Cửa phòng tắm bật mở, Tư Dạ Phong quấn khăn tắm quanh hông để lộ thân hình tráng kiện rắn chắc đi ra ngoài. Ngó ngang ngó dọc không thấy bóng dáng bạch thỏ kia đâu, anh ngạc nhiên đi ra bên ngoài xem thử.
Chết tiệt!
Mạc Hân Như, em lại muốn chơi trò trốn tìm với tôi sao? Đợi đấy!
Hai tay Tư Dạ Phong nắm chặt thành quyền, trên trán nổi đầy gân xanh, đôi mắt hung hung đỏ vì tức giận. Hơi thở của anh bắt đầu dồn dập, không kìm nén được, Tư Dạ Phong cầm lọ hoa trên bàn ném thẳng vào cửa kính.
Choang!
Lọ hoa vỡ ra làm trăm mảnh, rơi đầy xuống sàn nhà bóng loáng, bông hoa hồng chịu lực mạnh nên một chốc đã nát, cánh hồng bay tứ tung.
Anh đi đến bấm điện thoại thư kí, giọng nói tràn ngập lãnh khốc, nguy hiểm.
“ Thư kí Tĩnh, cô ấy đi đâu rồi?!” Giọng nói lạnh băng không kiêng dè mà vang lên.
Bên ngoài, mồ hôi Tĩnh Nghiên chảy thành dòng, anh một chân quỳ xuống đất, gương mặt trắng trẻo nay lại giọt nước mắt như đốm li ti.
“ Tổng giám đốc, tôi thật sự không cố ý đâu, chỉ tại phu nhân chạy nhanh quá, chị còn trèo qua ban công bên phòng nhân sự nên tôi không thể đuổi kịp được, tôi thật xin lỗi...huhu...Có gì anh cứ trách phạt tôi đi ạ, hức.” Thư kí Tĩn nghẹn ngào cố gắng báo cáo, bàn tay cầm điện thoại hận khôg thể ném đi.
Choang!
Tĩnh Nghiên nghe thấy tiếng thuỷ tinh va đập trong điện thoại mới hết sức hoảng sợ, anh ta vội vã đứng dậy, hớt hải chạy vào phòng làm việc.
Vừa mở cửa ra, hơi thở của thư kí Tĩnh như nghẹn lại ở cổ họng, đôi mắt đỏ ửng ươn ướt tràn ngập sợ hãi nhìn người đàn ông nửa trần ngồi trên ghế, vẻ mặt hệt giống Diêm Vương từ địa ngục, còn dướt đất là la liệt những mảnh vụn, mảnh sứ, mảnh thuỷ tinh,...
“ Tổng...tổng giám đốc..” Lời nói tự nhiên bật từ trong mồm ra, Tĩnh Nghiên lập tức che mồm lại, cục diện rối loạn thế này mà mày còn dám gọi anh ta sao? Mày là đồ ngu mà.
Tư Dạ Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ rực bắn thẳng về phía Tĩnh Nghiên, hai hàm răng trắng bóng nghiến ken két vào nhau, rồi anh phun ra một chữ, “Cút!”, thư kí Tĩnh lập tức chạy đi ngay, một phút cũng không nấn ná lại.
Tư Dạ Phong bấm điện thoại, chờ người bên kia nhấc máy mới nói tiếp, “ Dạ, tìm ngay cho một chiếc vòng định vị, không tháo ra được càng tốt!” xong anh cúp máy luôn.
Lãnh Thiên Dạ đang ở nhà chơi game nghe được mấy lời đó mới thở dài, sao mấy kia không giống lão phật gia anh đây, gái tự nhảy vào lòng, còn đằng này ngày nào cũng phải đem vợ về trói, anh còn nhớ hồi xưa Nham Hạo theo đuổi An An cũng vậy, thậm chí cậu ta còn chạy đến chỗ Bạch Nhiếp Nam lấy còng tau để khoá chặt cô vợ bên cạnh mình.
Anh cầm điện thoại lên, lăn ra ghế nhàm chán nói, “ Nham Thiên, em có hứng thú đi xem màn trói thỏ về hang của Tư Dạ Phong không?”
Bên mặt khác, Mạc Hân Như được giải thoát thì vô cùng vui sướng, cô đi vào một tiệm bánh gọi nước quả và kem, Mạc Hân Như sung sướng ngồi xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tận hưởng giây phút tự do.
Lúc nãy cô trốn thoát dễ muốn chết à, đúng là thụ có khác, tên thư kí kia vừa đuổi được đến cửa đã lăn ra thở hồng hộc, cũng may nhờ học được môn leo tường của tiểu Lục mà cô có thể tẩu thoát, không bị bảo vệ ở dưới chặn lại.
Biết là dễ thế này thì mình đã trốn đi từ lâu rồi, Mạc Hân Như, mày đúng là giỏi mà. Cô thoả mãn xúc miếng kem socola thật to bỏ vào miệng. Vị ngòn ngọt mát lạnh tan chảy trên lưỡi, làm sống dậy mọi giác quan, cô lại xúc tiếp rồi xúc tiếp, cho tới khi ly kem không còn sót một miếng nào cả.
Buông chiếc thìa xuống, cô uống thêm ngụm nước quả rồi đi trả tiền, nhưng chưa kịp đứng dậy, bàn tay to lớn của ai đó đặt lên vai cô, ép cô ngồi xuống, “ Chị dâu, chị không nên trốn đi như thế, hại tôi bị hành hạ muốn chết mà, thật xin lỗi vì phải làm vậy.”
Rồi Bạch Nhiếp Nam lấy còng tay chuyên dụng cho cảnh sát ra, khoá chặt bàn tay bé nhỏ mềm mại của Mạc Hân Như vào ghế đợi Tư Dạ Phong đến.
“ Này anh, anh thả tôi ra đi, anh giữ một người con gái bé nhỏ như tôi ở đây, không sợ mất bản mặt đàn ông sao? Còn nữa, cô Y Kiều sẽ nghĩ gì về anh chứ?” Mạc Hân Như lay lay cái còng tay bị khoá vào ghế.
“ Chị dâu, lời chị nói tôi nghe rất nhiều rồi, kì lạ thay, ý nghĩ của Y Kiều về tôi mãi mãi không thay đổi đâu.” Bạch Nhiếp Nam xoa xoa cằm uống nước quả để sẵn trên bàn.
Thôi thì bị bắt rồi có chạy cũng không được, tí nữa tên thần kinh kia mà đến lại càng bất khả thi, tốt nhất yên vị mà ngồi đây. Đành thế, cô bắt đầu nói chuyện phiếm.bg-ssp-{height:px}
“ Xì, tôi thật sự hiếu kì, một người như anh lại vô cùng giống Liễu Hạ Huệ? Những người dadn ông khác một lời nói bằng mười bước tiến, còn anh thì...một lời nói bằng trăm bước lùi.”, cô chẹp miệng lắc đầu nhìn Bạch Nhiếp Nam.
Mặt Bạch Nhiếp Nam méo xệch, trên đầu còn xuất hiện đám mây đen kịt, “ Giờ too đã hiểu tại sao chị dâu lại hợp với Tư Dạ Phong rồi. Không những thâm độc mà còn biết động vào nỗi đau người khác.”
Giờ này đến mặt cô xám xịt, “ Tôi có gì hợp với anh ta chứ? Tôi thà ở với Bin-la-đen còn hơn ngồi với anh ta.”
“ Ồ vậy sao? Tôi rất hân hạnh được làm Bin-la-đen đời hai.”, người nào đó đứng sau cô cười lạnh.
Mạc Hân Như đột nhiên ngồi thẳng, mồ hôi theo sống lưng chảy dọc xuống, lời nói bỗng dưng nghẹn ắng ở cổ họng, không dám nhiều lời. Ngược lại, Bạch Nhiếp Nam nhìn thấy Tư Dạ Phong như thấy đấng cứu thân, anh ta đứng dậy đút tay vào túi quần, “ Nhớ kĩ lời nói của cậu đấy, tôi phải về với Y Kiều đây.”, rồi đi luôn.
Tư Dạ Phong kéo ghế ngồi bên cạnh Mạc Hân Như, ngón tay thuôn dài chạy chơi trên đôi má hồng hào trắng nõn, “ Vợ yêu, em thắng cả một người đàn ông trong khoản chạy trốn, thật là giỏi nha.”
“ A vậy sao? Tôi chỉ vận động tí thôi mà, anh không cần căng thẳng thế.” Mạc Hân Như bật nụ cười trừ, tay kia vỗ vỗ vai Tư Dạ Phong.
“ Vận động thế chắc hẳn em rất nhiều năng lượng, hừm, để xem nào, vậy em có muốn vận động nữa không?” Tư Dạ Phong phả hơi thở nóng rực vào tai cô, khiến cả vành tai trở nên đỏ ửng.
“Ừm...ờ...Không cần không cần, nãy chạy mệt quá, tiêu hết năng lượng rồi.”, cô đâu có ngu gì chứ, đọc ngôn tình là biết, ý nói vận động từ trong miệng của người đàn ông nó phát ra hết sức là mờ ám, khéo còn nguy hiểm nữa chứ.
“ Tối nay ở nhà đợi tôi về, nếu không, tôi sẽ khiến em không thể chạy nổi nữa đâu.” Tư Dạ Phong mở khoá còng tay, trực tiếp vác cô lên vai đi thẳng.
Mạc Hân Như bị chấm dứt quãng thời gian tự do, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.
“ Tư Dạ Phong, nếu mà anh giam tôi ở nhà thì tôi làm sao mà đi học được chứ? Ngày mai tôi còn có tiết trên lớp. Anh biết đó, thầy của tôi rất nghiêm, chỉ cầm không lên lớp đủ tiết lập tức đánh trượt đó.” Cô ỉu xỉu nằm trên vai anh, để mặc bị ôm như bao tải.
“ Vậy sao? Tôi sẽ nhờ người đi theo em, tiện thể bồi dưỡng kiến thức luôn.”, cô vội chống tay dậy, “ Anh sẽ nhờ ai chứ?”
“ Mã Y Kiều.”
“...” Để xem tên Bạch Nhiếp Nam kia có đồng ý cho anh cướp vợ anh ta đi không, cứ đợi đấy đi.
Về đến công ty, Lãnh Thiên Dạ và cậu em trai đáng yêu lần trước Nham Thiên đang ngồi trên ghế chơi máy bay tự động. Tư Dạ Phong vừa vào, Lãnh Thiên Dạ cầm lấy chiếc vòng tay ném về phía anh, anh cũng nhanh nhẹn bắt lấy rồi đeo vào cổ tay của cô.
Nhìn chiếc vòng kim cương trên tay, rõ ràng mới thấy độ xa xỉ của nó khủng bố tới mức nào. Đúng là Tư Dạ Phong có khác, giàu nứt vách, “ Vòng này cho tôi sao?”, anh gật đầu, “ Phải, em mà tháo ra tôi sẽ chặt tay em.”
“...”, đây là lần đầu anh tặng quà người khác sao?
Nham Thiên trở mình nằm ngược lại, đầu hướng xuống đất còn chân để lên trên, “ Chị dâu, nghe nói chị còn trèo ban công phòng nhân sự, em phục chị đó nha, chắc chị là nhân bản vô tính của Spider Man đúng không?”
Mạc Hân Như rất thích thằng bé Nham Thiên, nhìn dánh vẻ trẻ con của cậu ta có ai mà không uêu chứ? Hai cái má bánh bao thật hại cho người ta muốn xông tới mà véo cho thoả mãn tấm lòng mà.
“ Tôi vẫn thích làm Super Man hơn, Spider Man chỉ biết trèo tường, chán lắm.”, cô ngồi xuống bên cạnh Nham Thiên, lấy kẹo trong túi ra, bóc vỏ rồi cho vào mồm.
“ Anh vẫn thích em làm Black Widow hơn, cô ấy rất quyến rũ.” Tư Dạ Phong đang xem tài liệu bỗng nói ra một câu khiến người cô ớn lanh.
“...”
“ Ồ tổng tài của chúng ta cũng quan tâm tới siêu anh hùng sao?”, Lãnh Thiên Dạ bật cười, Tư Dạ Phong vẫn nhìn vào tập file, nhưng không quên giải thích, “ Tôi vừa xem mạng.”