Đỗ Nhất Phong hôm nay về nhà rất sớm, vừa mới bước vào cửa đã nghe tiếng ồn ào, anh mệt mỏi nới lỏng cà vạt, cởi khuy tay áo bạch kim ngồi xuống ghế sofa..
Đã nửa tháng nay anh không tới công ty, một số hạng mục đấu thầu của công ty bị đoạt mất.. Mà lại còn rơi vào tập đoàn của Bá tước Heston ...
Chắc chắn là hắn ta muốn đánh bại anh.. Cổ phiếu của một số công ty con rớt giá nhất định là do hắn ta nhúng tay vào..
Đang nhắm mắt thư giãn chợt bên tai anh truyền đến tiếng bước chân, trước mặt anh là bà quản gia gương mặt tái mét, hốt hoảng..
" Cậu chủ.. Có chuyện rồi "
" Chuyện gì "
" Lưu tiểu thư.. Bị ngã.. Ở trong phòng ăn "... Bà quản gia ấp úng trả lời..
Ánh mắt của anh trở nên vô cùng lãnh lẽo, dọa bà sợ run cầm cập..
" - Cả nhà một đám người.. tại sao lại để cô ta té ngã.. "..
" - Là Nhã Tiểu Thư... Vô ý làm cô ấy ngã "..
Từ trước tới nay dù cậu chủ có lạnh lùng thật nhưng bộ dạng hôm nay đúng là lần đầu tiên bà thấy..
Đành phải thành thật bẩm báo cho cậu chủ biết.. Ngay cả bà cũng cảm thấy lần này Nhã Tiểu Thư đúng thật là rất quá đáng...
Nhất Phong vội vã lên phòng ngủ, nhìn thấy cô đang nằm trên giường nét mặt trắng bệch thuần khiết như đang ngủ.
Gương mặt này thật rất quen thuộc nhưng anh không tài nào nhớ ra nổi.
" Gọi bác sĩ Chính Nam đến đây ngay lập tức "..
Trong lúc anh hôn mê , gia tộc Đặc Cát Nhĩ xảy ra chuyện nên hiện tại Lạp Tư không còn ở thành phố Thiểm Tây..
Nghe anh bực tức ra lệnh, đám người hầu run lập cập vội vàng gọi bác sĩ...
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thy Trâm mơ hồ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.. Mùi hương này cũng rất thân quen.. Bàn tay của cô được nắm chặt, cơ thể lạnh lẽo của cô cũng tự nhiên cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.
Cô rất muốn mở mắt.. nhưng hai mí mắt cứ nặng trĩu.. nếu đây là giấc mơ.. Cô nguyện ý cả đời chìm trong mộng đẹp.
phút sau ~
Bác sĩ Nam đã có mặt tại biệt thự làm kiểm tra sơ bộ cho Thy Trâm. Tiêm cho cô một mũi thuốc dinh dưỡng, liền đưa cho anh một đơn thuốc dài loằng ngoằng.
" - Rốt cuộc cô ta có làm sao không ".. Nhất Phong nhíu mày hỏi, thứ này đưa anh xem thì có ích gì..
Mặt bác sĩ Nam lập tức biến sắc vào thẳng vấn đề chính:
" - Đây là thuốc dinh dưỡng tôi kê cho tiểu thư, nguyên do khiến tiểu thư ngất xỉu là do căng thẳng, tụt canxi và thiếu máu gây nên .. Phụ nữ mang thai những tháng đầu đừng để té ngã sẽ ảnh hưởng tới thai nhi.. Xem ra anh nên quan tâm chăm sóc vợ mình một chút "
Đỗ Nhất Phong nghe xong khuôn mặt anh tuấn hơi chau lại, lộ ra vẻ nghiền ngẫm..
" Tôi sẽ chú ý "
Vị bác sĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng nhanh chóng rời đi.. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn anh và cô..
Anh đưa tay sờ nhẹ lên gò má mịn màng của cô.. Rồi lướt tới đôi môi khô nức nẻ.. Tất cả những thứ này thật rất quen thuộc..
Cơn đau đầu kinh khủng đột nhiên ập xuống.. Mồ hôi anh rơi ướt trán.
Nhất Phong vừa bước xuống phòng khách đã nhìn thấy Tiểu Nhã đang ngồi ở đó quét từng lớp sơn đỏ chót lên móng tay, vừa thấy anh bước xuống cô ả đã lao vào vùi đầu trong ngực anh.
" Tại sao em lại đẩy ngã cô ta ".. Nhất Phong cũng không vội đẩy cô ả ra, vỗ vỗ eo ả cất giọng trầm thấp hỏi..
Nghe anh hỏi như vậy, Tiểu Nhã có chút hoảng hốt, quên mất việc cô ta đang có thai, chỉ sợ anh nổi giận liền õng ẹo đáp lại..
" - Người ta không có cố ý... Chỉ là cô ta nấu khó ăn quá.. Là cô ta tự ngã không phải người ta đâu mà "
" Vậy từ mai để bà quản gia chuẩn bị thức ăn cho em ".
" - Em... ".. Cô ả không ngờ được Nhất Phong lại quan tâm tới Thy Trâm trong lòng có chút ghen tị.
" - Em có biết cô ta có thai không "..,
" - Em biết "
" - Biết còn đẩy cô ta.. Em cho rằng được tôi cưng chiều nên muốn làm gì thì làm sao? "
" - Em xin lỗi.. Lần sau em sẽ cẩn thận "
Trái tim Tiểu Nhã đánh thịch một cái, người đàn ông rõ ràng là đang rất tức giận..
Cô ả hiểu tốt nhất nên ít lời đi một chút.. Nên chỉ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh...
Sáng hôm sau Thy Trâm tỉnh dậy, căn phòng trống trơn, cảm giác ngọt ngào đêm qua cũng đã biến mất..
Nghe bà quản gia nói sáng hôm nay Nhất Phong có cuộc họp quan trọng nên đã đến công ty từ sớm, dặn dò không để cô rời khỏi giường, cũng không cần vào bếp nữa.
Ngủ một giấc ngon lành đến buổi chiều thân thể cô cũng đã khỏe lại, loanh quanh trong vườn một chút vẫn thấy buồn chán.
Vừa vặn cô nhìn thấy bà quản gia đang nhận một đống quần áo bên cửa hàng giặt ủi vừa mới giao tới cô liền nhanh nhảu tới đem lên phòng giúp.
Căn phòng quen thuộc tràn ngập kỉ niệm ấm áp ngày xưa, cô cầm chiếc áo sơ mi của anh đưa lên mũi hít một hơi, mùi hương quen thuộc này ít nhất đã từng thuộc về cô.. Nước mắt không kìm nén được cứ thế rơi xuống từng giọt..
Cô dụi dụi mắt ngẩng đầu lên, đã thấy Nhất Phong dựa ở cửa ra vào nhìn cô chằm chằm..
" - Em giúp anh xếp quần áo ".. Cô lúng túng giải thích..
Cô buông bỏ chiếc áo sơ mi, vội vã bước về phía cửa.
Nhưng tiếc là chưa kịp ra ngoài, anh đã tiến tới nhấc bổng cô lên ôm chặt cô chậm rãi bước về phía giường lớn.
" - Ai bắt cô làm những chuyện vặt vãnh này ".. Anh lạnh lùng hỏi
" - Không ai.. bắt em làm hết.. em rảnh quá nên.. phụ mọi người làm việc môt chút.. anh bỏ tay ra cho em về phòng "
Nhất Phong không những không buông cô ra ngược lại còn ôm chặt hơn, rồi ghé sát tai cô thì thầm:
" - Tối nay ngủ lại đây với tôi "