Ăn sáng xong cả hai cùng đi làm.
Giờ nghỉ trưa, Diệp Băng Hy tranh thủ đến Gara để bán xe.
Do chiếc xe vẫn còn rất mới nên cũng không bị hạ giá quá nhiều, vẫn bán được tỉ. Cô dự định sẽ dùng tỉ để mua một chiếc xe mới và trả nợ cho Tiêu Phong, còn lại cô sẽ gửi vào quỹ từ thiện của hội chữ thập đỏ nhà nước.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô quay trở lại công ti. Lúc này vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa nên cô đi lên phòng làm việc và nghỉ ngơi một chút. Mọi người trong đều đã xuống căng tin ăn, chỉ còn lại mình cô. Diệp Băng Hy dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Tiêu Phong suốt cả buổi trưa không nhìn thấy cô đâu, xuống căng tin xem thử cũng không thấy đành quay về. Không lại thấy cô ở trong phòng làm việc. Sợ cô lạnh, anh lặng lẽ cởi áo vest khoác lên cho cô.
Không hiểu từ bao giờ mà Tiêu Phong đã quan tâm đến từng nhất cử, nhất động của Diệp Băng Hy. Có lẽ là từ lần đầu gặp mặt rồi.
Anh còn nhớ như in hình ảnh cô gái nằm ngủ với dáng ngủ không thể xấu hơn, khi ngủ còn chảy nước miếng rất đáng yêu. Anh bắt đầu bị thu hút bởi cô gái ấy, lúc nào cũng kiếm cớ gây sự với cô, tìm cách trói buộc cô lại bên mình nên ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã đòi cô làm người giúp việc cho mình. Từng hành động của cô đều khiến anh phải chú ý. Cô gái ấy lúc kiên cường, mạnh mẽ, lúc hậu đậu, đáng yêu, lúc lại yếu đuối, mỏng manh làm người ta chỉ muốn bảo vệ, nâng niu.
Anh biết anh đã yêu cô gái nhỏ này rồi nhưng lại không dám thừa nhận, không dám đối diện, trước mặt cô lúc nào cũng giả vờ giả vịt.
Tiêu Phong cứ ngẩn ngơ đứng nhìn Diệp Băng Hy ngủ say. Nhưng tất cả những hành động của anh đã bị Hà Linh Chi chứng kiến tất cả. Cô ta nắm chặt lấy tập tài liệu đang cầm trong tay, tức giận bỏ đi.
"Cô là ai mà dám đến gần Tiêu Phong của tôi. Tiêu Phong là của tôi. Tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu." Hà Linh Chi vô cùng tức giận, nghiến răng nói.
"Sách Hải, anh mau điều tra cho tôi thân thế của Diệp Băng Hy." Cô ta cầm hồ sơ xin việc của Diệp Băng Hy, nhìn với một ánh mắt vô cùng nham hiểm.
........
Hết giờ nghỉ trưa, mọi người trong phòng cũng trở về, Tiêu Phong sợ họ phát hiện nên liền lấy lại áo rồi nhanh chóng về phòng. Nói là về phòng thôi chứ phòng của anh nằm ngay phòng đối diện, nếu không kéo rèm thì hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ do tường ngăn cách các phòng tất cả đều được làm bằng kính cường lực có độ trong suốt cao.
Suốt buổi làm, cứ thỉng thoảng, Tiêu Phong lại nhìn về chỗ Diệp Băng Hy, rồi không tự chủ lại cười tủm tỉm một mình. Tiểu Từ bên cạnh thấy vậy không khỏi giật mình vì quá sock.
"Sếp có chỗ nào không khoẻ sao? " Tiểu Từ hỏi với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Tiêu Phong nghe vậy, cũng giật mình, thu lại nụ cười vừa rồi.
"Tiểu Từ, cậu lại gần đây." Tiêu Phong dùng giọng nhẹ nhàng nói.
Tiểu Từ nhanh chóng bị dụ chạy lại ngay và hậu quả là ăn ngay một cú đánh trời giáng vào đầu.
"Sao sếp lại đánh em? Em đâu có nói gì sai đâu?"
Vừa dứt lời, Tiểu Từ lại nhận ngay vài phát đánh nữa. Cho chừa cái tội đi cà khịa chủ tịch.
"Còn không có gì sai. Còn không mau đi làm việc! Công ti trả lương cho cậu để cậu đến đây soi mói sếp cậu à?"
Tiểu Từ không thèm nói nữa, ngậm ngùi về lại bàn làm việc, miệng vẫn lẩm bẩm:
"Rõ ràng là có chuyện gì mà?"
"Tôi nghe thấy hết rồi đâý" Tiêu Phong từ trong phòng nói vọng ra