Mạc Hân Như ngạc nhiên tới nỗi không ngậm được mồm, ai ngờ đại tỷ cô luôn ngưỡng mộ lại ở trước mặt mình chứ? Tuy cô chỉ nghe Tư Dạ Phong kể về chị An An trong thoáng chốc, cộng thêm ấn tượng khi được người khác kể lại, Mạc Hân Như cô rất bội phục chị ấy, tỷ tỷ giống như một nữ ma vương vậy!
“ Thật sao?! Chị An An, em rất hâm mộ chị!”
Cô ngạc nhiên, không ngờ mình cũng có fan, hơn nữa, lại còn chính là cô vợ bé nhỏ mà Tư Dạ Phong bắt cóc về nữa.
“ Được cô khen vậy, tôi xin nhận. Phải rồi, bé cún không được chạy nhảy trong vòng tháng, cô tốt nhât nên chơi với nó cho đỡ buồn chán. Vitamin tôi đã đưa cho người hầu, hằng ngày trước khi ăn cơm phải uống một viên, đừng có quên nhé.” Nói rồi An An đừng dậy, thu dọn đồ đạc cất vào cặp.
“ Đợi đã, em có thể gọi chị là tỷ tỷ không?”
An An quay lại nhìn Mạc Hân Như, thấy sự đáng yêu và nhẹ nhàng trong mắt cô gái này, bảo sao tảng băng ngàn năm đó không lay chuyển chứ? Riêng cô thôi, cũng thấy Mạc Hân Như thật có cá tính, đem Tư Dạ Phong ép thành khuôn khổ như thế, đáng lẽ cô phải gọi cô bé là tỷ tỷ mới đúng.
“ Nếu như cô muốn, tôi không có ngại.” Xong An An nhẹ bước ra khỏi cửa.
Mạc Hân Như ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của người đó, cho tới khi chú cún con ư ử rên rỉ, cô mới kéo hồn trở về.
“ Cún con, chị sẽ đặt tên em là Tiểu Xán nhé! Chắc em đói rồi, để chị lấy thức ăn cho em, nằm yên đừng đi đâu đấy.”
Một lúc sau, Tư Dạ Phong lái xe trở về biệt thự oải hương, nghĩ tới việc đầu tiên là nhìn thấy bảo bối, vừa bước tới cửa thì đột nhiên đập vào mặt anh là một con chó nhỏ bẩn thỉu đang lăn lốc trên ghế sofa bọc da trắng muốt anh đã tự tay lựa chọn bên Châu Âu đem về.
Trong chốc lát, mặt anh nhăn nhó biến dạng. Anh tiến tới, lấy khăn tay cầm con chó lên đối diện mặt mình.
“ Sao mày lại ở đây?”
Con chó nhỏ chớp chớp mắt nhìn Tư Dạ Phong, cái lưỡi hồng hồng xinh xắn thè ra, vẻ mặt thoải mái hệt như đang được vuốt ve.
“ Ây Tư Dạ Phong, anh bỏ Tiểu Xán xuống đi, em ấy còn phải dưỡng sức nữa.”bg-ssp-{height:px}
“ Tiểu Xán?” Anh nhíu mày.
Mạc Hân Như đi đến đỡ lấy Tiểu Xán từ tay Tư Dạ Phong đặt nó trở lại trên ghế, rồi đặt bát cơm cho nó ăn.
“ Phải, em tìm thấy Tiểu Xán ở đằng sau vườn, thấy nó bị gãy chân nên đưa vào nhà, anh biết không, hôm nay em gặp An An tỷ tỷ rồi, chị ấy đã chữa cho Tiểu Xán đó, tạm thời em ấy sẽ ở đây, đừng lo, em sẽ chăm sóc Tiểu Xán thật cẩn thận.”
Tư Dạ Phong hết nhìn cô rồi quay ra nhìn sinh vật đang nằm trên đệm sofa ăn cơm như ông hoàng, trong lòng anh đột nhiên trào lên cảm giác ghen tuông. Ai mà ngờ anh mất bao lâu để cô chấp nhận, trong khi một con chó gãy chân lại chiếm trọn cảm tính của cô chỉ trong một buổi chiều như thế? Nếu bây giờ anh mà gãy chân, cũng bị vứt ra sau vườn thì sẽ như thế nào?
“ Bảo bối, anh với nó, em chọn ai?” Tư Dạ Phong nghiêm túc nhìn cô.
“ Ha, đương nhiên là Tiểu Xán rồi.”
Đột nhiên, cả một bầu trời giông bão ập tới trên đầu anh, ánh mắt u ám không nói nên lời.
“ Hân Như, em quan tâm một con chó hơn anh, Tiểu Xán gì chứ? Anh đây này, Tiểu Phong đây này!”
Gửi lời xin lỗi chân thành tới các bạn độc giả, truyện " Ông xã ác ma của tôi” của tác giả Mao Miểu Miểu thật sự không bị drop, lí do là acc chủ của bọn mình bị hack, tới giờ mới lấy lại được nên thời gian ra chap mới bây giờ sẽ không có lịch cụ thể, nếu các bạn có thể kiên nhẫn thì bọn mình rất cảm kích, còn nếu không được thì cũng mong bạn thông cảm cho. Chân thành xin lỗi!
Thân,
Eidtor.