn, đều là lỗi của tôi, lúc trước tôi cứu cô lại không bảo vệ được cô, làm cô nhiều lần bị thương, người nên xin lỗi phải là tôi mới đúng, xin lỗi, Mộ Sa, thật xin lỗi, tôi không thể bảo vệ em.” Ryan nắm tay cô, nói bằng giọng vô cùng áy náy.
“Không phải, không phải, trước kia nếu không phải anh cứu tôi, tôi đã chết rồi, hơn nữa anh còn ba lần bốn lượt cứu tôi, tôi cảm ơn còn không hết, sao trách anh được, anh không có lỗi gì với tôi hết.” Mộ Sa không ngờ hắn lại mang ý nghĩ đó, nhanh chóng lắc đầu giải thích.
Ryan nhìn hồi lâu, hạ quyết tâm nói: “Mộ Sa, nếu tôi nói, tôi...” Nói đến đó bỗng dừng lại, rồi nghiêng đầu đi, hít sâu một hơi nói tiếp: “Em có bằng lòng...”
Chưa nói xong, bỗng nghe tiếng bên ngoài có người đang đi rất nhanh về phía này, có lẽ là Chelsea đã về, tuy không biết hôm nay sao hắn lại về sớm như thế nhưng vẫn buông tay Mộ Sa ra, đứng lên, bây giờ Ryan chưa muốn xung đột thẳng với hắn ta, hắn không muốn Mộ Sa bị Chelsea hiểu lầm.
Mộ Sa không hiểu câu nói không đầu không đuôi của hắn, không biết hắn rốt cuộc hỏi cô bằng lòng cái gì, vừa định hỏi thì nghe tiếng đẩy cửa.