Phong Kiêu thở dài một tiếng.
Nhưng cũng chỉ có như vậy, mới có thể động đến cô của bây giờ.
Một đêm yên lặng.
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, An Mộc lúc này mới lười biếng duỗi người, từ trên giường bò dậy.
Bởi vì uống rượu ngon, vì vậy nên cũng không quá đau đầu, chỉ là, những việc của tối hôm qua, đều không nhớ được gì nữa rồi!
Trong ấn tượng của cô, liền dừng lại ở lúc bữa tiệc kết thúc, sau đó chính là bây giờ rồi.
Cô về nhà thế nào?
An Mộc đang hoài nghi, hơi động một cái, liền cảm thấy bắp chân nhũn ra, cúi đầu nhìn, trên người mình dấu vết tím bầm rất rõ ràng, rất hiển nhiên, có người nào đó thừa dịp cô không chuẩn bị, khi dễ cô!
Cái tên khốn khiếp!An Mộc bĩu môi, mặc quần áo, đi đến phòng khách liền phát hiện Phong Kiêu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Có lẽ là vì chuyện tối hôm qua mà chột dạ, vì vậy nên thái độ của anh, mới tốt một cách khác thường như vậy.
Chủ động chuẩn bị bữa sáng cho An Mộc, trong lúc ăn, cũng một mực dùng ánh mắt ôn nhu nhìn An Mộc, An Mộc được nhìn đến mức cảm thấy đáy lòng phát run.
"Phong, Phong Kiêu, tối qua em không làm gì chứ?" An Mộc bất an.
"Không làm gì" Phong Kiêu đáp.
An Mộc nhẹ nhàng thở một hơi, "Vậy tại sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn em?"
Phong Kiêu bỏ cái bánh mì trong tay xuống, "Ánh mắt gì?"
"Nói thế nào nhỉ, chính là loại ánh mắt, rất dịu dàng, rất kỳ quái."
Phong Kiêu khóe miệng co rút, "Vậy anh nên dùng ánh mắt thế nào nhìn em đây?"
"Sắc bén, cười trên sự đau khổ của người khác, tà khí!" An Mộc nói 3 từ, "Đây mới chính là ánh mắt của anh, đúng chứ?"
Trong đôi mắt hẹp dài, cho dù là không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng khiến cho người ta nhìn ra bốn chữ mị hoặc chúng sinh, bị đôi mắt như vậy nhìn một cách ôn nhu, An Mộc tỏ ra, mình ăn không tiêu!
Lời vừa nói xong, quả nhiên, liền nhiền thấy Phong Kiêu ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên cười châm chọc, "Thì ra, là em thích bị ngược à?"
Chậc chậc!
An Mộc thở phào một hơi, đây mới là một Phong Kiều bình thường!
An Mộc tự tại ăn xong bữa sáng, sau đó mới trách móc nhìn Phong Kiêu.
Phong Kiêu bị cô nhìn tới mức khó hiểu, ăn xong miếng bánh mì cuối cùng liền đứng dậy, "Những thứ không cần thu dọn, giờ công hội đến lấy được rồi."
Nói đến đây, liền đi tới cửa lấy cà vạt thắt lên, sau đó lấy áo khoác ngoài tới, "Hôm nay em đi đâu?"
An Mộc dùng tay nâng cằm, "Phong Kiêu, có phải anh luôn trốn tránh một chuyện không?"
Phong Kiêu quay đầu nhìn cô, "Chuyện gì?"
"Hộ khẩu của anh làm xong chưa?" An Mộc mở miệng, nói xong câu này, liền cảm thấy lời nói của mình, sao lại có chút vội vã như vậy?
Quả nhiên, liền nhìn thấy Phong Kiêu nhếch môi, "Sao vậy, đã vội vàng muốn gả cho anh rồi à?"
"Không có!" An Mộc mạnh miệng đáp, nhưng chợt cảm thấy, có những lời không thể vì xấu hổ mà không nói, phải nói ra mới được, vì vậy liền suy nghĩ một chút, sau đó mới mở miệng, "Em cảm thấy đăng ký xong thì mới an toàn"
Nói xong, liền ngẩng đầu, khí thế hung hăn nhìn Phong Kiêu, "Em ở cùng anh lâu như vậy rồi, nếu còn không đăng ký, nhỡ đâu sau này em thay lòng, không cần anh nữa, chẳng phải em sẽ không lấy được gì từ anh sao?"
Phong Kiêu híp mắt, "Tại sao lại là em thay lòng mà không phải là anh?"
An Mộc được nước mở miệng, "Nếu như anh đa tình, thì trước đây 26 năm đã đa tình rồi! Điều này chứng tỏ, mắt nhìn của anh cao, không ai có thể lọt vào mắt xanh của anh, chỉ đành chờ em! Nếu như em...em 30 tuổi rồi, thì anh cũng 40 rồi, đến lúc đó anh quá già rồi, em sẽ lấy tiền của anh đi nuôi một tên trai bao!"