Anh đem cô nhét vào xe, đảm bảo cài dây an toàn đầy đủ mới yên tâm ngồi vào vị trí lái, xong không nói một lời mà phóng đi luôn. Mạc Hân Như ngồi trên xe mà lòng cứ bồn chồn, lo lắng nhưng chỉ biêt trơ mắt nhìn anh lái xe xa khỏi thành phố A.
“ Phong, anh dẫn em đi đâu thế?” Cô thấp thỏm hỏi.
“ Tới nơi bí mật của anh.” Anh cười thầm.
Khoảng mười lăm phút sau, chiễ xe dừng bánh ở một biệt thự cổ nơi ngoại ô thành phố. Tuy căn biệt thự không sang trọng như biệt thự oải hương nhưng nó mang đạ chất cổ kính, mộc mạc khiến cô không khỏi bất ngờ.
Ngôi nhà mang theo phong cách Trung Hoa xưa, ở xung quanh bờ tường đều được đóng gố một cách kiên cỗ, vững chắc. Hai bên lối đủ phủ đầy một màu xanh của cây bonsai lâu năm cùng sắc tím của cây Tử Đằng đang khoe sắc giữa nắng mùa xuân.
Đây là đâu vậy?
“ Nơi này từng là nhà cũ của anh.” Tư Dạ Phong đến bên cạnh cô.
Nhà cũ?bg-ssp-{height:px}
Không lẽ đây chính là nơi anh lớn lên sao?
Anh nắm tay dẫn Mạc Hân Như vào nhà.
Từng đồ vật, mọi ngóc ngác như vẫn còn mang hơi thở xưa của con người, ghế sofa, TV, tủ lạnh, mọi thứ đều mang theo một kí ức mà tới nay trong tâm trí anh vẫn in sâu.
Anh nhìn hộp tăm hình con chó nhỏ để trên bàn, nhớ lại quãng thời gian của nhiều năm về trước.
Hồi nhỏ Tư Dạ Phong được cha mẹ gọi là “Tiểu Cẩu Cẩu” bởi anh rất thích chạy nhảy, cứ ra khỏi tần mắt của cha mẹ là anh lại tung tăng đi khắp nơi, không một nơi nào trong nhà mà anh không biết cả. Hồi ấy cha mẹ vô cùng sợ mỗi khi anh đi chơi bởi lúc đó nạn bắt cóc trẻ em xảy ra rất nhiều, thế nên có một lần anh phản kháng, đi chơi liền hết một ngày mới trở về, kết quả bị cấm túc một tháng ròng.
Lúc ấy Nhất Thế mới được thành lập bởi cha nên người vô cùng bận bịu, đến tận tối kịt vẫn chưa thấy ông về nên mẹ đành phải tự thân chăm sóc anh. Để thoả mãn cái thú vui chạy nhảy của con trai, bà đưa anh đến khu giải trí lớn nhất thành phố bây giờ. Ở đấy chơi vui lắm, tàu lượn siêu tốc, nhà ma, đu quay trên không...