Thật lâu sau, Diêu Y Lẫm tắm rửa xong, trở lại phòng khách, Dương Quân vẫn như trước tư thế lưng hướng xuống ghé vào ghế sa lon.
Trên mặt vết bầm hồng tím xen với nước mắt, cùng với nước bọt mất ý thức chảy ra, hai mắt nhắm nghiền, còn trong cơn mê man.
Diêu Y Lẫm suy nghĩ một chút, đến phòng tắm cầm khăn mặt, mang chậu nước lại giúp hắn lau người.
Trước làm mềm khăn mà lau khô mặt hắn, đạo lực rất nhẹ, cho dù là khăn mềm, Dương Quân tựa hồ trong mộng cũng thấy rất đau nhăn mặt lại. Diêu Y Lẫm vội vàng đưa khăn ra, nhìn mặt hắn bình thường rồi mới dè dặt mà lau tới.
Chính hắn cũng không rõ là mình xảy ra chuyện gì, có cần phải mạnh tay với hắn như thế?
[Blue: đoạn in nghiêng bên dưới vồn không đc kể bằng giọng Diêu Y Lẫm nhưng ta cảm thấy đổi lại thế này phù hợp hơn, thực ra toàn bộ câu văn như cũ không đụng chạm, chỉ đổi đại từ nhân xưng thôi, là đổi chỗ xưng ‘ta’ ý, trong bản QT cứ hắn, cơ mà hắn[Diêu Y Lẫm] với hắn [Dương Quân] cứ loạn hết cả lên, nếu nàng đọc thấy không phù hợp chỉ cần đổi ‘ta’ lại thành ‘Diêu Y Lẫm’ là được..cơ mà chỉ có đoạn in nghiêng thôi a]
Vốn không nghĩ hắn rời ta đi, nhưng đột nhiên lại như thế, trong lúc hắn ra đi, trong đầu trống rỗng.
Sao lại như vậy?
Lúc bắt đầu,cho rằng Dương Quân là nên ở bên cạnh ta?
Theo hắn nói, chính ta tìm không ra lý do muốn hắn lưu lại.
Lúc hắn bước ra cửa phòng trong một khắc, lần đầu tiên nhìn thấy hắn nở nụ cười.
Cười đến chói mắt.
Khi hắn đi được giờ, ta vẫn một mực miên man suy nghĩ ──
Nghĩ hắn không có mang theo tiền, ngày hôm nay buổi tối ngủ ở chỗ nào?
Nghĩ vết thương của hắn còn chưa tốt, nứt ra rồi làm sao?
Nghĩ gần đây không có xe, hắn làm sao về lại nội thành?
Nghĩ hắn vì sao khẩn cấp rời khỏi nơi này, đối hắn như thế không tốt hay sao? Hay là hắn bên ngoài có nam nhân khác?
Nghĩ đến hắn bên ngoài cùng nam nhân khác tình chàng ý thiếp, ta cảm thấy tâm phế đều nổ!
Có thể ôm người hắn chỉ có một mình ta, nơi hắn lưu lại chỉ có thể là bên cạnh ta!
Mở cửa xe thể thao chạy đuổi theo người.
Cái lão nam nhân kia cư nhiên nhìn thấy ta lại bỏ chạy!
Máu dồn lên đỉnh đầu cái gì cũng không để ý đến ta lập tức dừng xe, đuổi theo đánh hắn.
Thẳng đến khi người dưới thân không còn sức lực phản kháng, ta mới dừng lại.
Lúc trên đường ta thậm chí còn nghĩ đến cắt chân hắn, hoặc đem hủy dung khuôn mặt hắn.
Như vậy hắn sẽ không nghĩ rời ta chạy đi cùng người khác a?
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên rồi biến mất, ta câu môi cười.
Cần gì phải phiền toái như vậy, muốn hắn lưu lại, còn nhiều biện pháp.
Diêu Y Lẫm chà lau sạch sẽ người Dương Quân, thanh thanh thích thích [sạch sẽ. thoái mái]. Bên trong cũng được tẩy trừ sạch sẽ.
Sau đem Dương Quân không chỉ khuôn mặt mà cả người cũng đều thê thảm ôm lấy, đi lên lầu đặt ở trên giường.
╬ ╬ ╬ ╬bg-ssp-{height:px}
Dương Quân lúc ngủ không được yên ổn, trên mặt rát buốt, trên người mỗi tấc da tấc thịt đều kêu lên đau đớn.
Mí mắt nặng nề không thể mở, hắn chỉ có thể vô lực đối mặt với bên rìa mộng cảnh cùng hiện thực.
Trong mộng, đau đớn vần còn tiếp tục, dục vọng của nam nhân thâm nhập cơ thể, nhưng hình dạng bộ phận này rõ ràng dị thường.
Kia không phải là hình thái nhân loại nên có…
Con ngươi lanh băng màu hổ phách của nam nhân nheo lại, nhìn biểu tình kinh hoảng của hắn mà mị hoặc cười, rút hạ thân ra.
“Thích không? Có muốn thấy rõ ràng hơn một chút không?”
Nam nhân cầm lấy dục vọng, đang ở ban ngày, hình dạng bộ phận kia không thể nghi ngờ.
Ở miệng đỉnh phân thân, là một cây màu da dài nhỏ như kim châm.
“Đây là thứ có thể làm cho ngươi mang thai a, lát nữa nó sẽ đâm vào cơ thể ngươi, trong bụng ngươi sẽ lưu lại giống của ta. Sao nào? Rất mong chờ đúng không?”
Hắc hung ác cười, tóc trắng vương trên vai, yêu diễm mê hoặc như Mạn đà la [theo như google thì là hình vẻ biểu tượng thế giới trong phật giáo a nói chung ứ hiểu]
Dương Quân kinh hoàng nhìn vật trước mắt, thế nào cũng trở nên đui mù.
Thắt lưng nam nhân một trận ấn xuống, đâm thật sâu vào trong cơ thể hắn, nghiền nát hắn bức hắn thét chói tai.
Không xong ──! Này đích thực không phải cho người nhận!
Dương Quân nhiều lần cắn môi dưới, đến môi trên huyết nhục đã không rõ ràng.
Mộng cảnh không ngừng chuyển đổi, hắn thấy gia gia nãi nãi. Muốn chạy tới, người phía trước đã thành ba ba mụ mụ, đối hắn cười.
Mụ mụ nói với hắn: “Làm ca ca bảo hộ thật tốt đệ đệ nha”.
Hắn gật đầu, hắn làm được, hắn có đối đệ đệ tốt.
Hắn vừa vươn tay muốn chạm mụ mụ.
Người phía trước lại biến đổi, là đệ đệ khi còn bé, đưa tay nho nhỏ, lảo đảo đi tới muốn ôm hắn.
Một cái tát hướng hắn đánh.
“Ngươi cái đồ đê tiện này, ngươi cũng chỉ xứng khiến xem như là nữ nhân mà làm! Sinh hài tử cho ta!”
Vẻ mặt nam nhân âm lệ mà khinh miệt
Dương Quân nhắm mắt lại, rụt lụi vài bước, che lỗ tai.
Không ── không được!
Hắn không phải là nữ nhân!
Hắn không thể sinh hài tử!
Hắn không phải trở thành đồ đê tiện của nam nhân!
Tại sao đối xử với hắn như thế? Tại sao muốn hắn gặp tất cả những chuyện này? Tại sao!
Tại sao ─!!