Doãn Quang Huy chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh sẽ ghét mùa hè.
Mùa đông lạnh lẽo kéo dài cũng kết thúc. Mùa xuân mưa dầm liên tục cũng bắt đầu. Tình trạng của cha vợ ở viện điều dưỡng càng ngày càng khá hơn, tự mình xuống giường, chống gậy cũng có thể đi được vài bước, cũng có thể mở miệng nói vài câu đơn giản.
Lăng Lỵ dọn vào căn hộ của anh một lần nữa. Cô vẫn làm công việc người mẫu trên mạng, tiếp tục quảng cáo sản phẩm cho trang web đấu giá và tạp chí. Với tư cách là người phát ngôn của ‘Lệ Ảnh’, cô không những khiến cho con số tiêu thụ của mỹ phẩm bão dưỡng tăng vùn vụt, mà còn tăng thêm tiếng tăm cho chính mình, tiếp xúc với nhiều loại công tác phong phú nhiều hơn so với lúc trước. Ví dụ như… người phát ngôn quần áo lót Xuân Hạ.
Phải, chính là áo lót Xuân Hạ. Màu sắc tươi sáng, vải vóc mỏng manh, có loại không có dây đeo, cũng có loại dây đeo chuyển đổi, có loại dây đeo, đủ kiểu đủ loại áo lót Xuân Hạ.
Doãn Quang Huy biết đây là một loại nhãn hiệu áo lót mới trên mạng. Ngoại trừ áo lót ra, tiệm bán sản phẩm còn có đồ tắm, áo ngủ, thậm chí còn có cả quần lót. Gần đây, những tiệm thương mại điện tử tranh nhau quảng cáo bừng bừng khí thế.
Anh quả thật cảm thấy kiêu ngạo vì sự thành công của vợ mình. Chỉ là, điều đó không có nghĩa là anh có thể bình tĩnh, thản nhiên, thờ ơ khi thấy vợ mình công khai phơi bày vóc người thon đẹp trên sàn diễn.
Là ai đã khiến đàn bà con gái mặc những thứ ít vải này vào mùa hè vậy? Mát mẻ, cợt nhã, cố ý lộ ra dây đeo hoặc bả vai, rốt cuộc là muốn quyến rũ ai vậy?
Phải, anh biết đây chính là trang web nữ trang. Người tiêu thụ chủ yếu là đàn bà con gái, người xem trang mạng cũng đa số là phụ nữ.
Nhưng mà, ai biết được có người nổi sắc tâm, nhàm chán đi dạo trang web bán đồ lót phụ nữ, chọn ngay đúng trang web có hình vợ xinh đẹp của anh, nảy sinh mơ mộng không nên có chứ? Giống như anh vậy?... Không đúng! Làm gì mà giống như anh chứ?!
Lăng Lỵ là vợ của anh, anh vốn là nên quan tâm công việc của vợ. Hơn nữa, coi như là anh mơ tưởng tới Lăng Lỵ thì đã sao? Anh hiểu rõ hơn ai hết dáng người xinh đẹp của vợ khi ở dưới thân anh, vì anh mà nở rộ, vì anh mà động lòng người, quyến rũ như thế nào.
Anh mơ tưởng đến vợ anh thì sao, cũng là chuyện bình thường lắm thôi!
Doãn Quang Huy khẽ xua đi dục vọng đang kéo dài, rồi lại cảm thấy tức giận vì dục vọng đột nhiên bùng nổ.
Đàn ông khác thế nào cũng ảo tưởng tới vợ của anh, thậm chí cũng sẽ vì hình của vợ anh mà chịu không nổi rồi làm chuyện bậy bạ…
“Quang Huy, anh vẫn còn ở trong phòng không? Ra ăn cơm đi.”
Lăng Lỵ mặc tạp dề, đứng ở trước cửa thăm dò, kêu Doãn Quang Huy. Hôm nay cô và Doãn Quang Huy đều được nghĩ phép, đồng ý ở nhà, không muốn đi đâu hết.
Đưa lưng về phía cô, người đàn ông không biết đang nhìn cái gì trong máy vi tính, không trả lời cô. Lăng Lỵ nghi ngờ đi vào trong phòng, ngoài ý muốn, phát hiện những hình ảnh trên màn hình vi tính, và bộ mặt xanh mét của người đàn ông.
“Anh đang giận hả?” Từ trước tới giờ, Doãn Quang Huy chưa từng hỏi qua công việc của cô, cũng ít khi cho ý kiến, cho nên trước đó Lăng Ly không có báo trước cho Doãn Quang Huy chuyện cô muốn chụp hình quảng cáo áo lót.
Cô cũng không hề cho rằng Doãn Quang Huy sẽ để ý chuyện người quảng cáo áo lót. Nhưng hôm nay sắc mặt của anh rất tệ.
“Anh không có.” Âm thanh nghe rõ sự giận dữ bừng bừng.
“Anh không thích em tiếp tục chụp quảng cáo áo lót?”Lăng Lỵ cúi đầu hỏi Doãn Quang Huy, nhưng vẻ mặt của Doãn Quang Huy lạnh tanh, mắt vẫn dán chặt trên màn hình vi tính, không biết tức giận cái gì, cũng không ngước mắt nhìn cô.
"Không phải! Đó là công việc của em, anh không thể can thiệp.” Nói thì nói vậy thôi, thế nhưng giọng nói rõ ràng như là muốn móc hết mắt của người nào đã xem qua hình. +DĐ+le.quy.don+DN+
Doãn Quang Huy tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình vi tính, tiếp tục tự mình cáu kỉnh.
Quần lót thêu voan mỏng, xé một cái là rách chết tiệt…
“Cô ấy nhìn đẹp hơn em sao? Anh nhìn cô ta không chớp mắt, không để ý đến em… em phải giận.” Bộ dạng không được tự nhiên của Doãn Quang Huy khiến Lăng Lỵ cảm thấy buồn cười, học anh giả đò giận dỗi.
“Đương nhiên không phải.”
Cuối cùng Doãn Quang Huy cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Lăng Lỵ. Anh thật không nghĩ đến tầm mắt vừa nhìn thấy cô thì gò má tự nhiên nóng lên, không thể kìm chế, bụng dưới bắt đầu xao động khó nhịn.
Mặc dù mỗi ngày đều nhìn thấy cô, anh vẫn cảm thấy cô xinh đẹp vô cùng. Rõ ràng đêm qua bọn họ náo loạn gần như cả đêm bởi vì hôm nay được nghĩ phép, mà hình như vẫn còn chưa đủ…
Doãn Quang Huy chợt đưa tay ra, kéo cô ngồi lên đùi của anh, ngước mặt lên nhìn cô để cô nhìn thấy bộ dáng đáng thương của anh.
“Anh ghen.” Hai tay anh ôm gọn thân thể mảnh mai xinh đẹp của cô, nói một cách rất thẳng thắn.
“Ghen cái gì? Chỉ là hình mà thôi, trình bày sản phẩm thôi mà.” Lăng Lỵ cười cười, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Anh vẫn luôn rộng rãi như vậy, thừa nhận yêu thích cô, hào phóng đến nỗi đạt đến trình độ mỗi ngày ba bữa lời ngon tiếng ngọt nói hoài. Anh thật đáng yêu, rất ngọt ngào, rất phiền phức, đôi khi lại ngây thơi như một đứa bé. Nhưng mà lúc ở công ty, anh lại tràn đầy tinh anh, lão luyện; ở công việc bong bóng bay thì lại nhiệt tình, phóng khoáng, tràn đầy sức sống; thậm chí lúc ở trên giường, anh làm chủ một trăm phần trăm, có lúc cuồng dã thô lỗ, có lúc cưng chìu, thong thả ung dung, nâng cô lên ***….
Anh có rất nhiều tướng mạo không giống nhau, rất nhiều vẻ mặt không giống nhau, nhưng mỗi một kiểu, đều khiến cô yêu thích không thôi.
Lăng Lỵ mong mỏi nhìn Doãn Quang Huy, ánh mắt tràn đầy tình cảm, khiến anh sinh tình động ý.
Doãn Quang Huy bắt được tay cô, ánh mắt sâu thẳm quấn quýt ánh mắt của cô, giọng nói khàn khàn, quyến luyến.
“Đó không chỉ là hình chụp. Sản phẩm là em. Có người sẽ nhìn em. giống như anh, sẽ nghĩ đến chuyện bậy bạ.” Anh cầm tay cô, đặt lên khát vọng của anh để cô hiểu rõ ý của anh.
“Chỉ có anh mới nghĩ như vậy thôi.”
“Không phải chỉ có anh mới nghĩ như vậy. Em không hiểu đàn ông rồi.”
Cô lại bắt đầu kéo kéo tóc trên má. Cử chỉ lúc khẩn trương dễ dàng tiết lộ tâm tư của cô, khiến anh yêu thích vô cùng. Doãn Quang Huy khẽ hôn lên má cô một cái.
“Em không cần hiểu biết đàn ông. Em chỉ cần hiểu anh thôi là đủ rồi.” Lăng Lỵ phản đối.
“Không hiểu à? Vậy để anh hỏi ngược lại em một chút coi, bây giờ anh đang suy nghĩ cái gì?” Doãn Quang Huy cười cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền thật đáng yêu rất trẻ con. Nhưng mà anh đang kéo tay của cô, nắm chặt lấy vật đó của anh, di chuyển tới lui vô cùng ác liệt. Còn phải hỏi anh đang suy nghĩ cái gì hay sao?
Anh đã, đã, đã…..
Dáng dấp rõ ràng đáng yêu nhue thế, nhưng cũng rất xấu xa, rất vô lại, vùi đầu ăn loại dấm chua không thể nào giải thích được…. Lăng Lỵ vòng tay ôm lấy cổ của anh, lồng ngực căng cứng vì cảm thấy hạnh phúc dâng đầy, khẽ thở ra một hơi, chôn vùi gương mặt thật sâu vào trong cổ của Doãn Quang Huy.
“Quang Huy, em không muốn làm người mẫu trang web cả đời, cũng như công việc bóng bay của anh vậy. Em thật sự đang tiến hành một kế hoạch, muốn phát triển sự nghiệp của mình một cách đàng hoàng. Về sau, em sẽ không chụp hình nữa, cũng như không nhận quảng cáo.” Cho dù cô có thích làm người mẫu mạng, nhưng cô hiểu rõ có một ngày khi tuổi thanh xuân không còn nữa, sắc đẹp cũng phai tàn, làm người mẫu mạng không phải là kế hoạch lâu dài.
“Thật sao? Sự nghiệp gì? Anh chưa bao giờ nghe em nhắc tới.” Doãn Quang Huy kinh ngạc liếc cô.
“Em muốn thành lập một nhãn hiệu thời trang của chính mình, giống như đường lối thương mại điện tử, giá cả phải chăng. Trên thực tế về phương diện này, trong khoảng thời gian làm người mẫu mạng. em đã gom góp rất nhiều quan hệ. Chỉ cần có đủ tiền bạc và thời cơ thích hợp, một khoảng thời gian nữa thôi thì có thể nước chảy thành sông rồi.”
“Em nhất định không cần anh giúp đỡ phải không?” Doãn Quang Huy hỏi. Thật ra thì cô không cần lo lắng chuyện tiền bạc.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Cô muốn dựa vào sức của mình để dựng nên sự nghiệp mà, Lăng Lỵ gật đầu.
“Được rồi, em không cần anh giúp. Vậy thì em có thể ‘giúp’ anh rồi.” Không muốn gây thêm áp lực cho cô, cũng như không muốn cô áy náy, Doãn Quang Huy cười với cô một cách xấu xa, hơi nhích cái mông một chút, chuyển sang đề tài khác, một câu hai nghĩa.
“Em vào là để gọi anh ra ăn cơm, không đứng đắn….” Lăng Lỵ xấu hổ, thúc cùi chỏ lên ngực anh.
Giúp cái gì đây…..
“Em mới không đứng đắ. Em mặc tạp dề đi vào, rõ ràng là muốn dụ dỗ anh.” Doãn Quang Huy cười, hôn lên môi cô một cái.
“Không phải!”
Lăng Lỵ muốn nhảy xuống từ trên đùi của Doãn Quang Huy thì bị người nào đó kéo lại. Doãn Quang Huy nắm gáy của cô xoay lại, trên đùi nhảy xuống, lại bị một thanh kéo về đi. Doãn Quang Huy kéo qua sau gáy cô, quang minh chính đại hôn lên cái miệng còn đang phản đối.
Môi của cô mềm mại ngọt ngào, có mùi thơm rất đặc biệt. Doãn Quang Huy liên tục bú mút môi của cô, lại không thoả mãn, liền đút lưỡi vào khoang miệng thơm tho của cô.
Môi miệng cô ngọt ngào, mỗi một tấc đều dụ dỗ anh tham muốn nhiều hơn, khiến anh ngấu nghiến không muốn dừng lại; Doãn Quang Huy kéo xuống cái nơ bướm đằng sau tạp dề của cô, thọc tay vào trong vạt áo của cô.
……….
Lăng Lỵ rên nhẹ, âm thanh khiến người mê đắm, đánh bại hoàn toàn lý trí của Doãn Quang Huy.
Anh ôm cô về giường, dùng đủ loại tư thế cuồng dã thu thập cô. Cho đến khi anh không còn chỗ để phát tiết ghen tuông và tức giận thì anh mới buông tha cho cô, để cô chìm vào giấc ngủ.
“Lăng Lỵ, chọn một ngày, chúng ta trở lại nhà hàng vườn hoa nơi anh làm cuối tuần để tổ chức tiệc mừng có được không?” Anh vuốt mái tóc ướt nhẹp bởi vì quá kích tình của cô, thì thầm một cách thương yêu bên tai cô.
“Tại sao?” Mắt Lăng Lỵ bắt đầu nhắm lại.
“Còn tại sao nữa? Dĩ nhiên là vì chúng ta đã chính thức bắt đầu ở đó mà. Không cần mời quá nhiều người đâu, chỉ mời mấy người bạn thân của chúng ta là được rồi. Anh không có tổ chức lễ cưới cho em, cũng không đãi tiệc, không có trăng mật, phải từ từ bù lại mới được.”
Cô vẫn luôn muốn làm một người phụ nữ bình thường, đơn giản. Như vậy thì cô cũng nên có những gì một cô dâu bình thường, giản dị nên có; mà nếu như cô muốn những gì một cô dâu bình thường không thể có, cô cũng sẽ có. Doãn Quang Huy tiếp tục vuốt ve mái tóc của cô, cử chỉ tràn đầy yêu thương.
Tuổi thơ của cô đã có quá nhiều đau khổ, chịu quá nhiều khó khăn. Bây giờ cô đã là người của anh thì không phải cũng nên cùng anh được phúc tinh chiếu cố, cùng nhau hưởng phúc sao? Anh sẵn lòng dâng tặng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô.
“Doãn Quang Huy.” Lăng Lỵ lười biếng nhướng mi, lên tiếng gọi anh.
“Ừ?”
“Đó không phải là nơi bắt đầu của chúng ta.” Lăng Lỵ mở mắt ra, mỉm cười ngọt ngào với anh.
“Ý của em là sao?” Doãn Quang Huy ngừng tay vọc tóc cô.
“Ý của em chính là, đó không phải là nơi chúng ta bắt đầu.”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu ở đâu?”
“Không nói cho anh nghe.” Lăng Lỵ cười thần bí.
“Tại sao?” Doãn Quang Huy bị đả kích lớn.
“Ai mượn lúc trước anh gạt em? Anh giấu em nhiều chuyện như vậy, bây giờ em muốn giấu lại anh, coi như là huề.”
“Ê, lời vậy mà cũng nói được hả? Vợ chồng không phải như chim rừng sao? Tại sao em có thể….. Này! Lăng Lỵ, em không lễ phép chút nào, anh còn chưa nói xong, sao em có thể ngủ chứ?”
Cô mới không cần nói với anh. Ai bảo anh uống giấm bậy bạ. còn khiến cô mệt như thế này….
Lăng Lỵ vùi mặt vào trong chăn, thật sự đụng gối là ngủ liền.
Cô nghĩ, bùa bắt mộng quả thật khiến người ta ngủ rất ngon. Hôm nào cô nên mua một cái để treo lên đầu giường của cha….
Bên cạnh Doãn Quang Huy đang phản đối, Lăng Lỵ từ từ trôi vào mộng đẹp, khoé môi mỉm cười, mang theo một bí mật thầm kín.