Ngày mừng thọ bà Hảo, tiểu Tú dậy thật sớm, nhào bột, cán mì, trước khi bà Hảo thức dậy đã chuẩn bị xong bát mì thọ, chỉ chờ đến lúc ăn sáng thì bưng ra cho bà Hảo."Chúc bà Hảo phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Tiểu Tô ôm tiểu Tô Tô, tiểu Tú bưng khay mì, cùng nhau chúc thọ bà Hảo. Bà Hảo nhìn một nhà ba người cảm động rơi lệ.
Tiểu Tô Tô từ trên tay tiểu Tô tuột xuống, lấy khăn tay ở trong túi ra: "Cụ bà không khóc, Tô Tô lau cho cụ!" Nói rồi rướn chân nhỏ muốn giúp bà Hảo lau nước mắt. Nhìn dáng vẻ tiểu Tô Tô, nhìn lại tiểu Tú bụng bầu đã nhô cao, bà Hảo cảm thấy rất thỏa mãn, bất luận tiểu Tú sinh con trai hay con gái, cũng đều yên lòng.
Ăn điểm tâm xong, các thím trong thôn đến giúp đỡ, thấy bà Hảo thì từng người tiến lên nói lời chúc: " bà Hảo thật sự là có phúc lớn, có cháu gái tốt như tiểu Tú." Bà Hảo nghe vậy gật đầu."Tiểu Tú tốt. Tiểu Tô cũng tốt , cuộc sống của lão bà ta bây giờ sung sướng chẳng khác gì thần tiên cả!"
Tiệc mừng thọ làm vào buổi tối, buổi trưa tất cả mọi người đã bắt đầu chuẩn bị, người tới không nhiều lắm, cho nên cũng chỉ làm mấy món ăn gia đình. Nhưng mấy món ăn gia đình của nhà này cũng khiến mọi người trầm trồ khen ngợi. Tiểu Tú lấy đậu năm nay thu hoạch được đều để làm dầu ăn, lại còn mua một lượng lớn thịt mỡ về làm mỡ.
Mặc dù mấy năm này kinh tế mọi người trong thôn tốt hơn so với trước kia, nhưng mọi người đều rất tiến kiệm, một phân tiền cũng hận không thể chia làm hai phần để dùng. Phương diện ăn uống cũng vì vậy mà kém một chút. Thức ăn này chỉ là mấy món ăn bình thường, thêm chút dầu mỡ, làm cho món ăn hấp dẫn hơn, ai nhìn cũng phải nuốt nước miếng.
Buổi tối mở bàn tiệc, mỗi một bàn đều bày một đĩa đào mừng thọ. Đào mừng thọ là do tiểu Tú làm, bên ngoài hơi hồng hồng làm cho người khác nhìn thấy rất thích thú, hơn nữa cắn một miếng đào ngọt ngào như đào thật. Nếu không phải là biết đây là làm từ bột mì, còn tưởng rằng ăn vào là giống đào mới đấy. Vì vậy mọi người rối rít hỏi tiểu Tú cách làm đào mừng thọ này.
Tiểu Tú cười nói: "Về sau, nhà ai mừng thọ, tôi cũng sẽ làm đào thọ đến chúc mừng, đến lúc đó không cần chê lễ này của tôi đấy!" Thật ra thì đâu có bí quyết gì. Chỉ đem quả đào ép lấy nước để nhào bột mì thôi. Một quả đào làm như vậy so với ăn như bình thường lãng phí hơn. Nhà bình thường sẽ không làm việc này, may mà trong không gian của tiểu Tú rất nhiều trái cây.
Nghe tiểu Tú nói như vậy, đoàn người cũng cười, có người nói: "Tiểu Tú, tháng sau chính là mừng thọ thím Lưu rồi, cô chuẩn bị bao nhiêu quả đào mừng thọ vậy?"
"thím Lưu mừng thọ, dĩ nhiên là phải có đào mừng thọ , nhiều thì không có nhưng tôi sẽ mừng quả đào mừng thọ, thím thấy có được không?" không gian của tiểu Tú có rất nhiều trái cây, làm nước ép nhào bột mì vẫn đủ, thật sự là việc đơn giản. Thím Lưu nghe vậy rất vui vẻ, cười nói: "Vậy thím sẽ chờ đào mừng thọ của tiểu Tú. Đến ngày đó không có đào mừng thọ sẽ không cho con vào!" Nói xong cùng mọi người cười lên.
Ăn cơm xong, trời đã tối, mọi người cũng không tản đi. Kêu người trong thôn rành nhất về ca diễn là cô Ba, muốn cô diễn một đoạn hí khúc. Cô Ba cũng hào phóng nói: "Hôm nay là ngày mừng thọ của bà Hảo, tiểu Tú cũng mời mọi người ăn một bữa ngon, mặc dù tôi không thể làm đào mừng thọ , nhưng mà tôi lại có thể hát, vậy thì mừng bà Hảo một đoạn Ma Cô hiến thọ."
Nghe thấy cô Ba chuẩn bị hát, người trong thôn đều yên lặng lắng nghe. Một số thời điểm nhạc vang lên sẽ cùng hát theo, bà Hảo ngồi ngay giữa đám người nghe hát, xa xa nhìn qua cũng cảm thấy toàn thân bà tản ra vui vẻ. Đợi đến khi khúc đã xong, bà Hảo lôi kéo tiểu Tú, sờ vào bụng tiểu Tú, than một tiếng: "Khó trách ban đầu tiên sinh coi bói nói ta có hậu phúc đây này!"
Thọ yến đi qua, ngày lại trở về bình thường, dưỡng thai, chuẩn bị đi học, kiếm tiền nuôi gia đình. Cuộc sống gia đình cứ thế trôi qua hết sức thuận lợi. Đảo mắt mấy tháng đã qua,tháng thứ mười hoài thai, tiểu Tú sắp phải lâm bồn. Tính toán một chút này đã sắp đến ngày sinh, bây giờ đang là cuối mùa xuân đầu mùa hè, tiểu tử này lại không giống Tô Tô, đã qua ngày sinh rồi, còn núp ở trong bụng tiểu không chịu ra ngoài.
Mặc dù tiểu Tô đã chuẩn bị tốt lắm, ở bệnh viện trong thành yêu cầu một giường bệnh, nhưng tiểu Tú không có thói quen ở bệnh viện, chỉ có trước khi sinh một tuần mới vào nằm viện lúc thầy thuốc kiểm tra nói đứa bé rất khỏe mạnh, chỉ một hai ngày nữa là sinh. Nhưng hai ngày cũng đã qua, vì vậy tiểu Tú liền muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, thuận tiện mua thêm chút đồ cần thiết khi sinh con.
Tiểu Tú sinh tiểu Tô Tô là sinh con tự nhiên , lần này cũng muốn sinh con tự nhiên, vì vậy muốn lôi kéo tiểu Tô đi cửa hàng lớn mua chút chocolate, nhưng lúc này chocolate còn là một thứ đồ hiếm thấy, không giống trước kia có ở khắp nơi, tiểu Tú chỉ cần ba năm đồng tiền là có thể mua lấy một khối . Không mua được chocolate, tiểu Tú đành mua luôn một bao đường đỏ lớn. Đường đỏ bổ huyết, hiện tại uống không hết thì để dùng khi ở cữ cũng được .
Có lẽ là phen này đi lại khiến tiểu tử không thoải mái, mới vừa trở lại bệnh viện một lúc tiểu Tú đã cảm thấy đau bụng, tiểu Tô vội đi gọi bác sĩ, sau một trận hoảng loạn tiểu Tú ôm nước đường đỏ vào phòng sinh, thân thể tiểu Tú rất tốt, chỉ một lát liền bình an sinh hạ một đứa bé, hơn nữa còn là một bé trai mập mạp.
Bà Hảo nhận được tin tức liền chạy tới, nhìn qua tiểu Tú liền chạy tới phòng trẻ sơ sinh, nhìn đứa bé mập mạp mà không muốn rời đi. Mãi cho đến khi bệnh viện cho đứa bé bú sữa mẹ, bà Hảo lúc này mới cùng đứa bé trở lại nhìn tiểu Tú. Nhìn tiểu tử mập mạp ra sức bú sữa mẹ, bà Hảo đã tính một chút nữa về nhà phải hầm nồi canh cá diếc giúp tiểu Tú lợi sữa, nếu không chắc sẽ không đủ sữa cho tiểu tử mập mạp này bú.
Khi bé bú xong, y tá bệnh viện lại đến bế đứa bé đi. Lưu luyến không rời giao đứa bé cho y tá, lúc này ba Hảo mới cùng tiểu Tú trao đổi: "Tú, bà nghĩ hay con cho tiểu Tô Tô theo họ của bà đi, hiện tại nhà nước quản việc sinh con ngày càng nghiêm. Tiểu Tô cũng chỉ có một đứa con trai như vậy, nếu là theo họ của bà. Vậy nhà họ Tô không có người lo hương hỏa sao? Cho nên bà chỉ muốn tiểu Tô Tô theo họ bà, đến lúc đó chúng ta tuyển người ở rể cho tiểu Tô Tô. Con xem thế nào?"
Tiểu Tú nghe lời bà Hảo nói, suy nghĩ một chút mới nói: "bà Hảo, để con nói với tiểu Tô một tiếng xem thế nào đã được không bà!" bà Hảo cũng biết chuyện này không thể gấp được, vì vậy gật đầu một cái. Chờ lúc tiểu Tô đến, liền trở về nấu canh cho tiểu Tú.
Bên này, tiểu Tú đem ý của bà Hảo nói với tiểu Tô, tiểu Tô rộng lượng nói: "Mặc kệ là họ gì thì cũng là con chúng ta. Hơn nữa,bà Hảo tính toán để Tô Tô lấy họ của bà, sau đó sẽ tìm người ở rể, khi tiểu Tô Tô theo họ anh, vẫn có thể tìm người ở rể mà. Chuyện này không cần phiền. Sẽ để cho tiểu tử này lấy họ của bà Hảo đi!"
Tiểu Tú đối với việc này cũng không sao cả, cho nên tiểu Tô nói như vậy liền đồng ý, buổi chiều chờ bà Hảo đưa canh tới, liền đem chuyện này nói ra! Mặc dù bà Hảo thấy ý này không tốt lắm, nhưng vẫn hết sức vui vẻ, ôm đứa bé mừng rỡ không biết nam bắc đâu nữa."Tú, đứa bé theo họ bà nhưng các con vẫn nên đặt tên cho nó đi!"
Nhưng việc đặt tên vẫn có hạn chế, bà Hảo đem ngày sinh tháng đẻ của đứa bé tìm tiên sinh xem tên. Tiên sinh nói, vật nhỏ mệnh trung khuyết hỏa, trong tên nên có bộ . Vì vậy tiểu Tú cùng tiểu Tô rất dứt khoát ôm từ điển Tân Hoa, từ chữ Hỏa (火) một đường tìm, cuối cùng hai người đều nhìn trúng một chữ "Vĩ" . Vĩ nghĩa là ánh sáng mặt trời trong chữ lại có chữ thuộc bộ , bà Hảo cũng là đồng ý, vì vậy tên tiểu tử này cứ quyết định như vậy. Tên là Lý Vĩ.