Trong sơn động vang lên âm thanh tí tách của nước, âm thanh kia không hề nhanh mà ngược lại còn có chút chậm chạp.
Vài người trong sơn động đi mỗi bước đều vô cùng cẩn thận, sợ đụng phải các cơ quan ở trong sơn động. Nếu như đụng phải các cơ quan thì cho dù bọn họ có bản lĩnh thông thiên, ở trong này cũng chỉ có một con đường chết.
“Tiểu thư, nhớ theo sát.” - Giọng nói của bà Bạch vang lên trong sơn động yên tĩnh.
Phó Quân Hoàng vẫn luôn quan sát tình hình, nhưng cảnh tượng xung quanh, ngoại trừ những vách đá bình thường ra thì anh không thấy bất cứ cái gì kì lạ cả.
Nhưng bên trong hang động này lại ngập tràn khí tức của cái chết, khiến cho những người đi vào bên trong không tự chủ được mà cảm thấy căng thẳng.
Gương mặt của Dạ Vô Danh lại vô cùng phấn khởi, cô rất muốn biết nếu như đạp trúng những cơ quan kia thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghĩ thì nghĩ nhưng không thể làm như vậy, nếu không sẽ làm người khác bị thương, thế thì cô đúng thật là… Lúc đó, lão đại nhất định sẽ giết cô.
Làm người khác bị thương không quan trọng nhưng nếu như làm người phụ nữ của lão đại bị thương… Chậc chậc, chỉ nghĩ thôi, trong lòng của Dạ Vô Danh đã cảm thấy phát run.
Lão đại nổi tiếng là quản chặt vợ, nếu như vợ của anh xảy ra chuyện gì thì sẽ giống như bầu trời của anh sụp đổ vậy, tim của lão đại nếu như sụp đổ thì mạng của tất cả bọn họ cũng sẽ không còn nữa.
“Tôi… hình như tôi đã đạp trúng thứ gì đó.” - Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Mọi người lập tức ngây người.
Quay đầu lại nhìn, bọn họ nhìn không rõ những người đứng xung quanh là ai nhưng nghe giọng nói truyền đến kia có thể biết người vừa nói là tài xế của Bạch Tịnh Trần.
“Bạch Mộc, Cô xảy ra chuyện gì thế!” - Bà Bạch lạnh lùng nói.
Bạch Mộc cũng chính là người tài xế duy nhất còn sống sót.
Hắn cũng không biết bản thân hắn tại sao lại đạp phải vật gì đó, hắn đã đi qua rất nhiều lần rồi, từ trước đến giờ hắn vẫn không xem cái gọi là ám khí ở nơi này để vào mắt, theo cách nói của hắn thì là cho dù hắn có nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường ra.
Nhưng bây giờ lại chỉ có một mình hắn đạp phải thứ gì đó.
Hắn thân là người của Bạch quốc, đương nhiên sẽ biết sự lợi hại của những cơ quan này.
“Bà bà, tôi… Tôi vẫn chưa muốn…” - Hắn vẫn chưa muốn chết, hắn sắp có thể trở về nhà. Sắp có thể gặp lại cha và mẹ của mình rồi, hắn… Hắn đã đến cửa nhà của mình rồi, làm sao hắn có thể chết rồi.
“Câm miệng!” - Bà Bạch lạnh lùng nói.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nín thở.
Nếu Bạch Mộc thả lỏng chân thì lúc đó thứ mà bọn họ phải đối mặt sẽ là gì bọn họ cũng không tưởng tượng được.
Kỳ thực Bạch Tịnh Trần cũng không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ trước đến giờ chưa có ai sau khi đụng phải cơ quan trong này mà vẫn có thể sống sót để thoát ra.
Từ trước đến giờ!
Những cơ quan được bố trí kia không ai có thể nói rõ, giống như những cơ quan trong này đều là những cơ quan sống, sau khi bọn họ tiếp xúc qua một lần thì nó sẽ tự động khôi phục, chỉ là vị trí của cơ quan sẽ có thay đổi.
Bạch Tịnh Trần dựa vào con đường trước đây đã đi qua, quay trở lại, đi đến bên cạnh của An Nhiên, nói nhỏ bên tai của cô.
“Lát nữa tốt nhất là xem tình hình mà hành động.” - Cơ quan vừa được khởi động thì không ai có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
An Nhiên nhíu mày.
Ánh mắt của Phó Quân Hoàng đang rơi trên người của Bạch Mộc.
Ánh sáng trong sơn động rất yếu, thậm chí có thể nói là cơ hồ không có bất kì ánh sáng nào, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại trên tay bọn họ và chiếc đèn pin trong tay của Dạ Vô Danh ra thì không còn bất cứ luồng ánh sáng nào nữa.
Bà Bạch ngồi xổm bên chân của Bạch Mộc, bà đang quan sát tình hình dưới chân của Bạch Mộc.
“Chân của cô…”
“Không được, bà bà, tôi không được.” - Toàn thân của Bạch Mộc trở nên cứng ngắc, hắn không dám di chuyển, hắn sợ khi hắn vừa di chuyển thì ngay cả hài cốt của hắn cũng không còn.
Hắn trước đây không hề sợ chết nhưng bây giờ hắn đã đến cửa nhà rồi, hắn muốn nhìn thấy người nhà của hắn, hắn khát vọng… khát vọng được nhìn thấy cha mẹ của hắn thêm một lần nữa.
Lúc chưa trở về nhà, hắn không hề nghĩ, thậm chí còn quên cả bọn họ.
Nhưng bây giờ hắn lại nhớ họ đến phát điên, hắn muốn chính miệng gọi bọn họ thêm một tiếng cha mẹ, muốn nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của họ, muốn mẹ hắn tự tay nấu canh trứng cho hắn ăn.
Hắn vẫn chưa muốn chết.
“Bà bà, tôi vẫn chưa muốn chết, bà bà, bà hãy cứu tôi, tôi không làm được, tôi…” - Hắn không thể để bọn họ đi, còn bản thân thì đứng ở đây, hắn không vĩ đại như vậy.
Bà Bạch thở dài, bà an ủi hắn:
“Không có chuyện gì đâu, yên tâm, tin tưởng tôi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.”
Bạch Mộc làm sao không nhìn ra bà Bạch là đang an ủi hắn chứ? Hắn đương nhiên biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì, nếu như hắn di chuyển một chút thôi, thậm chí là chỉ cần để cho vật dưới chân cảm nhận được một chút chấn động nhỏ thôi thì các cơ quan xung quanh nhất định sẽ bị khởi động.
Đến lúc đó, tất cả bọn họ đều phải chết.
“Tin tưởng Bạch bà bà, nếu như cô xảy ra chuyện thì tất cả bọn tôi cũng sẽ xong đời.” - Trong hang động, giọng nói ôn hòa của Bạch Tịnh Trần không nhanh không chậm vang lên.
Dạ Vô Danh nhíu mày, thoáng nhìn về phía Bạch Tịnh Trần.
Bạch Mộc cố gắng hít thở sâu, cố gắng để cho bản thân không quá căng thẳng.
Chỉ là hai tay để bên người của hắn lại đang phát run.
“Tin tưởng bà bà, để bà bà xem dưới chân của cô.” - Giọng của Bạch bà bà cũng không nhanh không chậm mà vang lên, giống như đồ vật mà Bạch Mộc đạp phải không phải là cơ quan vậy.
Bạch Mộc cũng không dám động đậy.
“Không sao, ở trong này có rất nhiều cơ quan trước đây đã bị khởi động qua, sau khi bị đạp thì vẫn không sao nên bây giờ cô hãy di chuyển từ từ, để tôi xem đây rốt cuộc có phải là đã bị khởi động qua hay là vẫn chưa bị khởi động.”
Bạch Mộc nghe thấy như thế, trong lòng lập tức xuất hiện một tia hi vọng.
Nếu như đã bị khởi động qua, vậy thì… vậy thì có phải hắn không cần chết nữa? Bọn họ có phải cũng không cần phải chết nữa?
“Nào, hít thở sâu, sau khi bản thân đã bình tĩnh thì dịch bước chân từng chút một.”
Bạch Mộc dưới sự hướng dẫn của bà Bạch mà tiến hành từng chút một.
Ở phía bên kia, Dạ Vô Danh đang tiếp cận Phó Quân Hoàng, hắn nhỏ giọng nói với Phó Quân Hoàng:
“Lão đại, người nói chúng tôi có nên trực tiếp giết hắn không?” - Giết hắn sau đó cố định hắn, nếu như thế thì bọn họ sẽ không xảy ra chuyện?
Bạch Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn Dạ Vô Danh.
Dạ Vô Danh làm ra vẻ ngây thơ không nhìn thấy, khóe môi hắn nở một nụ cười lạnh như băng, những người này đúng là không đáng để vào trong mắt, mặc dù Bạch Tịnh Trần và lão bà kia nông cạn kia cô nhìn không ra nhưng cô không tin hai người này có thể thắng được đám người của bọn họ.
Ánh mắt của Bạch Tịnh Trần vô cùng lạnh lùng.
Từ ban đầu hắn đã biết đám người Phó Quân Hoàng không có ý tốt đối với bọn họ, chỉ là không ngờ bọn họ lại dám giết người ở chỗ này.
Không sai, điều mà Dạ Vô Danh nghĩ chính là giết chết Bạch Tịnh Trần và bà Bạch ở đây sau đó để người của mình giả trang thành bọn họ.
Dạ Vô Danh không tin đám người của Bạch Tịnh Trần, đối với cô mà nói thì ở trên thế giới này, người có thể khiến cô tin tưởng là rất ít.
Mà tên Bạch Tịnh Trần này chính là đối tượng càng khiến cô hoài nghi.
Từ lúc bọn họ bắt đầu đi vào sơn động, cô liền cảm thấy tên Bạch Tịnh Trần này nhất định đang có chuyện giấu bọn cô, cô vốn tưởng hắn sẽ nói nhưng không ngờ chuyện đã tới nước này rồi nhưng hắn vẫn không nói gì cả.
Ai nói tên Bạch Tịnh Trần này rốt cuộc là thật hay giả?
“Không.” - Giọng nói lạnh lùng của Phó Quân Hoàng vang lên.
Dạ Vô Danh ngây ra, sau đó nghĩ đến người ở trong lòng của lão đại, Dạ Vô Danh cũng biết bản thân lúc nãy đã lỗ mãng rồi.
Nếu như bọn họ thật sự giết hai người Bạch Tịnh Trần, đến khi đến Bạch quốc, bọn họ đúng là phải mò mẫm bởi vì cái gì bọn họ cũng không biết.
Hai người này quả nhiên vẫn nên giữ lại.
Một bên khác, bà Bạch đang thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao, là một cơ quan đã bị hư, không sao hết.”
Lời của bà Bạch vừa dứt, cả người của Bạch Mộc đều nhũn ra, chỉ là tay chân của hắn vẫn chưa dám cử động, hắn tiếp tục hỏi:
“Bà bà, thật sự là không sao chứ?”
“Không sao.” - Bà Bạch vỗ vỗ Bạch Mộc, bà tiện tay kéo lấy áo của người đang đứng bên cạnh mình một cái, rồi mượn lực kia để đứng lên.
Bạch Mộc lập tức ngồi xuống.
Chân đã rời khỏi chỗ kia.
Quả nhiên, dưới lòng bàn chân của hắn có một hòn đá, phía dưới là một cái bẫy.
Mọi người đều không nhúc nhích, tất cả đều đang chờ đợi.
Mặc dù bà Bạch đã nói là không sao nhưng ai biết được liệu bà có tính toán sai hay không?
Đợi một chút vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Lúc này mọi người mới thở phào.
Xem ra đúng là không có việc gì.
Cả người của Bạch Mộc đều nhũn ra, thậm chí hắn còn không biết nên cử động như thế nào.
“Đúng là không có tiền đồ.” - Một nam nhân cầm súng kéo Bạch Mộc lên, nửa lôi nửa kéo hắn đi.
“Lát nữa cô phải nhìn cho kĩ, nếu như còn đạp trúng thứ gì thì tôi sẽ không khách khí mà trực tiếp giết chết cô.” - Người đàn ông đang kéo Bạch Mộc nói một cách lạnh lùng.
Bạch Mộc hít một hơi thật sâu, lần này đối với hắn mà nói hoàn toàn là một sai lầm, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.
Bọn họ lại bắt đầu lên đường.
Bọn họ không biết còn phải đi bao lâu, mỗi lần hỏi đều nói sắp đến rồi sắp đến rồi nhưng vẫn không nói cuối cùng còn bao lâu nữa mới thật sự đến.
“Bạch Tịnh Trần, nếu như tôi phát hiện bị ai lừa thì hậu quả của người đó nhất định sẽ rất thảm.” - An Nhiên bước về phía trước, lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Bạch Tịnh Trần hơi thay đổi nhưng rất nhanh thì lại trở nên bình thường:
“Nếu như tôi thật sự có chuyện gì đó thì nhất định sẽ nói với cô.”
Vừa nói xong, Bạch Tịnh Trần quay đầu đi về phía trước để dẫn đường.
Bạch Võ trước đó vẫn đi ở phía trước thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng hắn sẽ chết ở nơi này, may mắn khi đó chỉ là một cơ quan rỗng.
Tất cả mọi người đều đã rời khỏi, không có ai nhìn thấy, sau khi bọn họ rời khỏi thì có một làn khói trắng từ hòn đá tỏa ra xung quanh.
“Bạch Tịnh Trần, chuyện đã đến nước này rồi, cho dù tôi có muốn rời khỏi thì cũng không rời được, vậy thì bây giờ anh hãy nói cho tôi biết, anh rốt cuộc đã tìm thấy tên Bạch Dạ kia hay chưa.” - Giọng của An Nhiên vừa lạnh nhạt lại vừa tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Bước chân của Bạch Tịnh Trần hơi ngừng lại, bởi vì lời nói của An Nhiên khiến hắn suýt nữa thì đi sai bước chân, thiếu chút nữa đã đạp ra bên ngoài.
Ánh mắt của Phó Quân Hoàng càng thêm sâu.
Dạ Vô Danh cũng hừ lạnh một tiếng.
“Bạch Tịnh Trần, nếu như đã không tìm được thì anh phải sớm nói cho tôi biết, chúng tôi phải đưa ra đối sách.” - An Nhiên thở dài.
Dưới ánh sáng, sương mù ngày càng nhiều.
Bà Bạch liền giật mình.
Trong sơn động này từ lúc nào lại bắt đầu có sương mù.
Bà Bạch cố gắng ngửi, sau khi không ngửi thấy bất kì mùi kì quái nào, ánh mắt mới dần ổn định lại.
Chẳng lẽ sương mù này chỉ là sương mù bình thường.
Đám người Bạch Tịnh Trần cũng phát hiện ra sương mù.
Chỉ có điều bọn họ lại không để trong lòng.
Trước lúc bọn họ đi vào sơn động thì ở bên ngoài đã sắp tối, mà bây giờ bọn họ đã đi vào sơn động này mấy canh giờ rồi, thì có lẽ trời ở bên ngoài đã sớm trở nên tối.
Sương mù ở trong rừng rất dày, lúc này trong sơn động, sương mù kia có lẽ có thể được giải thích như thế.
Nhưng dây thần kinh của bọn Phó Quân Hoàng lại căng cứng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Lão đại, thứ này có phải là…” - Dạ Vô Danh quay đầu lại nhìn Phó Quân Hoàng nhưng cô lại không thấy gì cả, xung quanh ngay cả một bóng người cũng không có.
Dạ Vô Danh lập tức cảm thấy căng thẳng.
“Lão đại? Bây giờ các người đang ở đâu, cho tôi một chút ánh sáng.” - Xung quanh đều tối đen, bây giờ cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Dạ Vô Danh cố gắng để mình tỉnh táo lại.
Cô duỗi tay ra quơ quơ xung quanh nhưng cái gì cũng không có, ngay cả một người cũng không có.
“Lão đại, nếu như người ở đó thì trả lời tôi một tiếng.” - Giọng của Dạ Vô Danh nghe không có gì lạ nhưng bây giờ cô có vấn đề hay không thì cũng chỉ có mình cô biết mà thôi.
“Cô đừng giết tôi.” - Đột nhiên có một giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên.
Dạ Vô Danh giật mình.
Lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một đứa bé gái.
Đứa bé gái kia đang co rúc trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, nhìn rất tội nghiệp, thân thể co rúm, giọng nói run run.
“Cô đừng giết tôi, tôi… tôi đi với cô, tôi... Cái gì tôi cũng có thể làm được.” - Đứa bé kia nhìn Dạ Vô Danh một cách sợ hãi.
Dạ Vô Danh không thấy rõ dáng vẻ của đứa bé kia, tim cô ngày càng đập nhanh hơn.
Cô đi về phía của đứa bé gái đang cuộn mình kia, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh:
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô.”
Nhưng đứa bé gái kia vẫn không hề nhúc nhích, hai tay ôm chặt lấy đầu, thân thể nhỏ bé lại càng run hơn.
“Đừng giết tôi… tôi không muốn chết, bọn họ đều chết rồi, cha mẹ đều đã chết, chỉ còn lại mình tôi, các người… các người đừng giết tôi.”
Đứa bé kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nó nhìn Dạ Vô Danh một cách sợ hãi, đột nhiên giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy tay của cô, giống như điên mà hét lên.
“Cứu tôi! Cứu tôi với!”
Dạ Vô Danh sau khi nhìn rõ khuôn mặt kia, đáy lòng lập tức xuất hiện sự sợ hãi.
Cô không tự chủ được mà hét lên, trở tay, đẩy đứa bé gái kia ra.
Nhưng đứa bé gái kia vẫn nắm chặt lấy tay của cô, khẩn cầu nhìn cô, trong hai mắt đều là vẻ cầu xin.
“Cứu tôi, cứu tôi với, tại sao cô không cứu tôi, tại sao cô lại muốn nhìn tôi chết? Dạ, cô ác lắm, cô thật sự rất ác!” - Đứa bé gái kia hét lớn, ánh mắt sợ hãi non nớt ban đầu trong chốc lát đã trở nên cực kỳ dữ tợn.
Dạ Vô Danh sợ hãi ngã ra đất.
Cô nhìn đứa bé gái đang ôm chặt lấy tay của mình, môi của cô không tự chủ được mà đang phát run.
“Tôi…tôi…” - Cô nói không thành tiếng, cô không biết nên nói như thế nào, chỉ vừa run vừa nhìn đứa bé kia.
Đứa bé gái kia liền phá lên cười, chỉ là lúc nó cười nhìn vẻ mặt cực kỳ dữ tợn đến đáng sợ.
Nó giống như đang vô cùng hận cô vậy.
“Dạ, nếu như không phải vì cô, không phải vì cô…"
“Tôi biết rõ, tôi biết rất rõ.” - Dạ Vô Danh hét lên: “Nếu như không phải vì tôi thì cô đã không chết, nếu như không phải vì tôi thì cô đã không bị đám súc sinh kia chà đạp, xin lỗi, xin lỗi…”
“Nếu như cô đã có lỗi với tôi như thế thì tại sao lại không đi theo tôi? Tôi cô đơn lắm, Dạ, cô đi cùng với tôi đi, đi cùng với tôi, đi cùng với tôi, tôi sẽ không giận nữa.”
Dạ Vô Danh nhìn đứa bé gái kia đang cười với mình, vẻ giận dữ trên mặt đã không còn nữa, mà chuyển thành sự đơn thuần và ôn hòa.
Dạ Vô Danh lập tức rơi nước mắt.
Cô đã không còn nhớ bản thân đã bao lâu rồi không khóc, giống như sau khi bước ra khỏi nơi đó, cô không còn thấy qua thứ đó nữa.
Nhưng bây giờ thứ mà cô đang rớt từng giọt đó là cái gì?
Cô kéo tay của đứa bé kia, nhỏ giọng nói:
“Nơi đó có phải cũng tối giống như ở đây?”
“Không, nơi đó cái gì cũng có, ngoại trừ lạnh ra thì cái gì cũng có.” - Đứa bé gái kia dựa vào người của Dạ Vô Danh: “Dạ, cô bây giờ đã lớn như thế rồi nhưng tôi vẫn nhỏ như thế, tôi mãi mãi cũng không lớn được, bây giờ tôi rất lạnh, cô ôm tôi đi, ôm tôi được không?”
Dạ Vô Danh ôm chặt lấy đứa bé gái kia, mặt đầy nước mắt:
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
“Vì Dạ mà chết cũng không là gì, chỉ cần Dạ, bây giờ cô đi cùng tôi thì tôi sẽ rất vui.” - Đứa bé gái kia ngẩng đầu lên nhìn Dạ Vô Danh, trên môi của nó mang theo một nụ cười ngọt ngào, giống như nụ cười trước đây mà cô đã nhìn thấy vậy.
Đi theo tôi xuống đó nhé?
“Dạ, bây giờ tôi rất cô đơn, không có ai chơi với tôi, không có ai đồng ý chơi với tôi.”
Trái tim của Dạ Vô Danh cảm thấy rất đau.
Cô cầm lấy tay của đứa bé kia, cười nói:
“Được, tôi đi với cô, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô, chơi cùng với cô.”
Ở một nơi khác.
An Nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại bị tách khỏi lão soái ca.
Cô nhớ rõ hai người bọn họ đứng rất gần nhau nhưng bây giờ dù cho gọi như thế nào, hét như thế nào thì cô cũng không thể tìm thấy lão soái ca.
“Lão soái ca? Anh đã trốn lại rồi sao?” - Trong giọng nói của An Nhiên mang theo một nụ cười nhạt, cô có thể cảm giác chuyện này có vấn đề, chỉ là vấn đề rốt cuộc là ở đâu thì trong nhất thời cô vẫn không có đầu mối.
Xung quanh vẫn không có tiếng động nào cả.
Ngoài tiếng nước nhỏ giọt thì không còn tiếng động nào khác.
Lông mày của An Nhiên cau lại.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào cả bọn lão soái ca trong chốc lát đã bị cuốn qua chỗ khác? Nếu không, bọn lão soái ca cũng không thể không nghe thấy tiếng của cô.
“Không phải anh thích Phó An Nhiên sao, tại sao anh còn đối với tôi như vậy?”
Một giọng nói truyền đến, An Nhiên ngây ra.
An Nhiên chưa từng nghe qua giọng nói này nhưng hình như rất quen thuộc.
An Nhiên nhìn về nơi phát ra giọng nói kia, lúc nhìn thấy hai bóng người, biểu cảm lập tức ngây ra, một nữ nhân mặc quân trang đang ngồi trên đùi của Phó Quân Hoàng cũng đang mặc quân trang.
Vẻ mặt của Phó Quân Hoàng rất là ôn nhu, sự ôn nhu đó chỉ thể hiện ở trên người cô, chỉ là không ngờ, bây giờ cô lại thấy nó ở trên một người khác.
Không phải cô là duy nhất của anh sao?
“Giận rồi sao?” - Một giọng nói đột nhiên vang lên.
An Nhiên ngây người ra, trong một thời gian ngắn nàng không thể nghĩ ra đây là giọng nói của ai.
“Nhìn thấy người yêu của mình ở cùng với một người phụ nữ khác, có phải là rất tức giận?”
Giọng nói kia tiếp tục vang lên:
Nhưng An Nhiên tìm khắp xung quanh vẫn không nhìn thấy gì cả.
“Ai?”
“Đừng hỏi tôi là ai, bây giờ cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi như thế nào không tới lượt anh lo.”
“Thật sao? Nhưng bây giờ người đàn ông của cô đã yêu một người đàn bà khác, trong mắt của anh ta bây giờ không còn cô nữa.” - Trong giọng nói kia mang đầy ý cười: “Bây giờ cô chẳng qua chỉ là quá khứ mà thôi, người con gái trong lòng của anh ta lúc này mới thật sự là tình yêu đích thực của anh ta.”
An Nhiên nén lửa giận trong lòng. Cô nhìn về phía hai bóng người đến bây giờ vẫn đang ôm nhau.
“Tôi tin anh ấy.” - An Nhiên lạnh lùng nói: “Bây giờ, anh hãy nói cho tôi biết anh là ai!”
“Xùy, đồ đàn bà ngu xuẩn.”
Ánh mắt của An Nhiên lập tức rũ xuống.
Cô nhìn thấy lão soái ca hôn lên môi nữ nhân kia.
An Nhiên không thể khống chế tâm trạng bùng nổ ở đáy lòng của mình, cô lấy chiếc súng ngắn gắn ở bên hông ra, giơ súng hướng về phía của người nữ nhân đang ngồi trên đùi của Phó Quân Hoàng.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, lão soái ca lại đi trước một bước ôm người đàn bà kia rồi lách mình qua để tránh đạn.
“Đồ đáng chết, cô đang làm cái gì thế hả!” - Phó Quân Hoàng giận dữ nhìn An Nhiên.
Tim An Nhiên lập tức co lại, cô chỉ trầm mặc nhìn hai người họ.
Cô nhìn anh chăm sóc người đàn bà kia từng li từng tí, cẩn thận kiểm tra từ chỗ trên người của cô ta, giống như sợ cô ta xảy ra chuyện vậy.
An Nhiên đột nhiên muốn cười nhưng cô lại cười không được, thậm chí ngay cả nụ cười giả tạo dễ nhất mà cô cũng không cười nổi.
Cô vẫn luôn biết vị trí của lão soái ca ở trong lòng cô rất quan trọng, chỉ là không ngờ lại đến bước này.
Quan trọng đến nỗi khiến cô suýt nữa thì đánh mất lý trí.
Phó Quân Hoàng cẩn thận bảo vệ người kia ở phía sau lưng, nhìn An Nhiên bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“An Nhiên, anh thừa nhận, bây giờ anh là…”
An Nhiên giơ tay ra, muốn ngăn chặn lời nói của anh.
Lão soái ca của cô vẫn luôn gọi cô là bảo bối, lão soái ca của cô từ trước đến giờ chưa từng gọi cô là An Nhiên, anh ta không phải là lão soái ca của cô.
Nhưng Phó Quân Hoàng chỉ nhíu mày, sau đó quay người, cẩn thận hỏi người con gái kia:
“Bảo bối, lúc nãy em không bị sợ hãi chứ?”
Trong đầu của cô oành một tiếng, trong chốc lát, tất cả lý trí của cô đều đã biến mất.
Cô không hề do dự mà giơ súng, nổ súng về phía người con gái kia.
Nhưng Phó Quân Hoàng lại đi trước một bước, bảo vệ người nữ nhân kia thêm một lần nữa.
Đồ đáng chết!
“Bây giờ người anh ta yêu không phải là cô, nếu như cô không giết Phó Quân Hoàng thì người phụ nữ kia sẽ không thể bị giết chết.”
Điều mà bây giờ An Nhiên muốn làm nhất chính là lôi chủ nhân của giọng nói kia ra.
Nhưng bây giờ cô lại không nhìn thấy gì cả, ngoài âm thanh kia, không có bất cứ thứ gì khác.
“Phó An Nhiên! Đừng ép tôi ra tay!” - Ở phía bên kia, Phó Quân Hoàng đang nhìn An Nhiên một cách băng lãnh, giọng nói lạnh lùng.
“Đừng hòng dùng khuôn mặt của anh ấy xuất hiện trước mặt của tôi!” - Vừa nói xong, An Nhiên không chút do dự mà giơ súng lên, nhắm bắn vào Phó Quân Hoàng, ngay lúc cô muốn bóp cò thì tất cả các động tác của An Nhiên đều dừng lại.
“Sao? Không nhẫn tâm bắn? Không sao, hắn chỉ là nhất thời đi sai hướng, không chừng đến lúc đó sẽ đổi ý.” - Giọng nói giống như ác ma kia lại vang lên thêm một lần nữa.
An Nhiên cố gắng để mình không bị chịu ảnh hưởng.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ một cách lý trí.
Cô bây giờ rõ ràng đang ở cùng với lão soái ca, bọn họ ở trong sơn động, xung quanh không hề có tia sáng nào, không có bầu trời xanh, không có quán cà phê hay khách sạn, vậy tất cả những thứ này là gì?
An Nhiên đột nhiên nhớ tới màn sương trắng vừa rồi, có lẽ những thứ này là có liên quan với màn sương mù kia.
Ảo giác.
Trong đầu của An Nhiên đột nhiên xuất hiện hai chữ này.
Đúng vậy, là ảo giác.
Chỉ có điều cô vẫn chưa xác định được lão soái ca trước mắt này có phải là lão soái ca đi cùng với cô không, nếu như cô thật sự nổ súng, làm người xung quang bị thương thì cô…
Nếu như bọn họ đều không cử động, vậy thì xung quang nàng đều là người, chỉ cần cô nổ súng thì xung quanh nhất định sẽ có người ngã xuống.
Nghĩ đến mấy phát súng lúc nãy của cô, toàn thân cô đều là mồ hôi.
Nếu như lúc nãy có người vì cô nổ súng mà bị thương thì cô nhất định… nhất định sẽ chôn cất hắn đàng hoàng.
“Thế nào? Tại sao vẫn chưa nổ súng?” - Giọng nói kia mang theo vẻ chần chừ: “À, ngươi cho rằng đây là ảo giác sao? Không sai, đúng vậy, chung ta chính là tưởng tượng trong đầu của ngươi, có biết tại sao ngươi lại nhìn thấy cảnh tượng này không, bởi vì tất cả những thứ này đều là do ngươi tự tưởng tượng ra, bây giờ cô nhìn thấy gì thì đó chính là điều mà trong lòng cô sợ hãi nhất, không ngờ Phó An Nhiên ngươi cũng có lúc sợ hãi.”
Giọng nói kia mang theo vẻ không tự cho là đúng mà nhiều hơn chính là sự cười nhạo.
An Nhiên quả nhiên đã thu súng lại:
“Nếu đã là như thế thì tự ta sẽ đi ra ác mộng của chính mình là được rồi, không phải sao?”
Đối với thứ được gọi là ảo giác kia, An Nhiên không còn chút sợ hãi nào nữa.
Cô vẫn luôn tin tưởng lão soái ca sẽ không làm ra chuyện phản bội cô, cho dù là gặp phải bất cứ chuyện gì thì anh cũng sẽ ở bên cạnh cô, cùng cô tiến lùi.
Lão soái ca như thế làm sao có thể từ bỏ cô mà chọn người này chứ?
Nếu như ác mộng này lựa chọn một câu chuyện khác thì có thể cô sẽ tin là thật.
Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến lão soái ca thì cô làm sao có thể tin được?
‘Vậy thì phải xem cô có thể tự bước ra hay không.”
Sau đó, giọng nói kia không còn xuất hiện nữa.
Điều mà An Nhiên muốn biết chính là giọng nói kia rốt cuộc là xuất hiện từ đâu, rõ ràng giọng nói kia và ảo giác mà cô tưởng tượng ra là không hề có liên quan.
Vậy thì chính là nói, bọn họ từ đầu đến cuối vẫn đang giám sát cô.
Trong sơn động này có máy giám sát.
Mà mỗi cử chỉ hành động của bọn họ đều đã bị người khác nhìn thấy.
An Nhiên nghĩ đến điểm này, vẻ mặt lập tức trở nên băng lạnh.
Bây giờ mặc dù An Nhiên biết rõ mình đang ở trong ảo giác của mình nhưng cô lại không biết làm sao mới có thể thoát ra khỏi ảo giác của chính mình.
Xem ra chỉ còn cách giết chết người đàn bà kia rồi tính.
Chỉ là… Điều khiến An Nhiên lo lắng chính là nếu như lão soái ca là thật, vậy người phụ nữ kia cũng là thật? Mặc dù có khả năng không phải là nữ mà là nam nhưng nếu cô ra tay vậy thì tất cả đều sẽ…
“Pằng” một phát!
Phía sau lưng đã bị người khác ôm chặt từ phía sau.
An Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã truyền đến tiếng thở hổn hển, trong đó tràn đầy những lời nói đau lòng mà người khác khó nói lên lời.
Trong con mắt đục ngầu xẹt qua một tia kinh ngạc, cô nhìn những ảo giác trước mắt từ từ biến mất, nhìn thấy “Phó Quân Hoàng” và người đàn bà kia cùng biến mất, xung quanh đã khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Chỉ có điều, lúc này cả người An Nhiên đều đã ngây ra, giống như là bị mất hồn rồi.
Đầu ngón tay vốn ôm chặt cô từ phía sau của Phó Quân Hoàng trong chốc lát đã trở nên trắng bệch, anh ôm cô một cách căng thẳng, môi mấp máy, anh bây giờ không nói ra được lời nào, chỉ không ngừng dùng đôi môi có chút lạnh của mình hôn cô hết lần này đến lần khác.
Đợi sau khi An Nhiên đã bắt đầu thích nghi lại với ánh sáng kia thì tầm nhìn của cô mới dần trở nên bình thường.
Chỉ có điều, bây giờ đầu của Phó Quân Hoàng đều đang chôn vào cổ của An Nhiên, hai cánh tay của anh vẫn còn đang run rẩy.
Không có ai biết được rốt cuộc lúc nãy anh đã thấy gì.
Không có ai biết được anh làm sao có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng khiến cho sắc mặt anh cũng thay đổi kia.
Anh bây giờ đang vô cùng sợ hãi, anh chỉ sợ bảo bối sẽ biến mất ngay trước mắt của anh.
“Bảo bối… Anh… nhất định sẽ không buông tay, nhất định!”
An Nhiên sau khi tỉnh lại thì câu mà cô nghe được đầu tiên chính là câu nói đó.
An Nhiên ngẩn ra, cô vừa buồn cười vừa duỗi tay ra ôm lấy anh:
“Nếu như anh dám buông tay thì em sẽ khiến anh không bao giờ có thể nắm lại được nữa.”
An Nhiên có thể cảm nhận được thân thể phía sau mình cứng đờ trong giây lát một cách rõ ràng, lực ôm sau đó lại càng chặt hơn.
Cô nghe thấy anh nói:
“Đừng hòng khiến anh buông tay! Cho dù, cho dù em có thích người khác, cho dù em có người khác ở bên ngoài, cho dù em muốn kết hôn với người đàn ông khác thì cũng đừng hòng anh buông tay! Anh nhất định sẽ không, nhất định sẽ không buông tay!”
Đây là lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy lão soái ca điên như thế.
Bây giờ cả người anh nhìn đều giống như bị điên vậy, thậm chí còn mang theo vẻ đoạn tuyệt.
An Nhiên sững sờ nhưng vẫn hỏi:
“Lão soái ca, anh… lúc nãy anh đã nhìn thấy cái gì?”
Sau khi Phó Quân Hoàng nghe thấy câu hỏi kia, anh không nói gì cả, chỉ quay người An Nhiên lại, sau đó hôn cô càng cuồng nhiệt hơn, liên tục hôn cô! Anh không mong gì nhiều, chỉ cần cô, cả đời này chỉ cần có cô mà thôi.
Nếu như ai muốn cướp với anh thì anh cũng sẽ không tiếc mà làm kẻ địch với cả thế giới.
Ở một bên khác.
Người ngồi ở một bên nhìn cảnh trong sơn động kia đang cầm ly cà phê trong tay của mình ném xuống đất.
Vẻ mặt lạnh như băng.
Cà phê đổ đầy ra đất.
Tất cả những người xung quanh đều giật mình, bọn họ vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cũng đều nuốt những lời kia trở lại.
Lúc này mở miệng nói rõ ràng là không sáng suốt.
“Phó… Quân… Hoàng!” - Giọng nói lạnh lùng kia mang theo đầy hận thù, đôi mắt giống như rắn đọc đang nhìn chằm chằm Phó Quân Hoàng, không hề có ý di chuyển.
Cô phải khiến anh chết, nhất định phải chết.