— Anh không rửa mặt mũi rồi xem lại vết thương à.?
Nam sau khi rửa mặt xong quay lại tìm Đen, Đen cũng đang đi từ vườn vào. Đen đáp:
— Ừ giờ anh mày đi đây. Mà sao tự nhiên chú mày lại quan tâm anh thế.?
Nam nói:
— Dù sao thì anh cũng vì cứu tôi mà bị thương, hơn nữa chạy xe cũng đã mấy tiếng đồng hồ. Lúc tôi bị thương anh cũng là người băng bó cho tôi. Có qua có lại thôi...
Cả hai tiến đến bể nước, Nam lấy gáo múc nước cho Đen rửa tay. Nước mát khiến cho Đen cảm thấy thật dễ chịu. Đen cởi chiếc áo ngoài ra, lúc này Nam mới thấy vết thương ở vai của Đen vẫn đang chảy máu. Máu dính vào phần vai áo nhơ nhớp hết cả. Từ trong nhà người đàn ông ban nãy bước ra trên tay cầm một lọ nước muối, bông băng, khăn mặt khô. Ông ta để tất cả lên mặt bể rồi nói:
— Khử trùng rồi băng vào kẻo nhiễm trùng đấy. Nhìn không giống mày cho lắm.
Đen hướng mắt sang Nam rồi thay đổi sắc mặt khiến cho người đàn ông kia không dám nói gì thêm. Đen làm bộ cười rồi tiếp:
— Đây là chú Dũng, là người quen của anh. Mỗi lần có việc đi qua đây đều dừng lại nghỉ ngơi. Giới thiệu sơ qua vậy thôi cho tiện xưng hô, có thể đêm nay chúng ta sẽ ngủ lại đây. Bởi từ đây đến chỗ đó vẫn còn xa lắm. Chạy trong ngày cũng không đến được. Chưa kể đường còn rất khó đi.
Nam nói:
— Sao cũng được, miễn sao tôi không còn phải thấy ông ta nữa.
Đen hỏi:
— Có phải người đàn ông đầu trọc với dáng người nhỏ bé mà chú mày cho anh xem trong điện thoại không.?
Nam gật đầu đáp:
— Đúng vậy..?
Đen tiếp tục:
— Nhưng chẳng phải anh ta quan tâm đến chú mày sao.? Sao chú mày lại ghét anh ta đến như vậy.?
Nam im lặng một lúc rồi nhìn sang bên chủ nhà vẫn đang chăm chú nghe ngóng, cái nhìn của Nam khiến chủ nhà vội quay mặt đi đánh trống lảng:
— Rửa sạch vết thương rồi lên nhà trên ăn cơm. Tôi đi hâm lại chút đồ ăn cho nóng.
Đợi chủ nhà đi khỏi Nam mới xuống giọng nói:
— Đúng vậy, ông ta từng cứu tôi thoát chết. Nhưng giờ nếu gặp tôi ông ấy sẽ bắt tôi phải từ bỏ tất cả sống theo cái cuộc sống mà ông ấy đã dựng sẵn. Có thể tôi là thằng ích kỷ nhưng đã có lúc tôi nghĩ ông ấy không nên cứu tôi, nên để tôi chết đi từ năm trước. Cũng chính vì tôi coi trọng ông ấy nên tôi không muốn tôi sẽ đem lại sự đen đủi cho ông ấy. Ông ấy còn phải chăm sóc em gái tôi nữa...
Đen im lặng, hắn nhìn Nam rồi hỏi một câu nữa:
— Thế chú mày có dự định gì.?
Nam hướng mắt nhìn vào khoảng không, Nam đáp:
— Có, tôi không biết có nên hỏi anh câu này hay không.? Nhưng anh đã từng nhìn thấy kẻ nào có hình xăm con báo ở ngực phải chưa.?
Đen có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức hắn nói:
— Chú mày hỏi thế thì khó quá, biết bao nhiêu kẻ xăm mình. Ít ra hình xăm đó phải có gì nổi bật chứ.
Nam tiếp tục:
— Đó là một con báo đốm với cái đầu kín phần ngực phải.
Đen trả lời:
— Không biết, mà tại sao chú mày lại hỏi về hình xăm đó.
Nam nhìn thẳng vào mặt Đen rồi im lặng quay đi, Đen cố gắng khai thác thêm thông tin nhưng Nam chỉ đáp lại:
— Đi ăn cơm thôi, tôi đói rồi.
Đen cau mày suy nghĩ, không biết hình xăm con báo đốm với Nam có ý nghĩa gì. Nhưng chắc chắn thằng nhóc này đang âm mưu một điều gì đó. Không phải tự nhiên mà nó chống đối người đàn ông đầu trọc kia nhưng lại đồng ý theo Đen đến nơi mà ngay cả nó cũng chưa biết là nơi nào. Điều duy nhất mà Đen nói cho Nam biết trước khi rời khỏi quê hương chính là:
" Nếu chú mày chịu được khổ và sống sót sau khi rời khỏi đó thì chú mày sẽ có thể làm được tất cả mọi chuyện."
Đen nhìn Nam từ đằng sau, còn một lý do khác mà nó đồng ý theo Đen bởi vì đêm qua nó bị hai tên bịt mặt đùa giỡn như mèo vờn chuột. Sự tự tin trước đây của nó bị giảm đi phân nửa sau khi ngay cả Đen cũng bị đánh đến mang thương tích. Trước đây nó vẫn nghĩ rằng mình đã có đủ khả năng để trả thù nhưng sau đêm qua nó biết không phải chuyện đơn giản.
Đen suy nghĩ trong đầu:
" Mục đích của nó chỉ là mạnh hơn mà thôi. Một thằng nhóc đáng sợ, nó hiểu thế nào là sự khốc liệt trong giới xã hội. Cuối cùng thì nó đã phải trải qua những gì để khiến nó trở nên như thế này. Nhưng nó thật sự đáng thương khi mà những gì nó nghĩ nó đang làm là tự do thì cuối cùng nó vẫn chỉ là một quân cờ đang bị điều khiển."
Đen giật mình khi Nam quay lại nói:
— Anh vẫn chưa xong à..? Có cần tôi phải giúp không.?
Đen vội đáp:
— À không...? Xong rồi đây..!!
Trong mâm cơm còn có cả vợ người chủ nhà, từ nãy đến giờ bà ấy ở dưới bếp chuẩn bị cơm nước. Lúc này mới nhìn thấy Nam và Đen. Đặt mâm cơm xuống bà ta nhìn chằm chặp vào Nam khiến cho chồng phải ra hiệu đừng nhìn nữa.
Nam cũng không biết vì sao hay trên mặt mình dính gì, nhưng Đen đã xua tan cái bầu không khí căng thẳng bằng cách nói to:
— Chà, cơm canh đầy đủ quá...Hết bao nhiêu tiền cứ tính cả vào nhé.
Bà vợ chủ nhà vẫn len lén nhìn Nam khiến cho Đen cau mặt khó chịu. Ông chủ nhà phải vội vã xới cơm rồi bảo vợ:
— Ơ kìa, cô làm sao đấy...Xem xô đũa đi chứ. Này...này..
Bà vợ ậm ờ có phần tỏ ra hốt hoảng, Nam cũng chú ý thái độ nãy giở của vợ chồng chủ nhà. Nam đặt câu hỏi:
— Mặt cháu dính gì phải không..? Hay là cô chú thấy cháu có vấn đề gì.?
Bà vợ định nói:
— Không..không cô chỉ thấy cháu..g..i..ống.....
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì ông chông làm rơi cái bát kêu cái xoảng xuống mâm. Nam chưa kịp nghe thấy người vợ nói gì. Đen lặng im không nói nhưng rõ ràng thái độ của Đen đang không vui. Mâm cơm im lặng mất mấy giây, Đen nói:
— Thôi ăn cơm đi, ăn xong ngủ một giấc. Cả đêm qua đã không được ngủ rồi. Bớt nói nhảm đi...
Hai vợ chồng chủ nhà cúi mặt không dám biểu hiện gì thêm. Nam nhận thấy có gì đó hơi kỳ lạ nhưng nó cũng không quá để tâm, bởi có thể lần đầu gặp Nam họ hơi bỡ ngỡ.
Tối hôm đó sau khi nghỉ ngơi Nam không quên việc luyện tập. Ở trong vườn có những gốc cây ăn quả, Nam lấy giẻ buộc vào gốc cây tạo một lớp đệm rồi cứ thế tập luyện. Ở nhà trong hai vợ chồng chủ nhà đang ngồi thủ thỉ nói chuyện, bà vợ nói:
— Anh này, em nhìn thằng nhóc rất giống với....
Người chồng đưa tay lên miệng làm dấu:
— Suỵt, nói nhỏ thôi....Đừng để ai.....biết....
Một giọng nói từ bên ngoài phía cửa nhà nói vọng vào, là giọng của Đen:
— Hai người biết quá nhiều rồi đấy. Tốt nhất là nên im lặng.....