Đã qua ngày cô hay đi làm nhiệm vụ lắm, nên không thường xuyên về nhà, mọi cũng dần bình thường trở lại, vả lại cô cũng sợ về nhà, cha cô sẽ bắt cô đi gặp hắn nữa.
Khoảng chừng h sáng, cô về nhà, thấy nhà khá yên tĩnh, thấy cô còn số công việc chưa làm xong nên làm nốt luôn, những thứ cô làm, đều phải làm xong cô mới nghỉ ngơi được, bỗng nhiên từ phía sau, cha cô bước tới...
" con gái, con mới về à ": ông đi lại ghế, ngồi xuống hỏi.
" vâng ạ, sao cha, giờ này chưa ngủ vậy ạ ": cô chồ mắt nhìn ông hỏi.
" cha còn một số công việc chưa làm xong í mà, mà sao con mới về sao không đi ngủ đi, mà còn làm nữa ": ông có chút nhăn mặt, nhìn cô cọc cằn hỏi.
" lát con sẽ ngủ mà, cha cũng nên nghỉ sớm đi, cha cũng lớn tuổi rồi ": cô nhìn ông cười dịu.
" cha biết, uk, mà vũ con, vài ngày nữa ba phải đi công tác, cha Định giao con cho bác Quốc rồi, mai con đến nhà bác Quốc ở nhen, chứ con ở nhà một mình bố không yên tâm ": ông làm một dây, nhưng đâu nói ấy dường như đang ẩn ý j đó.
"... Hả ": cô đang nóc một họng nước, nghe ông nói, không khống chế được mà phụt ra thềm.
" sao lại vậy ạ, con ở một mình được mà ": cô sặc sụa một hồi, sau đó nói.
" không được, cha đã nói với bác Quốc rồi, vả lại ổng cũng vui vẻ đồng ý ": ông nhíu mày nghiêm túc nói.
" thôi mà cha con lớn rồi mà, mà con nói này. Tên kia ý, hắn ta không ưa con gì đâu, hắn sẽ bắt nạt Con đấy ạ ": cô chu mỏ ra nói.
" đâu có, thằng nhok cũng đồng ý mà đâu có phản đối đâu con ": ông nhìn cô chằm chồ nói.
" hả ": cô ngơ ngác nhìn ông.
" vậy nhé con, nghe cha đi, cha không lo cho con được lúc ta đang ở bên mỹ đâu, để bác Quốc lo cho con ta cũng yên tâm hơn, đi ngủ sớm đi, bố đi nghĩ trước ": ông vừa nói vừa xoa đầu cô, sau đó đứng dậy bước đi.
" cha, cha à ": cô nhìn theo ông.
Nhà họ Quốc:
Cha cô đưa cô đến nhà hắn, cô có chút khó chịu không thôi, hắn thì cứ nhìn cô mãi không thôi, còn cô thì phải lễ phép cười cười với cha hắn.
Cha hắn chuẩn bị cho cô một căn phòng rất rộng, không phải trang trí màu hồng như những căn phòng dành cho nữ nhi, toàn một màu đen thanh lịch, ra ngoài cha hắn mới biết là do hắn thiết kế, chả khác nào là hắn đang ám chỉ cô, nhưng cũng thôi, cứ cho mọi chuyện lắng xuống cái đã.
" Thất Vũ, con cần gì thì cứ nói con ta nhé, ta thường không hay ở nhà, nên con cần thì cứ nói nó nhé ": cha hắn vui vẻ nói với cô.
" vâng ạ, con cảm ơn ạ ": cô cười tươi cảm ơn ông.
" ta có công chuyện một chút ta đi trước, con ở nhà có đói, thì con bảo Hồng Đinh nấu cho con ăn nhé ": ông vừa nói vừa chỉ và hướng cửa lớn.
"... Dạ ": cô chằm chồ một chút, sau đó liền đáp.
Sau khi cha cô cùng cha hắn đi ra người, cô mở nhanh laptop, mở ra đoạn video mà hàn kiệt gửi qua, trong đoạn video là nói về hắn, toàn bộ dữ liệu về hắn đều nằm trong đây cả. Sau khi xem xong, cô nhẹ cười danh, chả khác nào là trời đang giúp cô, nhiệm vụ đột nhập vào bang hắc nguyệt và bạch hổ, coi như sẽ dễ hơn.
Thấy bụng cứ cồn cào mãi, quyết định đi xuống tìm chút gì đó ăn chút, nhớ lại câu bác trai nói mà làm cô nổi cả da gà, hắn mà nấu cho cô ăn mới là lạ, ăn vào có khi chết toi.
Đi vào biết nhìn xung quanh thấy nhiều thứ vô cùng, nhà bếp cũng rộng như nhà cô vậy, thử mở tủ lạnh, làm cô choáng ngợp, thức ăn ngập cả tủ, nhìn có mấy cái trứng và rau, cô liền lôi ra, đeo luôn tạp dề vào, lại mở tủ ra lấy một miếng thịt bò. Sau một hồi loay hoay trong bếp, cô cũng làm xong.
Đi lại bàn, đặt đĩa thức ăn lên bàn, nhắc ghế ngồi xuống, gắp miếng thịt định bỏ vào miệng, liền bị ai đó từ phía sau dực lấy, bỏ vào miệng nhai ngoan lành.
Cô nhìn hắn nhai ngoan lành mà đơ ra luôn, người gì kì thế không biết, có biết cô đói lắm không thế, cô bực bội nhìn tay hắn cầm bàn tay cô gắp thức ăn bỏ vào miệng.
" làm trò gì thế ": cô lạnh lùng nói.
" anh đói quá ấy mà ": hắn cười tươi nhìn cô như không có chuyện j.
"... Anh ăn luôn đi ": khó chịu dực tay lại, bỏ cái nĩa xuống đứng dậy đi ra ngoài.
" không cần, để anh nấu cái khác cho em ăn nhé ": hắn ôm cô lại, sát đầu vào cổ cô nhẹ giọng nói.
" bỏ tay ra, anh điên à ": cô cố hết sức dãy khỏi hắn, nhăn mặt nói.
"... Không cần đi đâu cả, ngồi đây đi ": hắn đẩy cô qua ghế, cô quật ra định chạy lên r, hắn kéo mạnh bàn tay cô lại, làm cô đau dát.
" anh nấu tôi không dám ăn ": cô xoa xoa bàn tay, tức giận nói.
" sao sợ anh hạ độc em à ": níu càm cô, cười đểu nói.
" sao cũng được ": hắt tay hắn ra, đi ra khỏi bếp, ra sofa ngồi. Còn hắn nhìn đĩa thức ăn ngon lành, nhẹ gấp lên, nhấm nháp rồi nhẹ cười ngọt.