Bắc Tân Khởi nhìn Mạc Yến với ánh mắt lạnh như băng, thật muốn gập cô lại mà ném ra ngoài cửa sổ mà.
Mạc Yến không động thanh sắc mà quan sát từng phản ứng của hắn, dây thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng như sợi dây đàn.
Ánh mắt Bắc Tân Khởi dừng lại nơi bờ môi sưng mọng của cô, cũng không tỏ ra hối hận vì hành vi thô bạo khi nãy của mình, chỉ điềm nhiên mà hỏi:
- Vừa xong anh đã làm đau em rồi sao?
Ngữ khí đầy bình thản, giống như một kẻ vừa ra tay đánh người tàn bạo rồi thản nhiên nói với người bị đánh một câu thế này : " Xin lỗi, đáng nhẽ tôi nên đánh nhẹ tay hơn chút!"
Nghe hắn nói vậy, ngọn lửa giận trong lòng Mạc Yến phừng phừng bốc lên.
Tức giận không phải vì khẩu khí của hắn, mà bởi sự quá đỗi tùy tiện của hắn! Hắn muốn làm gì thì làm vậy sao?
Hắn coi cô là gì vậy chứ?
Cô đâu phải loại con gái suốt ngày chỉ tìm cách để tiếp cận hắn?Giữa cô và hắn không hề tồn tại bất hề quan hệ tình cảm yêu đương gì, hắn có quyền gì mà làm vậy với cô?
Bắc Tân Khải nhìn bờ môi bị xước nhẹ của Mạc Yến, trong lòng nảy sinh chút xót thương, đưa tay qua định xoa xoa chỗ bị đau cho cô... chưa kịp chạm vào thì cô đã lé sang một bên.
Bàn tay Bắc Tân Khởi cứ vậy giơ trong không khí....
Mạc Yến nhìn chằm chằm vào hắn,một câu nói đầy châm biếm cất lên:
- Trước bất kì cô gái nào anh cũng tùy tiện vậy sao?
Trong mắt cô, hắn tệ vậy sao?
Đối với hắn, cô là một sự tồn tại đặc biệt, không một cô gái nào có thể thay thế.... câu nói của cô khiến hắn có cảm giác như mình đang nuông chiều một chú sói mắt trắng ( chỉ kẻ vong ân bội nghĩa).
Sắc mặt trùng xuống,hắn lạnh lùng nhả ra từng từ:
- Mạc Yến,tin không tin anh xử lý em luôn?
- Lẽ nào không phải?
Mạc Yến thấy mình chẳng nói gì sai cả, khẽ vênh mặt lên, ngữ điệu đầy khiêu khích.
Bắc Tân Khởi khựng lại giây lát rồi bỗng nhếch môi cười rất lạnh:
- Biết thế nào mới là thật sự tùy tiện không?
Mạc Yến khẽ nhíu mày, nhìn hắn đầy cảnh giác...
Ý anh ta là sao?
Bắc Tân Khởi hừ một tiếng, đôi tay dài vươn ra, ôm lấy chiếc eo thon thả của cô, rồi dễ dàng lôi cô sát vào trong lòng hắn, rồi xoay người một cái nhanh mạnh.... Mạc Yến chỉ thấy hoa mày chóng mặt, khi kịp hồi thần thì đã lại thấy mình một lần nữa nằm dưới thân người hắn.
- Bắc Tân Khởi, anh làm gì vậy hả?
Mạc Yến tức giận, giơ tay lên định đánh hắn.... Nhưng Bắc Tân Khởi thân thủ nhanh như cắt, một lần nữa khống chế tay cô.
Ánh mắt hoàn toàn vô cảm, hắn nhìn cô rồi từ từ áp sát thêm chút nữa...
Mạc Yến dương đôi mắt to tròn, kinh hoàng nhìn khuôn mặt hắn đang tiến sát về phía mình... theo phản xạ, cô xoay đầu tránh qua một bên... Nhưng cô nhanh, hắn lại còn nhanh hơn..ư. hắn lập tức dùng tay giữ chặt cằm Mạc Yến lại, ép cô phải đối diện với mình.
Đôi môi mỏng đặt lên môi cô một nụ hôn, như một sự trừng phạt,hắn.... cắn một miếng thật mạnh xuống....
- Au...ui...đau....
Không kịp đề phòng, cơ thể cô cứng đờ, môi đau đến phát khóc....
- Anh làm gì vậy hả!!!
Đang yên đang lành lại bị phát cắn đau vậy, Mạc Yến không khỏi cấu giận.
Bắc Tân Khởi không chút để tâm, bàn tay dịch chuyển về phía vạt áo của cô...
Mạc Yến giật thót tim, trừng mắt nhìn hắn, bàn tay hoảng loạn chống cự, ánh mắt kinh hoàng:
- Bắc Tân Khởi, anh không thể làm vậy!
- Đối với phụ nữ tôi luôn tùy tiện vậy đấy, lẽ nào cô không biết ư?
Nhếch môi cười, mặt không cảm xúc, hắn nói vậy rồi một tay nắm mạnh cổ tay cô... tay còn lại thì tiếp tục thò xuống phía dưới vạt áo...
Mạc Yến ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy sống lưng lạnh toát...
Cô đã nói sai điều gì ư??