Tễ Huyên coi cô ấy như không khí, lập tức đi tới trước mặt tôi, góc độ của tôi vẫn có thể nhìn thấy Tình Tử, vẻ mặt cô ta ủy khuất đứng ở đó, bộ dạng giống như muốn khóc.
“Cây Đinh nhỏ, Lan Trăn nói cậu bị thương, tôi nhìn... hình như cậu đâu bị gì.” Mạn Trữ cười hì hì hỏi Tễ Huyên.
“Tôi đâu phải cô, bị người đánh đến dậy không nổi.” Tễ Huyên vì hôm qua bị thương, cho nên bây giờ mới xuất viện.
“Cậu nói bậy! Tôi khi nào bị người ta đánh bẹp dí không dậy nổi?”
“Tễ Huyên, nhìn cậu khỏe hơn rồi.” Tôi tỉ mỉ đánh giá chồng mình, nhìn sơ thì tinh thần anh ta không tệ, hôm qua anh ấy kêu thím Trữ tới đón tôi về, suốt buổi tối tôi cứ lo lắng không yên.
“Tôi vốn rất tốt mà.” Anh ta chọc chọc trán tôi, “Con gái đúng là thích suy nghĩ lung tung.”
“Thực buồn nôn ~~!” Mạn Trữ khoa trương nói, còn Uyển Nhu cười khanh khách không ngừng.
“Thiệu...” Vẫn bị gạt sang một bên, Tình Tử không cam lòng lên tiếng.
Nhưng Tễ Huyên vẫn làm như không thấy, “Đi thôi.” Anh ấy kéo tôi đi vào lớp. Ai biết Tình Tử tự nhiên trước mặt mọi người khóc rống lên, làm tôi không biết có nên để Tễ Huyên đi tiếp không, Mạn Trữ đã không nhịn được nữa, cậu ấy đang muốn xử Tình Tử một chút, Carmen đi tới, “Lâm Lan Trăn, Thiệu Tễ Huyên, chủ nhiệm gọi mấy em. Có chuyện gì vậy?” Carmen nhìn thấy Tình Tử đang đứng khóc một mình, “Sao vậy? Em học lớp nào?”
“Thầy, em..., em...”
Carmen vừa thấy Mạn Trữ khắc tinh ở bên cạnh cô ấy, đại khái nghĩ là Mạn Trữ khi dễ Tình Tử, “Từ Mạn Trữ! Em lại khi dễ bạn học!”
“Em · không · có · ức · hiếp · nó!” Mạn Trữ đúng là oan mà, cậu ấy mới vừa chuẩn bị khi dễ thôi nhưng lại trở thành “Hành vi phạm tội” khi sự việc chưa xảy ra. Carmen đi tới, như thế nào cũng chưa muốn đi.
“Không cần giải thích, đi tới phòng giáo viên! Còn em nữa! Hà Uyển Nhu gần đây luôn trốn học, cô chủ nhiệm đang tìm em đó! Đều tới phòng giáo viên hết!”
Kết quả mọi người đều tụ tập ở một chỗ, đi tới cửa phòng không ngờ lại thấy một người không quen, là một đàn ông trung niên nhưng không phải cái loại có ngoại hình đầy mị lực, chỉ là có một cái đầu to.
“Ai da ~~! Cuối cùng cậu cũng xuất hiện!” ông ấy nhìn thấy Tễ Huyên liền kích động, lập tức đi tới, “Sao có thể đột nhiên chuyển trường vậy?”
“Tôi thích học ở trường này.”
“Đại thiếu gia a ~~, tôi xin cậu, sắp có cuộc thi Olympic vật lý, chẳng lẽ cậu muốn đại diện cho Hoa Tân dự thi sao?”
“Có gì không thể.” Thiệu Tễ Huyên lại bổ sung một câu: “Dù sao Kiếm Lan lại không thiếu một người như tôi, làm gì khẩn trương như vậy.”
“Em chính là Lâm Lan Trăn à?” Ông ấy không thuyết phục được Tễ Huyên, bắt đầu làm quen với tôi, “Tôi nghe ba của Thiệu Tễ Huyên kể rồi, cậu ấy chuyển trường nguyên nhân chủ yếu cũng là vì em, tôi là thầy chủ nhiệm ở Kiếm Lan, em phải biết rằng...”
“Cô ấy phải biết cái gì?” Cô chủ nhiệm của chúng tôi đột nhiên từ phía sau nhảy ra, không ngờ cô lại trượng nghĩa như vậy, cảm động a~~! Cô giáo! Trước kia tôi có rất nhiều cơ hội gọi cô là cô giáo nhưng tôi không quý trọng, vẫn thường bí mật gọi cô là biến thái, bây giờ tôi hối hận rồi, nếu trời cao lại cho tôi một cơ hội nữa, tôi muốn lấy cô làm gương.
“Có cái gì không đúng sao? Thưa cô! Đây là học trò của cô câu dẫn học trò của tôi, làm cho cậu ấy bỏ bê bài vở!”
“Học trò tôi câu dẫn học trò anh? Đây không phải là anh đang mở to mắt nói dối sao?Anh nhìn bộ dáng học trò tôi coi, rõ ràng là học trò anh câu dẫn học trò tôi!..., hơn nữa hai đứa nhỏ quen nhau, ở đâu có câu dẫn!”
Lời cô chủ nhiệm làm tôi rất cảm động, không ngờ tới bà lại tốt như vậy. Nhưng hai người lớn kia cứ anh một câu cô một câu ầm ỹ không ngừng, hai người họ đều là chủ nhiệm, tất cả mọi người không tiện mở miệng.
“Câm miệng hết cho tôi!” Cuối cùng vẫn là Tễ Huyên nói, anh ấy đi tới trước mặt thầy chủ nhiệm cũ của mình, “Ông ta không nói cho thầy biết quan hệ giữa tôi và Lan Trăn sao? Cô ấy là vợ tôi!”
“Bây giờ thời gian đi học không phải lúc tìm bạn gái, hy vọng cậu không bị ảnh hưởng...”
“Tôi nói cô ấy là vợ tôi.” Nói xong anh ấy chỉ vào người cô chủ nhiệm của tôi, “Giống như bà ấy là vợ thầy vậy!” Cái gì! Cô chủ nhiệm của tôi với thầy chủ nhiệm của Tễ Huyên là..., wow ~~ là tin tức oanh động nhất năm nay!!!
“Sao em...!” Hai chủ nhiệm đồng thời không nói lên lời.
“Cô giáo! Hai người là vợ chồng à!!” Mạn Trữ ở trong này, như vậy phỏng chừng chỉ một buổi chiều cả trường đều biết.
“Cho nên, mời thầy không cần dùng hai chữ câu dẫn này. Còn cô nữa! Có nghe thấy không, tôi đã kết hôn!” Tễ Huyên xoay qua nói với Tình Tử.
“Tôi không phải..., ô ~~~, tôi...” Ai ~~ vừa khóc ~~.
“Cô ấy sao lại thế này?” Cô chủ nhiệm rất linh hoạt, lập tức nói sang chuyện khác.
“Thưa cô, tật xấu đó mà, không cần để ý cô ta!” Mạn Trữ có chút đắc ý vì Tình Tử bị đả kích.
“Từ Mạn Trữ! Em khi dễ bạn học, còn cưỡng tình đoạt lý.” Carmen cầm sách gõ mạnh vào đầu Mạn Trữ.
“Em không có ra tay, cô ấy có tật xấu, cả ngày cứ bộ dạng đó. Thầy có chút tình yêu Tổ quốc được không! Cô ấy là người Nhật Bản, chẳng những muốn phá hư tình cảm vợ chồng người ta, lại...”
“Không phải..., thầy... Ô ~~~” Tình Tử một bộ dạng cô dâu bị ruồng bỏ, ai nhìn vào đều cho rằng bị Mạn Trữ khi dễ.
“Tốt lắm! Đã đủ phiền rồi, mâu thuẫn trong nước còn chưa xong, tranh chấp quốc tế bỏ sang một bên. Từ Mạn Trữ, em ra ngoài trước!” Cô chủ nhiệm mới không lo tới chuyện Tình Tử, Mạn Trữ lập tức được giải phóng.
“Cám ơn, cô!” Mạn Trữ lần đầu tiên hành lễ với cô chủ nhiệm, chuẩn bị ra ngoài, cậu ấy trừng mắt liếc Tình Tử một cái, ý bảo cô ta cũng cút ngay đi.
“Ê! Cô kia!” Tễ Huyên đột nhiên gọi Tình Tử lại, Tình Tử liền vui vẻ không còn thấy vẻ mặt buồn rầu nữa, “Tôi vĩnh viễn cũng không thích cô, Văn Nhược Tình!” Tên này rất quen tai a ~~, giống như ở đâu nghe qua rồi. A! Tên cô ta và Văn Nhược Khanh rất...
“Cô có quan hệ gì với Văn đại nương?” Mạn Trữ nhảy qua, ép hỏi Tình Tử.
“Thầy, vợ chồng hai người muốn cãi nhau, tôi và vợ tôi cũng không tiếp nữa, tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình.” Tễ Huyên nói rất kiên định, anh ấy cứ như vậy kéo tôi ra khỏi phòng giáo viên.