Trong phòng khách, Lãnh Thiên Dạ đang ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau trầm ngâm suy nghĩ, lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, yết hầu quyến rũ đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt, khi nãy nghe Bạch Nhiếp Nam nói Tư Dạ Phong đem chị dâu về, anh suýt nữa thì phun hết cafe trên mồm lên mặt mấy đổng sự trưởng trong phòng họp, hừ, cái tên một tay che trời đó lại ném hết công việc lên đầu anh, lấy thời gian đi hại con gái nhà lành, thật là hết chỗ nói mà. Mặt khác, anh đến đây ngày hôm nay thì phải gặp bằng được chị dâu, nếu không thì anh sẽ không phải Lãnh Thiên Dạ cao siêu, đẹp trai nữa!
Tư Dạ phong bế cô vào nhà, đạp vào mặt cô là người đàn ông cao ráo, khuôn mặt yêu nghiệt đến hút hồn người, tại sao cuộc đời này lại nhiều soái ca vậy chứ? Cho dù người này không đẹp trai bằng anh chàng họ Tư nhưng vẫn thuộc vào chủng loại hiếm trên trái đất, à không phải, vô cùng hiếm mới đúng! Tiểu Lục à, nếu cậu mà ở đây hôm nay thì chắc là bị hớp mất hồn từ lâu rồi, chỉ còn xác người không thôi.
Nhìn thấy người cần gặp, Lãnh Thiên Dạ đứng phắt dậy xem xét, hừm, quả thật là mỹ nhân trời sinh, khác hẳn mấy thiên kim nhà giàu mà anh từng quen biết, khuôn mặt sáng hồng, cặp mắt to trong sáng, đôi môi anh đào hơi hé mở, hại người ta quyến luyến không thôi, khi trước, thấy Tư Dạ Phong không hề chạm vào người con gái nào, đến một cái liếc cũng không thèm, hịa anh và Bạch Nhiếp Nam còn định đi tìm đàn ông cho cậu ta để có thể khơi dậy thú tính, nhưng nay lại bắt cóc một người con gái đem về thế này, chứng tỏ Tư Dạ Phong vẫn không phải cái miếu hòa thượng.
“ Chị dâu, tôi là Lãnh Thiên Dạ, hân hạnh được quen biết chị” Lãnh Thiên Dạ nở nụ cười.
Ôi sao mà mỹ nam cười lại đẹp thế chứ? Lộ hết cả hai hàm răng trắng đều sáng bóng, cô phải công nhận, ở Lãnh Thiên Dạ lại tỏa ra một vòng sáng làm cho người khác có cảm giác gì nhỉ? Ấm áp sao? Khác hẳn với khí thế bừng bừng của Tư Dạ Phong, mà chỉ là ấm áp thôi.
“ Tôi là Mạc Hân Như, rất vui được gặp anh.” Cô cũng thân thiện nở nụ cười lại.
Nhưng, ở bên cạnh cô, mặt mũi người nào đó tối sầm lại, sao bảo bối lại dễ dàng cho người đàn ông khác thấy nụ cười của mình chứ? Nụ cười đó chỉ được dành cho anh thôi, Lãnh Thiên Dạ mà nhìn thấy, có phải anh quá lỗ rồi không? Mặc dù Lãnh Thiên dạ không thiếu gì phụ nữ, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, nhìn qua tướng mạo là biết, bảo bối là người dẫn dễ bị trai đẹp hút hồn.
“ Đến đây làm gì?” Anh không hề tò mò gì, trực tiếp nhìn thẳng vào mặt người phía trước hỏi.
Hơ, Tư Dạ Phong, cậu nghĩ tôi không đến đây để đòi nợ cậu thì làm gì chứ? Ngắm cậu sao? Đừng có mộng tưởng giữa ban ngày như thế, Lãnh Thiên Dạ tôi nhất quyết hôm nay sẽ phải đòi lại được công bằng.
“ Cậu xem, cậu suốt ngày đi chơi với chị dâu, còn tôi thì thế nào? Bị nhốt ở tập đoàn suốt cả ngày, cậu phải công bằng đi chứ, muốn con trai tôi không thể ra đời sao?” Lãnh Thiên Dạ uất ức.bg-ssp-{height:px}
WHAT?
Còn kiểu này nữa sao? Hoá ra là suốt mấy ngày nay, Tư Dạ Phong bỏ bê công việc để đến làm phiền cô sao? Lại còn vứt hết trách nhiệm lên Lãnh Thiên Dạ nữa? Quả là người có quyền thế có khác, muốn gì được nấy, haiz, cuộc đời này có bao nhiêu bất công chứ?
“ Vậy cậu muốn đi đào mỏ?” Anh nhướn mày.
A!
Đây là nhà tư bản ức hiếp kẻ tiểu nhân! Tư Dạ Phong, đồ thối tha!
“ Coi như lần này cậu thắng đi, hừ! Một ngày nào đó tôi sẽ bắt cậu phải phục tùng tôi!” Lãnh Thiên Dạ hừ lạnh.
“ Không cần cậu nói, lần nào tôi cũng thắng, đi về cẩn thận, không tiễn.” Tư Dạ Phong cười khuẩy.
“...” Tư Dạ Phong, anh đúng là biết chèn ép người khác mà.