Bà Phương thấy thế lập tức đon đả mời Trung vào trong nhà:
— Thôi vào nhà đi, cứ đứng đây mãi. Vào đây rồi kể cho bác nghe gia đình con lâu nay thế nào. Cũng lâu quá rồi..
Cô Thuý cũng tươi cười mời Trung vào trong nhà, bó hoa đẹp nhẹ nhàng với những bông hồng ở chính giữa, bao bọc xung quanh là loài hoa lưu ly màu xanh dương hơi nhạt. Lưu ly là loại hoa mà cô Thuý thích nhất. Loài hoa này mang một ý nghĩa tượng trưng riêng biệt.
Trung ngồi xuống ghế, bà Phương bắt đầu hỏi han loanh quanh một vài câu chuyện rồi dừng lại ở câu quen thuộc:
— Trung giỏi giang, sự nghiệp ổn lại đẹp trai thế này chắc cũng phải có mối rồi chứ..?
Trung nhìn sang cô Thuý rồi gãi đầu cười:
— Dạ, đúng là cháu có mối rồi nhưng mà người ta không chịu bác ạ.
Ông Luân lắc đầu:
— Cô nào mà lại đi chê cả một người đàn ông hoàn hảo về mọi thứ thế này. Đúng là không có mắt nhìn người.
Trung đáp với giọng nửa đùa nửa thật:
— Dạ, tại hồi đó cháu cũng chưa có gi. Cô ấy nói cháu chỉ biết dựa vào bố mẹ. Không dâm đứng lên đi theo con đường của mình. Cũng nhờ bị từ chối mà cháu mới có ngày hôm nay bác ạ. Chứ nếu không có lẽ giờ cháu đang làm một ông chánh án nhàm chán, nguyên tắc như bố cháu ấy chứ.
Ông Luân cười:
— Đúng là thanh niên bây giờ suy nghĩ khác với thế hệ các bác quá. Cha mẹ nào cũng muốn con mình đi theo cái sự nghiệp mà họ gây dựng lên. Như bố cháu làm bên toà án, một vị trí mà nhiều người cả đời mơ ước không với được. Nhưng đúng là không nên ép buộc con cái, chúng ta già rồi nên sống thoải mái nốt quãng đời còn lại thì hơn. Bọn trẻ có cuộc sống riêng của chúng nó, bố mẹ nào rồi cũng phải rời xa con cái.
Biết chồng đang nói ý với mình bà Phương đáp lại:
— Đấy là với những người khác, còn Trung nó con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh. Dù cho nó không đi theo con đường của gia đình nhưng vẫn có một sự nghiệp riêng đàng hoàng, mấy ai định cư được bên nước ngoài thành lập cơ ngơi riêng, còn thành công hơn cả bố nó ngày trước ấy chứ. Đấy mới là người đáng trân trọng..Chứ còn loại đàn ông vì một đứa con gái quê mùa từ bỏ cả sự nghiệp, công lao bố mẹ cho đi du học thì vứt.....Chưa thèm nói đến mấy thằng xăm trổ, giang hồ.
Bố cô Thuý thở dài, ông biêt vợ mình đang nói đến cậu con trai cả và người yêu của con gái. Cô Thuý cũng không muốn chuyện gia đình bị mẹ bới móc cho người khác nghe, cô nói:
— Mà Trung đến đây hôm nay chẳng phải muốn nhờ Thuý dẫn đi một vài nơi hay sao..? Giờ mình đi thôi kẻo muộn.
Bà Phương hớn hở:
— Hai đứa rủ nhau đi chơi đấy à..? Thế hai đứa đi đi....Mà đi đâu thì đi nhất định tối nay Trung phải về đây ăn cơm với hai bác đấy nhé. Cái tội về mấy hôm mà hôm nay mới đến nhà là bác không tha đâu. Bác cũng có nhiều chuyện muốn hỏi về mẹ con. Nhớ nhé, đi xong nhớ quay về đây đấy...Thôi hai con đi đi không lại lỡ chuyện.
Cô Thuý ra hiệu cho Trung đừng nhận lời, Trung gật đầu rồi trả lời:
— Dạ vâng, vậy chiều nay con sẽ quay lại đây làm phiền hai bác ạ. Giờ con đi đây, con chào hai bác.
Ra đến cổng cô Thuý cau mặt nói với Trung:
— Sao cậu lại nhận lời mẹ tôi, như thế bà sẽ nói nhiều lắm đấy. Mà đã hẹn là đợi ở ngoài sau đó gọi điện cho tôi đi ra cơ mà..?
Trung đáp:
— Dù gì thì ngày xưa Trung cũng đến đây suốt. Hơn nữa hai gia đình cũng có quen biết, mẹ Trung với mẹ Thuý ngày trước còn rất thân. Trung vào chào hỏi hai bác một lát cũng đâu có sao..? Còn vừa nãy bác gái cũng nói muốn hỏi Trung về mẹ Trung, chẳng lẽ từ chối coi sao được. Mà sao Thuý có vẻ căng thẳng với Trung thế..?
Cô Thuý chợt thấy mình cũng có phần quá đáng, mọi thứ Trung làm đều rất bình thường, cô Thuý nói:
— Ừ thì không sao...Mà thôi cậu muốn đi đâu để tớ gọi taxi nào..?
Trung cười:
— Sao lại gọi taxi, hôm nay tớ có lái xe đến mà...Cậu chỉ cần chỉ đường cho tớ là ok. Giờ tớ muốn đi biển..
Cô Thuý ngạc nhiên khi Trung mở cửa chiếc xe Mercedes trắng tinh mới coong trước ánh nhìn của mấy người bảo vệ khu nhà ở.
Cô Thuý ngạc nhiên hỏi:
— Mới sau một hôm mà cậu đã đổi chiếc xe mới tinh thế này á. Mà cũng đâu phải rẻ gì, khiếp như này mà bảo không có người yêu chắc chém gió quá. Khai mau, ông đã lừa tình bao nhiêu cô gái nhà lành rồi..?
Trung mỉm cười:
— Đón Thuý thì chiếc xe này đâu có đáng gì, còn nếu mà bảo lừa thì thú thật cuộc đời Trung muốn lừa một người con gái duy nhất mà vẫn chưa thành công thì sao dám đi lừa được ai nữa. Thôi lên xe đi nào, mời quý cô.
Trung ga lăng mở cửa xe cho cô Thuý ngồi trên ghế trước rồi cúi xuống tạo dáng như một quý ông lịch thiệp. Cô Thuý không nhịn nổi cười trước bộ dạng đó. Chiếc xe lăn bánh đi ra khỏi khu nhà ở cao cấp.
Ông bảo vệ chỉ chỏ nói với đồng nghiệp:
— Khiếp nhỉ, cô Thuý này toàn được đại gia đưa đón. Đúng là người giàu có khác, sang trọng từ cử chỉ cho đến độ chịu chơi.
Người kia như nhớ ra điều gì chợt hỏi:
— À mà hình như thằng hôm nay không phải cái thằng đợt lâu lâu phải không..?
Ông bảo vệ đáp:
— Ừ không phải, thằng kia nó lùn lùn mà đầu troc, xăm kín cả hai cánh tay cơ mà. Nhìn thằng đó là sợ phát khiếp. Còn thằng này lịch sự lắm, lúc nãy vào qua đây nó ăn nói như kiểu dân làm quan chức ấy.
Người kia gật gù:
— Ừ đúng, cô Thuý là giáo viên thì phải đi với thằng vừa rồi nó mới hợp. Chứ đi với thằng xã hội đen kia nhìn lệch lạc lắm.
Định kiến đến ngay từ những người bảo vệ, đến họ còn nghĩ như vậy thì bảo làm sao mẹ cô Thuý lại có ác cảm với chú Đại như vậy.
Chiếc xe sang đỗ ngay trên kè đá nhìn xuống bãi biển. Phía trên là đồi thông đang xôn xao theo những cơn gió biển thổi mạnh. Bầu trời trong xanh cao vút, sóng biển nhẹ nhàng xô vào bờ cát trắng xoá. Khung cảnh thật khiến con người ta cảm thấy thư thái. Trung mở cửa xe cho cô Thuý bước xuống.
Mái tóc dài của cô Thuý khẽ bị gió biển thổi bay, mùi hương toả ra từ làn tóc khiến Trung lặng người rồi khẽ hít một hơi dài, Trung nói:
— Vẫn thơm như ngày nào..!! Sau bao năm Thuý vẫn không hề thay đổi một chút nào cả.
Cô Thuý khẽ cười:
— Già đau, già đớn đến nơi rồi mà vẫn không thay đổi á. Dẻo miệng quá đấy, mà sao lại thích ra biển vào lúc này.
Trung bước lại gần cô Thuý rồi khẽ đáp:
— Chẳng ở đâu thơ mộng, lãng mạn bằng biển. Nhất là lại được ở cạnh người mà mình thích.
Cô Thuý hơi bất ngờ, cô đỏ mặt tránh ra một vài bước rồi ấp úng nói:
— Này, đừng có mà đùa dai...Tớ không thích như vậy đâu. Cậu đúng là..
Trung dường như không hề đùa, Trung nói tiếp:
— Hi, nếu Thuý coi là đùa cũng được. Nhưng chắc không một chàng trai nào đùa mà nhớ được những sở thích dù là nhỏ nhất của Thuý đâu. Trung còn biết vì sao Thuý lại thích hoa lưu ly nữa đấy..?
Cô Thuý ngạc nhiên hỏi lại:
— Sao Trung biết được..!!
Trung bước về phía trước hướng mặt ra biển rồi nói nhẹ nhàng:
— Một cô gái từng cầm bó hoa lưu ly trong ngày tốt nghiệp, cô ấy ôm cô bạn thân nhất rồi nói: Xin Đừng Quên Tôi. Đó có phải là ý nghĩa của hoa lưu ly không..? Hình ảnh của cô gái đó bao năm qua Trung vẫn chưa bao giờ quên được như ý nghĩa của loài hoa lưu ly ấy.
Những lời nói của Trung như những nốt dương cầm êm ái đàn hoả vào gió biển thổi tận vào sâu thẳm trái tim của cô Thuý. Chưa bao giờ có ai thấu hiểu, có ai quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất như vậy. Cô Thuý khẽ đỏ mặt, hai tay cô đưa lên giữ cho tim bớt đập nhanh hơn. Bởi ngay lúc này đây cô đang bị những lời nói cùng những hành động từ người đàn ông tên Trung mê hoặc.
Hai người đứng nhìn biển, một chiếc oto bất chợt đi ngang qua. Từ trong xe Long cũng đang mơ hồ mường tượng lại cái quá khứ đầy đau thương hơn năm về trước, cách nơi này không xa người đại ca đáng kính cùng rất nhiều anh em của Long đã bỏ mạng. Gần đây xảy ra nhiều chuyện Long hôm nay mới thu xếp ra thăm mộ của ông Tuấn và Long bảo người chở mình ra bãi biển năm ấy tưởng nhớ mọi người, Long nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng cạnh chiếc Mercedes hạng sang, Long nói:
— Dừng, dừng lại một chút....Ai như là chị Thuý.
Người đàn em lái xe hỏi:
— Chị Thuý vợ của sếp Đại phải không ạ..?
Long cố nhìn kỹ một lần nữa rồi bảo lái xe:
— Đi đi, không phải...Anh nhận nhầm người.
h sáng tại ngôi làng bí ẩn nằm sâu trong rừng già:
— Dậy đi thằng nhóc. Ngủ thế đủ rồi.
Cậu thanh niên đang nằm trong cái cũi chật chội, người đầy máu me với những vết thương khẽ cựa mình sau những cái đập bằng gậy chát chúa vào cũi. Cậu thanh niên mắt mũi sưng vù, chống tay khom người dậy Nam nói như sắp đứt hơi:
— Trời...đã sáng...rồi...sao....