“ Lão đại, tìm được người tung tin tức rồi ạ.” Một cận vệ cung kính đứng trước mặt Tư Dạ Phong báo cáo.
Tư Dạ Phong đang chăm chú nhìn tài liệu công văn trước mặt thì nghe đươcn tin này, ngay lập tức ngước lên, dáng vẻ hung thần lại xuất hiện, “ Nói! Là kẻ nào?”
Cận vệ áo đen nghe được giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương thì trong lòng run sợ, trên đầu sớm có lấm tấm vài giọt mồ hôi rơi tí tách, mỗi khi báo cáo với lão đại là lòng anh không thể đứng yên được, nhưng biết sao được, cả gia đình anh nợ Tư Dạ Phong một mạng, đã thề sống chết với lão đại rồi!
Giọng nói có chút lẩy bẩy nhưng người cận vệ nhanh chóng che giấu, khôi phục dáng vẻ ban đầu, “ Tôi nghĩ...lão đại nên đích thân đến tổng bộ đi ạ..” Cận vệ nói.
Tư Dạ Phong trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi anh phẩy tay với người cận vệ, người kia như được ân xá, không chần chừ mà lui ra ngoài ngay, để lại thư phòng chỉ còn mình Tư Dạ Phong. Rốt cuộc là tên nào chứ? Những chuyện cần anh có mặt thì vô cùng quan trọng, chẳng lẽ, tên tung tin đó là người mà anh biết sao?
Anh lắc đầu cho thần thái ổn định, sau đó một thân tráng kiện ra khỏi thư phòng, sải bước đến phòng ngủ. Mạc Hân Như đang ngồi ở trong đan áo cho Teddy, thấy Tư Dạ Phong vào, cô liền nở nụ cười xong buông len xuống, chạy qua nhảy chồm lên người Tư Dạ Phong rồi bám chặt như gấu Koala.
“ Anh vừa đi đâu về vậy?” Khuôn mặt bé nhỏ chôn trong lồng ngực rắn chắc khẽ dụi.
Khoé miệng khêu gọi câu lên thành đường cong quyến rũ, ánh mắt đen sâu thẳm giờ đây hiện lên trần ngập hình ảnh của cô gái nhỏ cười rạng rỡ. Tay anh chạy dọc theo mái tóc đen tuyền đi xuống, giọng nói nam nhân ấm áp vang lên, “ Bảo bối, anh đi có việc một lúc, ở nhà ngoan được không?”
Hai con ngươi to tròn sáng như sao ngước lên, đối thẳng khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt, “ Cho em gọi tiểu Lục đến đây chơi được không? Ở đây một mình chán muốn chết à.”
Mày rậm của Tư Dạ Phong rướn lên, bảo bối, muốn nhân cơ hội anh đi ra ngoài mà rủ bạn bè đến ư? Ai nga, hoá ra cô còn có thể nghĩ đến người khác nha.bg-ssp-{height:px}
“ Được, nhưng có một điều kiện.” Anh giơ ngón trỏ ra nói.
Mạc Hân Như chu cái miệng anh đào, đến cả tiểu Lục cũng vào khu vực cách ly sao? Thế là thế nào chứ? Anh đi có việc, cô mờ bạn bè đến chơi là một chuyện hết sức hết hết sức hợp tình hợp lí mà! Có người nào như Tư Dạ Phong không chứ? Tính chiếm hữu cao đến ngất trời!
“ Anh muốn cái gì?” Cuối cùng, Mạc Hân Như đành phải gật đầu đồng thuạn với Tư Dạ Phong.
“ Anh thích tối nay ăn cơm em làm, yêu cầu này không quá đáng phải không?” Tư Dạ Phong ôm Mạ Hân Như khẽ nghiêng đầu, làm cả thân hình bé nhỏ của cô đều thu hết vào tầm mắt anh.
Nấu cơm sao? Cái này cũng không quá khó, trước khi lên thành phố A, mẹ cô đã chỉ dạy cho vài món đơn giản, xem ra vẫn làm được. Tuy cô có nấu vài lần cho tiểu Lục, nhưng cô gái đó đến cho ăn cả đá vẫn thấy ngon, biết làm sao trình độ của cô có thể chuẩn với khẩu vị Tư Dạ Phong? Ầy, xem ra phải cố gắng thật nhiều đây.
Nhận được cái gật đầu từ Mạc Hân Như, trong lòng Tư Dạ Phong rạo rực hẳn lên, cuối cùng bảo bối cũng nấu cho anh ăn, thật đáng yêu nga.
Thật xin lỗi mọi người về sự chậm trễ này, hôm nay mình bị ốm nên chap này độ dài nó giảm sút, mai mình đỡ hơn sẽ đưa chap đặc biệt ngày CN bù cho mọi người nhé, mong cả nhà thông cảm. cúi đầu - Lily Phạm Anh