Không biết là vì tiểu Tú cho mượn đồng tiền, hay là bởi vì nghĩ tới cái bát sắp là của mình mà Ngọc Kỳ trên đường nói rất nhiều."chị Tú, bát kia thật sự tốt. một lúc nữa chị nhìn cái bát là biết, hoa văn rất tốt, mà may nhất là cái bát còn nguyên vẹn, nhìn mà không muốn buông tay!"
Tiểu Tú nghe vậy chỉ cười, tiểu Tú chưa tiếp xúc qua những thứ đồ như vậy, cũng không am hiểu, nhưng thấy tiểu Ngọc vui vẻ thì rất thỏa mãn. Tiểu Ngọc trước kia cũng không phải là không cười, ngược lại tiểu Ngọc từ trước tới nay gặp ai cũng vui vẻ cười nhưng tiểu Tú cảm thấy nụ cười đó có chút miễn cưỡng. Hiện giờ mới hiểu, thì ra trong những nụ cười đó thiếu một phần tình cảm, nhiệt tình.
Trong lúc Ngọc Kỳ luôn mồm nói chuyện thì cũng đến nhà chú Tứ. Vừa vào cửa liền nhìn thấy thím Tứ đang ngồi trong sân nhặt rau, nhìn thấy bọn tiểu Tú đến, thím Tứ bỏ rau lại, đứng lên nói: "Tiểu Tú tới đây chơi." Nói rồi dẫn hai người vào nhà."thím ơi, không cần vào nhà đâu ngồi ngoài này phơi nắng cũng tốt mà."
"Tất nhiên, hướng nhà thím rất tốt đấy, quanh năm suốt tháng đều có thể phơi nắng, ở cũng thoải mái." Thím Tứ rất tự hào về nhà mình. Tiểu Tú đồng ý rồi nói sang chủ đề khác: "Thím, lần này cháu đến cũng thật ngại quá, tiểu Ngọc nhìn trúng một cái bát nhà thím liền kéo cháu đến đây."
Thím Tứ nghe tiểu Tú nói như vậy, liền khoát tay áo: "Mấy ngày trước Ngọc Kỳ nói với thím là thích cái bát cho mèo ăn nhà thím. Thím liền bảo nó cầm về, nhưng nó không chịu cầm. Đứa nhỏ này làm sao lại thành thật như thế chứ, bát kia cũng không để làm gì, nếu muốn thì cứ lấy." Tiểu Tú liếc mắt nhìn Ngọc Kỳ."Thím, có thể đem bát kia cho cháu xem một chút không?"
"Được, bát đang để ngay đằng kia đấy." Thím Tứ chỉ nơi để bát, Ngọc Kỳ liền chạy qua cầm đến cho tiểu Tú nhìn, hắn thận trọng nhặt bát lên, đổ hết đồ thừa đi, lại cẩn thận múc nước rửa sạch mới mang cho tiểu Tú nhìn. Tiểu Tú nhìn Ngọc Kỳ cẩn thận như vậy, đang muốn cầm lấy bát thì lại bị Ngọc Kỳ tránh đi.
Ngọc Kỳ đem bát cẩn thận để lên bàn, lúc này mới bảo tiểu Tú xem. Tiểu Tú cũng cẩn thận, đứng ở trước bàn khom người quan sát bát trên bàn. Mặc dù theo như Ngọc Kỳ nói thì bát này rất tốt. Nhưng tiểu Tú nhìn sao cũng không thấy cái bát này có gì đặc biệt.
"Đây chính là bát cậu muốn mua?" Tiểu Tú quay đầu lại hỏi Ngọc Kỳ.
"Vâng, chị mua giúp em đi!" Ngọc Kỳ hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm cái bát. Vẻ mặt này chọc cho thím Tứ vui vẻ cười to: "Bà con hàng xóm với nhau, chỉ là một cái bát thôi mà, không cần phải mua đâu. Tiểu Tú lấy về cho tiểu Ngọc chơi đi! Cũng chỉ là một cái bát cho mèo ăn thôi."
"Vậy thì cám ơn thím Tứ, nhưng Ngọc Kỳ rất thích cái bát này, thím thương thì mới cho, nhưng mà chúng con không thể như vậy được, Ngọc Kỳ nói cái chén này có lai lịch nên nhất thiết phải trả tiền." Nói rồi tiểu Tú liền lấy trong túi ra đồng, nhẹ nhàng để lên bàn.
Thím Tứ nhìn đồng tiền trên bàn, trong lòng thầm giật mình, chỉ là cái chén cho mèo ăn thôi, làm sao đáng nhiều tiền như vậy? Là tiểu Tú có tiền nên tiêu lung tung hay cái bát này đáng giá như vậy thật? Thím Tứ có chút không hiểu. Nhưng muốn thím Tứ nhận đồng tiền thì cũng không được, năm nay đi làm một tháng cũng mới chỉ được - đồng, nếu mà lấy của hai đứa đồng thì không phải.
"Tú, làm sao mà coi như người ngoài thế này, lại còn tiền nong nữa." Nói rồi thím Tứ không đành lòng đẩy tiền về phía tiểu Tú. Tiểu Tú lại không chịu lấy không cái bát, ngộ nhỡ ngày nào đó cái bát cho mèo ăn kia có giá như Ngọc Kỳ nói, đến lúc đó cùng nhà thím Tứ tranh cãi thì không hay. Cho nên thà như vậy còn hơn.
Chú Tứ từ bên ngoài trở về, thấy trong phòng có ba người, một người ôm bát cho mèo ăn hai mắt tỏa ánh sáng, hai người khác thì đang ngồi ở trên bàn đem tiền đẩy tới đẩy lui."mọi người đang làm cái gì đấy?" Chú Tứ nói một câu làm thức tỉnh mọi người. Tiểu Tú vừa thấy là chú Tứ, vội vàng đem chuyện nói rõ ràng.
Chú Tứ vừa nghe vừa nhìn đã hiểu đại khái: "Nếu tiểu Tú nhất định trả tiền mới lấy chén thì chú cũng liền nhận, chỉ là thu bao nhiêu tiền thì phải để chú quyết định?" Tiểu Tú nghe chú Tứ muốn thu tiền thì thấy rất tốt. Liền vội vàng gật đầu đồng ý. Kết quả chú Tứ nhìn cũng không nhìn liền lấy mấy đồng tiền ở trên bàn bỏ vào túi.
"Tiểu Tú, chú lấy thế này được rồi!" Chú Tứ cười sờ sờ đầu.
"Vâng cháu nghe chú cả!" Tiểu Tú cũng cười. rồi mọi người nói chuyện vui vẻ.Chú Tứ muốn tiểu Tú và Ngọc Kỳ ở lại ăn cơm nhưng tiểu Tú nói: “chú thím cũng không cần bận rộn thêm, trong nhà cháu còn có bà Hảo và Tô Tô chờ bọn cháu về nấu cơm !" Vì vậy chú thím cũng không giữ hai người nữa mà tiễn hai người ra cửa.
Trên đường về nhà, tiểu Tú nhìn Ngọc Kỳ cẩn thận nâng bát trên tay. Tiểu Tú vẫn cảm thấy không tin được nói "cái bát cho mèo ăn này rất đáng tiền sao?". Dùng mười đồng tiền mua một cái bát cho mèo ăn thật là khó tin mà.
"Chị Tú, chị cứ tin em, em có thể nhầm mạ với cỏ chứ đồ sứ thì không nhầm được, em không nói đùa đâu!" Tiểu Tú nhìn Ngọc Kỳ như vậy cũng cười: "Ừ, Ngọc Kỳ nhìn vật thì tốt nhất, cậu về sau lưu ý một chút, nếu có đồ cổ thì nói chị mua hết về. Qua chừng mười năm, chúng ta qua tay bán có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Nói thật ra, những năm này cơ hội mua được đồ cổ là rất cao. Đời sau thường nghe người ta nói chỉ tốn mấy đồng tiền đã mua được đồ tốt, đến lúc qua tay có thể kiếm được mấy vạn đến mấy chục vạn. Mặc dù tiểu Tú hoài nghi ánh mắt của Ngọc Kỳ , nhưng trong lòng vẫn lạc quan. Có lời khích lệ của tiểu Tú, Ngọc Kỳ lại tìm về thêm vài món đồ cổ nữa.
Một đôi bình, Ngọc Kỳ nói là Bão Nguyệt bình, dù sao tiểu Tú cũng không hiểu. Còn có một số chén bát. Cộng lại cũng không đáng bao nhiêu tiền, tiểu Tú cũng rất hy vọng. Chỉ cần một thứ trong số đó đúng là đồ cổ thì vốn bỏ ra cũng có thể thu lại được.