Có ai tự hỏi tại sao ba mẹ của Đường Hi có vẻ đẹp như tranh vẽ mà cô chỉ được hưởng một nửa cái vẻ đẹp đó, còn một nửa còn lại thì đều là khí chất hay không?
Hoàn cảnh có thể thay đổi con người một cách đáng sợ. Một đứa bé mới tuổi đã phải trải qua việc chứng kiến cả ba và mẹ bị giết chết, dù cho đứa bé đó hiền lành, vô tư đến đâu đi nữa điều đó cũng đã để lại vết sẹo không hề nhỏ trong lòng.
Đường Hi là một sát thủ, một sát thủ lớn lên từ sự thù hận, mục đích chiến đấu là để trả thù! Muốn làm được điều đó, đòi hỏi phải thay đổi!
Nếu cứ là một người với tâm hồn ngây thơ trong sáng ấy, lúc nào cũng cười ngô nghê thì sẽ không có Đường Hi của hiện tại. Hoàn cảnh buộc cô không được cười, buộc cô phải luôn tỏa ra sát khí để nung nấu cho sự trả thù, chính vì lẽ đó, vẻ đẹp của cô đã bị kìm hãm.
Ông trời rất công bằng, để thay đổi một con người hoàn toàn ông đã cho Đường Hi một sự đánh đổi. Đổi lấy một phần vẻ đẹp thần khiết đó, thành một phần khí chất không ai sánh kịp.
Nhưng ở đâu đó, một thế giới khác chẳng hạn, Đường Hi với bản chất vốn có vẫn đang tồn tại....
- -----------------
"Lavendia! Dậy đi con! Trưa rồi đó!" Jocelyn Thiên Thư dịu dàng lay nhẹ con gái.
"Ưm... Mẹ... Cho xíu nữa thôi... oáp" Đường Hi mơ màng lẩm bẩm.
"Con bé này... Con không dậy mau là baba con sẽ ăn hết đồ ăn luôn đấy!"
"Á... Không được!!!" Đường Hi nghe vậy thì hoảng sợ, vội bật người dậy, chỉ có đồ ăn mới hấp dẫn được cô thôi.
Thiệt tình! Đã tuổi rồi mà như con nít vậy! [Đường Hi ở chính văn là ]
"Con gái! Dậy rồi hả?" Đường Hạo đang ngồi đọc báo, thấy con gái xuống thì hỏi.
Dù đã qua nhiều năm nhưng vợ chồng ông vẫn giữ được vẻ trẻ trung của mình. Đường Hạo thì càng làm người ta chết mê chết mệt vì đàn ông ở tuổi trung niên là cuốn hút nhất mà!
"Ba không được ăn hết đồ ăn đâu!" Cô vừa đứng trước mặt Đường Hạo vừa nhăn mặt đe dọa.
"Nếu không nói ba con ăn hết đồ ăn thì con chịu dậy chắc?" Jocelyn ở bên cạnh mỉm cười.
"Con bé y hệt em lúc trước!" Đường Hạo cười trêu chọc.
"Anh im miệng!" Jocelyn Thiên Thư xấu hổ đỏ mặt.
Đường Hi không thèm quan tâm hai ông bà ân ái, trực tiếp đi vào phòng ăn, ăn đồ ăn của mình.
"Lát ông cố có đến không ạ?" Cô từ phòng ăn nói vọng ra. Cô rất thích ông cố nha~ Lần nào cũng đem toàn đồ ăn ngon đến.
"Không có! Vì hôm nay ba sẽ tiếp một vị khách quý nên ông nói không muốn làm phiền!"
"Thật chán mà~"
- ---------------
Đường Hi đang nghỉ hè, rảnh rỗi không có việc gì làm nên ra vườn dạo chơi, vườn nhà cô lớn lắm, hoa gì cũng có, lại thơm ngào ngạt.
Đường Hi đang hái vài bông hoa đem vào cắm, lại nghe thấy tiếng động cơ ở trên trời, tò mò ngước lên nhìn:
"Oa... Thật lớn, thật ngầu!" Chiếc máy bay chiến đấu cỡ lớn được thiết kế vô cùng tối tân, lại một thân màu đen huyền ảo, cô không nhịn được cứ dõi theo nó đến tận khi nó đáp xuống một khoảng đất trống.
Rất nhanh, người trong máy bay đã đi xuống, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khí chất mạnh mẽ đến nổi Đường Hi hơi run nhẹ, nhưng đôi chân vẫn không tự chủ mà đi đến đó.
Anh ta thật đẹp quá! Mặc dù khuôn mặt thật hung dữ nhưng cô chưa bao giờ thấy người nào đẹp cuốn hút như vậy!
Đôi mắt thật xanh, xanh như màu của biển, cô muốn đến gần để nhìn rõ hơn nữa!
Thuộc hạ thấy cô gái xinh đẹp cả gan muốn lại gần đây thì định ngăn cản, nhưng bị Lạc Kình gọi về.
Trước mặt hắn là người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp, tay vẫn cầm bó hoa đỏ rực dưới ánh nắng. Bó hoa chỉ như đang tôn lên vẻ đẹp thuần khiết, mái tóc đen nhánh tuôn dài như con suối, cái miệng chúm chím đáng yêu, đôi mắt to đen láy đang không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn! Là bị hắn cuốn hút?
Tuy cô chẳng có khí chất mạnh mẽ giống những người như hắn, nhưng ở cô toát lên vẻ tinh nghịch đáng yêu, bên cạnh hắn không có ai như thế cả, chỉ toàn mưu mô lừa gạt!
Lạc Kình khẽ nhếch miệng, cũng đi đến chỗ của cô. Đường Hi thấy thế cũng không sợ sệt, vẫn bước tiếp về phía hắn...
Đến khi hai người đã đứng rất gần nhau, cô đã có thể nhìn rõ hắn hơn, mới mở cái miệng hồng thuận nhỏ nhắn nói:
"Anh thật là đẹp nha~"
Đám thuộc hạ xém đứng không vững, lo lắng thay cho cô gái nhỏ, dám nói lão đại đẹp? Đây có được gọi là xúc phạm không?