Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.
Niếp Quân Hạo đối mặt với thiên địch, chỉ số chiến đấu thẳng tắp giảm xuống, luống cuống tay chân lui về phía sau một phen, trực tiếp ngã xuống từ trên ghế salon.
Lúc này An Cẩn Du mới được tự do, đứng lên từ trên ghế salon, thoải mái nhàn nhã phủi phủi nếp uốn bị ép ra trên quần áo, cười lạnh liếc mắt nhìn Niếp Quân Hạo vẫn còn đang vật lộn cùng Tiền Đa Đa: "Giáo chủ đại nhân, anh phải ngoan ngoãn ở đây chơi với Tiền Đa Đa thôi. Dáng dấp của cô gái nhỏ như tôi khó coi, tính tình lại không tốt, còn rất bạo lực nhỏ mọn, người nhỏ lực nhỏ, thật sự là không xứng với Giáo chủ đại nhân anh. Cho nên về sau lời như bạn trai vẫn là không nên tùy tiện nói ra, anh coi như chưa từng nói, tôi cũng coi như chưa từng nghe, đến đây chấm dứt."
Dứt lời, không tiếp tục để ý tới gương mặt tuấn tú của Niếp Quân Hạo đang kinh ngạc tới cực điểm, xoay người liền muốn rời đi.
Niếp Quân Hạo thấy thế, sắc mặt đại biến, vội vàng cao giọng hô to một câu: "Con lừa ngốc nhỏ, sao cô có thể…" Lời còn chưa kịp nói xong, liền bị An Cẩn Du cắt đứt.
An Cẩn Du giống như nghĩ tới điều gì, bước chân chợt dừng lại, bỗng chốc quay đầu nhìn mặt của Niếp Quân Hạo một cái, nhíu mày dặn dò: "Tiền Đa Đa, nhớ rõ đừng cào mặt."
Trên mặt Niếp Quân Hạo vui mừng, thầm nghĩ, quả nhiên là nha đầu này vẫn đau lòng mình, thật là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đáng tiếc, không để anh vui mừng quá lâu, liền nghe thấy An Cẩn Du cách đó không xa lại bổ sung một câu: "Vốn là chỉ có gương mặt đó có thể nhìn, bị cào rồi còn kiếm tiền thế nào."
Niếp Quân Hạo: "…" di%end`nlquy^^dn
Dặn dò xong, An Cẩn Du không nhìn cuộc chiến kịch liệt của một người một chó ở sau lưng, không còn một tia lưu luyến nào, nhanh chóng đi vào phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa ăn tối đến muộn.
Lấy gạo nấu cơm, nấu nước rửa rau, tiếng nước nóng ùng ục ùng ục sôi lên quanh quẩn trong phòng bếp nhỏ yên tĩnh, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, An Cẩn Du tỉnh rụi giống như tất cả mọi chuyện xảy ra vào hôm nay cùng tiếng va chạm thỉnh thoảng truyền tới bởi vì cuộc chiến kịch liệt của một người một chó bên ngoài, không có chút ảnh hưởng nào đối với cô.
Mắt thấy nước nóng bên trong đã sôi, An Cẩn Du mới vớt một quả dưa leo vừa được rửa sạch ra từ bên trong chậu, thả lên trên thớt gỗ.
Tay cầm con dao phay sáng loang loáng, ánh mắt nhìn chăm chú vào dưa leo trước mặt, An Cẩn Du chợt dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm dưa leo khẽ dao động, chợt trở nên sâu sắc khác thường.
Một hồi lâu, An Cẩn Du chợt giơ cao dao phay trong tay lên, nhanh chuẩn độc băm vào giữa quả dưa leo, dưa leo đáng thương cứ như vậy bị tàn nhẫn chém thành hai nửa, thiếu chút nữa rớt xuống từ trên thớt.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp nhỏ đột nhiên vang lên một loạt tiếng gầm nhẹ có vẻ đè nén: "A a a, nào có ai khiến tỏ tình thành ra như vậy, tên khốn đáng chết này!"
"…"
Sau hôm đó, An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo gần như là hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh.
Niếp Quân Hạo là âm thầm tức giận mình nói đã đến mức đó rồi, nha đầu này không những không cảm động, lại còn cho con chó ngu xuẩn kia cắn mình. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chịu cơn tức như vậy/ Trước kia đều có rất nhiều phụ nữ muốn ngã vào lòng anh, mà anh chẳng thèm ngó tới, sao đến nha đầu này lại biến thành như vậy?! Thật sự là… thật sự là quá khinh người!
Còn An Cẩn Du tức giận là vì, Niếp Quân Hạo kia tỏ tình thì cũng thôi đi, tôi ít đọc sách, anh cũng đừng gạt tôi, đó là tỏ tình hay căn bản chính là trêu chọc mình. Cố tình chính mình lại vì sự true đùa của đối phương mà tâm thần đại loạn, hợp với cơn giận kìm nén trong mấy ngày qua, ngẫm lại đều cảm thấy một bụng tức, thật là muốn xách người khác lên làm thành bao cát ra sức đánh một trận a a a…
Hai người ai cũng không chịu thua trước, ai cũng không chịu vứt bỏ thể diện đi cầu hòa trước.
Mặc dù hai người cùng ở dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp cũng khó có thể nhìn thấy bọn họ từng có một chút trao đổi. Thậm chí vào lúc ăn cơm, hai người đều ngồi đối mặt với nhau, nhìn thức ăn đầy bàn, mắt nhìn thẳng, lúc ăn cơm trừ tiếng vang do bát đũa va chạm, hai bên gần như không phát ra tiếng, chứ đừng nói chi là sau khi ăn xong vùi ở trên ghế salon xem TV, căn bản đều là mỗi người ngồi ở một đầu riêng của ghế salon, ở giữa ngăn cách rõ ràng như Sở hà Hán giới (), phân biệt rạch ròi.
() Sở hà Hán giới (điển tích): Sở hà Hán giới chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng. Đây chính là con song định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa, giữa Lưu Bang và Sờ vương Hạng Võ xảy ra nhiều cuộc chiến triền mien khiến tram họ lầm than, lòng dân oán trách. Thấy vậy, Hạng Võ bèn nói với Hán Vương:
“Mấy năm nay thiên hạ khốn khổ vì hai chúng ta. Bây giờ quyết một trận sống mái để khỏi làm khổ thiên hạ”.
Hán vương đáp: “Ta chỉ đấu trí chứ không thèm đấu sức”
Hai bên giáp mặt nhau ở khe Quảng Vũ. Hán Vương kể tội lớn của Sở Vương, Sở vương tức giận dùng nỏ bắn trúng Hán Vương, Hán vương deo tên chạy vào Thành cao. Hai bên cố thủ trên vùng đất của mình. Mãi về sau khi không còn đủ lực để triệt nhau, hai bên mới ký giao ước lấy Hồng Câu làm ranh giới phân chia.
Từ điển tích này người ta coi bàn cờ tướng như quốc gia Hán, Sở lấy ranh giới là một dòng song “Sở hà Hán giới”. Trong tình huống truyện, nam nữ chính tương tự với hai nước Hán, Sở này:v
Dưới không khí vi diệu (tế nhị) như vậy, ngay cả vật biểu tượng như Tiền Đa Đa cũng phát hiện không khí khác thường giữa hai người này. Mặc dù rất thích ý khi thấy cô chủ nhà mình bày sắc mặt đối với tên đàn ông hư hỏng đó, nhưng trong thời điểm thần hồn nát thần tính này, Tiền Đa Đa vẫn thông minh giữ vững trầm mặc, không bỏ đá xuống giếng, để tránh dẫn lửa thiêu thân, được không bù nổi mất.
Kết quả là, dưới sự giận dỗi chiến tranh lạnh của hai người, thời gian lặng lẽ trôi qua. Mà hai người chiến tranh lạnh một cái liền trực tiếp chiến tranh lạnh đến lúc Tô Minh Duệ chính thức xác định người phát ngôn cho Tô thị, hơn nữa báo cho hai người. Phương_D+Đ^^LQ/Đ
"Anh Duệ nói, đã xác định được người phát ngôn cho Tô thị, bảo chúng ta là ngày mai đến phòng chụp ảnh chụp quảng cáo thứ hai." An Cẩn Du nhận điện thoại xong, liếc mắt nhìn Giáo chủ đại nhân đang ngồi xem phim truyền hình mục nát cách đó không xa, nhỏ giọng mà nói ra.
Niếp Quân Hạo nghe thấy An Cẩn Du mấy ngày nay vẫn luôn lạnh lung với mình lại chủ động nói với bản thân, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại.
Nào có thể đoán được, vào lúc anh quay mặt lại thì An Cẩn Du cũng ngẩn ra, mang bộ mặt sa sầm, khoanh tay trước ngực: sau từ "Haizzz", căn bản không tiếp tục để ý tới Niếp Quân Hạo, xoay người vào phòng ngủ.
Niếp Quân Hạo: "…"
Bên tai truyền tới tiếng “bịch” một cái do An Cẩn Du đóng cửa phòng ngủ lại. Gương mặt Niếp Quân Hạo đã đen đến mức có thể so với đáy nồi, tầm mắt không tự chủ trôi dạt đến phim truyền hình vẫn đang chiếu cách đó không xa, khi thấy nữ chính ngu ngốc trong phim bởi vì việc nhỏ nhặt không đáng kể của người nào đó mà giận đến xoay người rời đi. Nam chính ngu ngốc thấy thế không nói hai lời, tiến lên kéo lấy chân tay nữ chính ngu ngốc, ôm người vào trong lòng, nhanh chuẩn độc nhắm ngay cái miệng nhỏ của đối phương mà hôn xuống. Lập tức, nữ chính ngu ngốc một giây trước còn giận sôi lên, một giây sau đã biến thành bộ mặt ngượng ngùng ngoan ngoãn, vùi ở trong ngực nam chính ngu ngốc, vẻ mặt đỏ ửng không muốn ra ngoài, mâu thuẫn giữa hai người cũng tiêu tán mất tích trong một cái chớp mắt.
Niếp Quân Hạo ngớ ngẩn, trên mặt rốt cuộc lộ ra một bộ mặt bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt sâu thẳm liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, đáy mắt sáng lấp lánh, do dự một hồi lâu, rốt cuộc cam chịu số mệnh đứng dậy đi tới phòng ngủ cách đó không xa.
Lại đứng ở trước cửa phòng đóng chặt do dự một hồi lâu, Niếp Quân Hạo mới hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cửa phòng.
An Cẩn Du ở trong phòng nghe thấy tiếng vang, nhíu nhíu mày, đi tới cửa, mở cửa phòng ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú quen thuộc của Niếp Quân Hạo: "Làm sao, bây giờ tôi còn ưm…"
Còn chưa nói xong, Niếp Quân Hạo đã nhanh chóng đưa tay nắm hai bả vai của cô, phòng ngừa cô chạy trốn, sau đó cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của An Cẩn Du, ngăn chặn lời nói phía sau của cô.
An Cẩn Du trợn to hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông này, sau khi cướp đi nụ hôn đầu của mình, lại một lần nữa cướp đi nụ hôn thứ hai của mình. d~đ%l_q+đ
Cái hôn này của Niếp Quân Hạo còn nhập tâm hơn so với nụ hôn đầu tiên, cho đến sau khi anh rời khỏi cánh môi An Cẩn Du, khóe còn có chút chưa thỏa mãn, hồi tưởng sự ngọt ngào ban nãy. Trong lòng nghĩ, lần này nha đầu này cũng sẽ không tức giận, không để ý tới mình nữ nhỉ?
Niếp Quân Hạo vui rạo rực cúi đầu, muốn xem bộ dáng người trong ngực, lại không nghĩ rằng đập vào mắt cũng không phải vẻ mặt trầm mê không thể kềm chế vì nụ hôn, vẻ mặt hốt hoảng của thiếu nữ hoài xuân, mà là gương mặt lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi của nữ anh hùng, nghênh đón anh cũng không phải là thẹn thùng nũng nịu như nữ chính ngu ngốc trong phim truyền hình, mà là…
Một cái tát phát ra tiếng "Bốp" thanh thúy vang dội cả phòng.