Cũng may mấy ngày trước theo năn nỉ Chelsea xây cho cô một gian phòng tắm, còn lấy một khúc cây lớn làm cái bồn tắm cho cô, cuối cùng cô không cần phải mỗi ngày mỗi chạy đi rất xa để tắm nữa.
Có điều muốn đổ đầy nước vào bồn tắm cũng tốn rất nhiều sức lực, đi tới đi lui mấy lần, cũng lấy được non nửa bồn nước, Mộ Sa thở hổn hển, cởi da thú, nhảy vào bồn.
“Ahhh, mát quá.” Mộ Sa rùng mình, bây giờ là mùa xuân, thời tiết đã rất nóng, nhưng tắm nước lạnh vẫn rất khó chịu, có điều hết cách rồi, muốn tắm nước nóng, phải nhóm lửa, họ nấu nồi nước chỉ để làm thịt thú, còn nếu nấu cả bồn thì phải nấu nhiều lần, đợi lúc cô nấu lần cuối cùng chắc nước mấy lần nấu trước đã nguội ngắt, nên đành tắm qua loa cho xong.
Trước tiên dội sơ qua, rồi đưa tay vào hoa huyệt, móc chất lỏng bên trong ra.
Hoa huyệt vẫn còn sưng, cô vừa đụng nhẹ đã đau dữ dội, cố nén cơn đau rửa cho sạch, lạnh run lập cập trèo ra khỏi bồn tắm, lấy thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau thầy thuốc Kreider trong tộc đưa cho, thấy trong hộp gỗ không còn nhiều thuốc, thở dài, xem ra lại phải đến hỏi Kreider xin thuốc mỡ rồi.
Cô hơi ngượng ngùng, thuốc dùng mau hết quá, mới mấy ngày đã hết một hộp, nhưng lần nào Chelsea cũng làm cô đau, nếu cô không bôi thuốc, đến tối không tiêu sưng, nhất định càng khó chịu đựng.
Xức thuốc xong, lấy quần áo trong tủ treo ra thay, nói là quần áo thật ra chỉ là một tấm da thú, đầu và cánh tay khoét ba lỗ, trùm vào, vừa xấu xí lại vừa nóng nực, những người khác trong tộc chỉ quấn một miếng da thú quanh hông là xong, nhưng cô không làm được, trước khi biết cách làm ra quần áo, mặc thế này trước đối phó là được.
Lấy tấm da thú lót giường bị nhàu nhĩ với quần áo cô vừa thay ra ngâm vào bồn tắm để giặt, rồi trải trên tảng đá lớn trước cửa phơi khô.
Vào phòng tìm được hai quả trái cây, đó là tất cả bữa sáng của cô, cô cũng phải ra ngoài làm việc rồi. Giống cái không cần ra ngoài săn thú, nhưng hái trái, hái thảo dược.
Tuy người trong tộc đều cho rằng vóc dáng cô quá mức nhỏ nhắn, lại không có chút sức lực nào, nên cho phép cô không cần ra ngoài làm việc, nhưng Mộ Sa không muốn làm sâu gạo để cho người ta nuôi, cô tuy không có bao nhiêu sức lực, không thể leo cây, nhưng vẫn hái được thảo dược, đào được rễ cây, hạt giống.
Thực vật ở đây dù ở thế giới cũ cô chưa từng thấy bao giờ, nhưng phần lớn vẫn thấy rồi, cô muốn tìm xem có hạt thóc, hạt bông không, có được đủ loại hạt giống thì đến mùa đông dù không thể ra ngoài săn thú họ cũng không đến nỗi không có thức ăn.
Sửa soạn đầy đủ xong, Mộ Sa gùi cái giỏ đan từ nhánh cây ra ngoài, trong thôn đã không còn ai, giống đực đã đi săn từ sớm, giống cái phần lớn đã rời thôn đi hái quả, chỉ còn vài giống cái ở lại chăm sóc ấu thú không có năng lực tự vệ và giống đực bị thương.