Tại ngôi nhà nhỏ
- Chị nhanh đến đây ăn chút canh sâm bồi bổ cơ thể. Chu Giang dịu dàng bước đến cô
Gia Ái thần sắc hồng hào, nhàn nhã chăm sóc cây cảnh trước nhà. Căn nhà màu xanh nhạt, tuy nhỏ nhưng được trang trí tao nhã. Phía trước nhà trồng một vườn cây nhỏ, biết Gia Ái thích động vật Chu Giang liền nuôi hai bé cún nhỏ, một bé cún con màu bông đặt là tiểu bạch, còn bé cún màu đen là tiểu hắc
- Được chị tới ngay!!
Cô mặc chiếc váy hoa vui vẻ chạy đến bàn ăn. Ngày đó cô chạy trốn khỏi bệnh viện, trên đường bỏ trốn không ngờ lại trùng hợp gặp Chu Giang. Chu Giang lúc này đã khỏe mạnh, đã trở thành một cậu thiếu niên hảo hảo soái ca
Cười nhẹ, Chu Giang đặt bát canh lên bàn,thật là lúc nào chị cũng vui vẻ như vậy thì tốt rồi
Tuy từ ngày cô về đến nay, ngày nào cũng vui vẻ cười nói nhưng cậu biết đến đêm Gia Ái lại lặng lẽ khóc đến ướt cả gối. Nhìn vào đôi mắt sưng híp sáng hôm sau của cô, cậu có hỏi tại sao nhưng cô lại né tránh không trả lời.
Bước đến chiếc ghế đối diện cô, Chu Giang nghiêm túc chống cằm nhìn chằm chằm Gia Ái
- Những ngày mất tích chị đã ở đâu?
A! Một tiếng, Gia Ái không ngẩng đầu lúng túng không biết trả lời làm sao. Chu Giang nắm chặt tay, mím môi có điều gì đó bất thường trong ánh mắt cậu
Giấu cậu sao?
Đôi mi dài trùng xuống, Chu Giang cũng không muốn chấp vấn tiếp. Đưa bàn tay to lớn chững chạc nắm lấy tay cô, kiên định nói tiếp
- Chị hai, sau này em sẽ bảo vệ chị thật tốt!
Nghe câu này của cậu, Gia Ái bỗng nhiên cảm động bỏ muỗng xuống ngước mặt nhìn cậu nghiêng đầu cười tươi,khóe mi còn đọng một chút nước
- Chu Giang, cảm ơn em!
Nụ cười của cô ngoài nét vui tươi nhưng Chu Giang lại nhạy bén cảm nhận được phận gì đó đắng cay bên trong hốc mắt đỏ của người chị nhỏ
-----+-----+-------
Tòa nhà lớn
Không khí bên trong căn phòng to lớn, tràn ngập mùi thuốc súng. Một giọng lạnh ngắt phá tan không khí ảm đạm đáng sợ kia
- Dư Sinh cậu đừng quá đáng! Tâm Dã tức giận nhìn thẳng người đối diện
Phía bên này Dư Sinh nhàn nhã rít điếu thuốc phả vài không khí, dáng vẻ nguy hiếm híp mắt giọng nhàn nhạt trả lời anh
- Dù gì cũng là người phụ nữ của Trần Khải, cậu nên biết tôi bắt cô ta là đã đắc tội đến hắn. Dừng một chút nhìn sắc mặt Tâm Dã, hắn lại tiếp tục lạnh giọng đi vài phần - Một là cậu từ bỏ hạng mục Châu Âu trị giá hàng tỉ, hai là mạng sống của cô gái kia... Nào chọn đi..
Mím chặt phím môi, nếu anh chọn cô công ty sẽ tổn thất lớn. Nếu chọn hạng mục thì Gia Ái sẽ...
- Mạng sống.. Giọng anh bất đắc dĩ trả lời tên Dư Sinh
- Được! Không hổ là Tâm Thiếu... Rất " sáng suốt"!
Vỗ tay giễu cợt vài cái, Dư Sinh cho lệnh đem người vào
" A!"
- Tiểu Quỷ... Vui mừng đứng dậy chào đón Gia Ái nhưng khuôn mặt anh lại cứng đờ khi nhìn vào khuôn mặt cô gái lạ kia
Đôi mắt sắc bén anh tức giận gầm hỏi hắn
- Gia Ái đâu!
Chau mày khó hiểu nhìn Tiểu Ly rồi lại nhìn Tâm Dã, Dư Sinh chỉ ngón trỏ vào đầu giọng phóng đãng
- Chẳng phải đang đứng trước mặt cậu sao? Đầu óc cậu có phải có vẫn đề rồi không Tâm Thiếu haha...bg-ssp-{height:px}
- KHÔNG PHẢI CÔ ẤY! Anh điên tiết đấm mạnh vào chiếc bàn kính
Gia Ái hình dáng cho dù hóa thành tro anh cũng nhận ra!
Khóe môi đang nhợt nhã đột nhiên cứng ngắt, hai hàm răng nghiến chặt nhau hắn không tin chỉ có giao dịch nhỏ nhoi vậy mà hắn cũng không làm được. Giọng khó tin hỏi lại Tâm Dã
- Vậy cô ta...
- Hoàn toàn không phải Gia Ái.. Chết tiệt! Cậu đang giỡn mặt với ai!?? Hả?!!!!
Tên Dư Sinh này chẳng qua chỉ là một tập đoàn mới phát triển nhờ thủ đoạn giao dịch mà đối phương không làm được. Nếu so với anh hoàn toàn không là cây đinh gì.Nếu không do tai mắt của Trần Khải khắp nơi chỉ cần mỗi công ty, tập đoàn nào đó rục rịch làm phản hắn sẽ bị hắn ngay lập tức thủ tiêu thì Tâm Dã đã không cần nhờ cái tên chưa nếm mùi đời này
Bao nhiêu dáng vẻ bắt thóp anh vừa rồi đều tan biến, Dư Sinh lúc này nhìn vào đôi mắt chết chóc kia liền run rẩy đến rớt điếu thuốc trên tay
Vừa rồi còn muốn đạt hạng mục của anh, cái tên chết tiệt này kiếp này xem như ăn phải phân rồi!
- Đem tất cả đám người này đến hoang đảo chơi với khỉ cho tôi!
- Tâm Thiếu đừng mà....Tôi..Tôi xin lỗi...tôi...sẽ bồi.. Bồi thường.
- Cút!
Bồi thường sao? Dù cả lấy mạng chó hắn cũng không đủ một Gia Ái của anh
Hòn đảo khỉ kia chính là nơi lãnh địa của Tâm gia, chỉ cần bất cứ kẻ thù nào dám đắt tội với Tâm Gia đều bị đem đến hòn đảo đó... Hành hạ!
- A..!!!! Đừng làm ơn tha cho chúng tôi....Tâm Thiếu tha.....
Phiền não mặc kệ tiếng la hét van xin của bọn chúng, Tâm Dã tâm trạng hằn học ngồi xuống ghế, phía bên vệ sĩ liền báo cáo
- Thiếu gia vậy còn cô gái này..
Đôi môi mỏng lười nhác bất cần trả lời
- Quăng đến bệnh viện xem như làm từ thiện..
Làm từ thiện sao? Tên vệ sĩ khó hiểu gật gù đem tiểu Ly đang bất tỉnh ta ngoài
Trong căn phòng trống trải lúc này chỉ còn Tâm Dã, anh đem một cái vỏ băng cá nhân từ trong túi ra trước mắt. Đây chính là cái vỏ của miếng băng cá nhân lần trước cô bị thương, chẳng hiểu sao anh lại muốn giữ nó
Trong lòng anh lại nổi lên niềm thương nhớ cô
- Tiểu Quỷ... Con tim tôi nhớ em quá...
---+-----+------
Ngày hôm nay Jay đã tìm mọi ngóc ngách của từ hắc đạo đến bạch đạo, chỉ mong tìm thấy tiểu Ly nhưng nơi nào cũng không có bóng dáng của cô
Mặt trời đã sắp lặn, Jay mệt mỏi dừng xe gần bờ biển. Lặng lẽ hạ kính, ánh mắt cô đơn anh nhìn về phía biển đang dập dờn sóng lăn tăn, đám chim đang từng cặp từng cặp bay về tổ, gió biện nhẹ nhàng bay xuyên tóc anh
Cảnh vật hữu tình, chim còn có cặp, biển còn có cát, gió còn có trời, nhưng anh lại không có em bên cạnh tiểu ngốc nghếch
Tiếng chuông điện thoại rung lên phá vỡ không khí yên tịnh
Chau mày nhìn màng hình, Jay nhấc máy
- Thật sao?!
Tác giả: Ngày nghỉ bù lại cho các bạn đây!!: