Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.
An Cẩn Du thấy Tô Minh Duệ đột nhiên nhảy ra thì cũng sững sờ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn lại. Sau khi chống lại ánh mắt tức giận sắc bén giống như là bắt gian tại trận của Niếp Quân Hạo, trong nháy mắt Tô Minh Duệ hiểu rõ nguyên nhân của hành động đột ngột kia.
Sau khi An Cẩn Du ngẩn ra, trên mặt không khỏi có chút nóng bỏng, nhưng lại nhớ tới lời tỏ tình hôm đó của Niếp Quân Hạo. Khuôn mặt nóng bỏng của An Cẩn Du giống như bị tạt nước đá trong đêm đông, xuy một tiếng, hạ nhiệt.
Hai người nhìn nhau mấy giây, An Cẩn Du dẫn đầu rời ánh mắt đi rồi khoanh tay trước ngực hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"
Niếp Quân Hạo thấy thế, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, chỉ chốc lát sau cũng bắt chước rời mắt đi rồi hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"
Tô Minh Duệ lại bị kẹp ở giữa, trở thành nhân bánh quy: "..."
Tô Minh Duệ nhìn hai người một trái một phải đang bạo phát bày ra dáng vẻ cả đời không qua lại với nhau hai người, khóe miệng không nhịn được rụt rụt, nội tâm phát điên nói: Dựa vào (), chẳng lẽ hai người các cậu là đứa trẻ ba tuổi sao? Có kỳ cục như vậy hay không? Có cần kỳ cục như vậy hay không nha?! Trên đời này còn có người đại diện nào đau khổ hơn so với mình sao? Người đại diện khác có ai không phải ở chung hài hòa, vui vẻ hòa thuận với nghệ sĩ? Nhưng đến chính mình, nghệ sĩ nhìn chính mình không vừa mắt coi như xong, lại vẫn phải bị làm thành nhân kẹp bên trong bánh quy kẹp, chịu tầng tầng đè ép. Oa oa oa, chủ và thợ muốn bãi công. D_đ?l;qđ~
() Dựa vào (ngọa tào:))): Từ ngữ mạng Trung Quốc, tương đương nghĩa "ĐM". :)
Bởi vì một nốt nhạc đệm nho nhỏ này, trên con đường sau đó, Tô Minh Duệ từng bị dạy dỗ cũng không dám chủ động gợi chuyện cùng hai người mặt đên giống như cái bài vị này nữa.
Anh ta là một thanh niên tài tuấn chính trực đang trong giai đoạn cường thịnh, cũng không có tật gì khó nói, lại bi kịch chuẩn bị trở thành vật hi sinh.
Quảng cáo phát ngôn lần này của Niếp Quân Hạo hoàn toàn khác lần trước, tuy nói đều là đại diện về vật phẩm trang sức, nhưng chiếc nhẫn lần trước kia là nghiêng về mặt ra vẻ sự tốt đẹp lãng mạn của thiếu nam thiếu nữ hoài xuân hơn. Còn quảng cáo lần này là phải thể hiện ra ý nghĩa quan trọng về quý đạo thời gian của đồng hồ đeo tay, vì vậy ý nghĩa chính của toàn bộ quảng cáo, so sánh với sự lãng mạn tốt đẹp của lần trước, càng nhiều thêm một chút hào phóng sa hoa, tình tiết phong phú.
Vì phối hợp với điểm này, khác với quảng cáo lần trước chính là, hiện trường đống quảng cáo lần này không còn là ở bên ngoài, mà là ở bên trong một gian phòng chụp ảnh lớn nhất Tinh Thành, nhân viên quay chụp cũng không phải là mấy người trước kia, mà là người Tô Minh Duệ cố ý mời tới để phối hợp với quảng cáo lần này, nhiếp ảnh gia có tiếng tăm trong nghiệp giới chỉ giới nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp].
Dĩ nhiên, điểm khác biệt lớn nhất thật ra là, lần này không còn người hợp tác với Niếp Quân Hạo, cả quảng cáo hoàn toàn do một mình Niếp Quân Hạo diễn. Biết được điểm này, An Cẩn Du không khỏi có chút lo lắng. Mặc dù nhan sắc của Niếp Quân Hạo không tệ, nhưng dù sao lúc trước cũng chưa từng tiếp nhận bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào, hơn nữa thật ra thì còn tồn tại một chút bài xích [chán ghét/ loại trừ] đối với loại chuyện như vậy, lần này cũng không biết có thể tự diễn một mình hay không.
Không đợi An Cẩn Du nghĩ quá nhiều, Tô Minh Duệ đã mang theo hai người đi tới hiện trường chụp hình.
Chiếc màn sân khấu to lớn trong studio được chiếu đủ các loại màu sắc, đèn flash đặt đầy ở vị trí bên cạnh, cùng một cái đèn khác phóng ánh sáng chói mắt tới cùng một chỗ. Mà ở hướng ánh đèn hội tụ, bố trí đủ loại bối cảnh đa dạng rất giống phong cách cung đình của quý tộc châu Au phương Tây, tất cả đều dùng cho việc chụp hình. D+ĐL-Q=Đ
Đây vẫn là lần đầu tiên An Cẩn Du tới phòng chụp hình loại này. Tuy nói lần trước cũng là quay quảng cáo, nhưng dù sao cũng là lấy cảnh ở bên ngoài, bố trí cảnh còn lâu mới có được loại phức tạp giống như trong phòng, hơn nữa người ra vào studio cũng không có nhiều như bây giờ.
Không đợi An Cẩn Du hồi phục tinh thần lại từ rung động ban đầu, liền chợt nghe được một tiếng hô nhỏ quen thuộc truyền tới từ phía sau: "Bé đáng yêu thân ái, rốt cuộc chúng ta lại gặp mặt, mau tới cho chị ôm một."
An Cẩn Du nghe thấy liền đột ngột quay đầu lại, sau khi nhìn rõ cảnh tượng sau lưng, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Ở cánh cửa studio ở sau lưng cách bọn họ không xa, một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi có hoa văn màu đỏ táo bạo, cùng với quần ống loe in hình hoa táo bạo rộng thùng thình, đỉnh đầu là một đầu tóc xù dài màu sắc rực rỡ mang vẻ mặt hăng hái đánh tới chỗ mình.
Đang lúc An Cẩn Du nghĩ là chỉ sợ chính mình không tránh khỏi, chỉ có thể khổ ép mà chịu đựng làm đệm lót ở lần đầu tiên gặp mặt mọi người trong studio là lúc, cánh tay phải chợt bị một lực lượng to lớn kéo qua, thân hình thoắt một cái, một đầu đâm vào trong ngực chủ nhân của nguồn lực mạnh mẽ này, suýt nữa va gãy xương mũi của chính mình. Mà bóng dáng vốn là thẳng hướng nhào tới chỗ An Cẩn Du, bởi vì chụp hụt, phù phù một tiếng, lấy cách thức chịm đâm đầu xuống đất mà trực tiếp ngã nhào xuống đất.
An Cẩn Du còn chưa hồi phục tinh thần lại từ biến cố chỉ mành treo chuông này, liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng gầm nhẹ tràn ngập để ý cùng tức giận quen thuộc: "Cô ngốc sao, nhìn thấy người ta lao tới, cũng không biết tránh đi, ngây ngốc đợi tại chỗ chờ người ta đến đập."
Lý trí đi vào cõi thần tiên của An Cẩn Du bởi vì nghe được lời này của Niếp Quân Hạo mà lập tức thu hồi lại, vừa định lên tiếng phản bác, rồi lại nghe được một tiếng hét thảm cách dưới chân không xa: "Ngao, gương mặt tuấn tú như hoa như ngọc của người ta!" d~đ^^l%q+đ
"…" An Cẩn Du bị sợ đến mức cả người giật mình, quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy bóng dáng vừa đánh lén mình đó bò dậy từ dưới đất, móc ra một cái gương nhỏ cẩn thận kiểm tra gương mặt đã đượic trát một tầng phấn lót mặt thật dày. Sau khi nhìn rõ vết đỏ nhàn nhạt trên gò má mình, trong nháy mắt cả kinh thất sắc, kêu thảm thiết thật giống như bị hủy dung.
An Cẩn Du trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhìn một tên đàn ông cao lớn thô kệch soi gương so sánh, soi trái soi phải, sau vẫn không đã ghiền mà đứng trước tấm gương bày ra một điệu bộ õng ẹo ra dáng xinh đẹp, da gà đang nổi khắp toàn thân liền rơi xuống đầy đất, đáy lòng cũng không khỏi nổi lên vẻ nghi hoặc. Sao lại cảm thấy tràng cảnh này không khỏi có chút quen thuộc chứ?
An Cẩn Du gian nan nuốt ngụm nước miếng, nhớ tới lúc đầu người này hô tên của mình, cẩn thận quan sát người đàn ông "Xa lạ" này, xác định mình thật sự không có ấn tượng gì đối với anh ta, liền thử hỏi một câu: "Anh là?"
Người đàn ông vốn vẫn còn đứng ở trước gương bày ra các loại pose () nghe thấy câu hỏi của An Cẩn Du, thân hình bỗng dưng dừng lại, trừng lớn cặp mắt có tính đặc tả ngầm kia, không dám tin nhìn về phía An Cẩn Du, nói: "Bé đáng yêu, em vậy mà lại quên mất chị! Lúc này mới qua vài ngày nha, em dĩ nhiên lại bội tình bạc nghĩa đối với chị của em như vậy rồi, trái tim chị thật sự là quá đau đớnna, ô ô ô…"
() Pose: Trong bản raw và QT đều để là “poss” nhưng khi dịch ra thì từ “poss” không có nghĩa gì cả, nên kết hợp với văn cảnh, editor quyết định để nó là “pose” (tư thế chụp hình).
Nghe đến đó, An Cẩn Du còn chưa nói chuyện, Niếp Quân Hạo bên trên đã tương đối nguy hiểm nheo mắt lại. Bé đáng yêu bội tình bạc nghĩa? Chẳng lẽ tên này lại là một tình địch?