Dương Quân tinh thần hoảng sợ, “Tiểu Minh không phải sợ! Ca ca ở đây!”
Sau lại hướng Diêu Y Lẫm kêu lên: “Ngươi rốt cuộc ra sao chứ!”
“Cái gì gọi là muốn ra sao? Là đệ đệ ngươi ở sòng bạc thiếu một số tiền lớn. Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ đương nhiên, hắn không trả tiền, ta đương nhiên muốn bắt hắn ra ngoài làm này nọ bồi thường!”
“Ngươi──!”
Dương Quân căm tức nhìn hắn, đệ đệ là sinh viên, sao có thể chạy đến sòng bạc!
Diêu Y Lẫm đưa một ngón tay lên trước mặt lay động nói: “Sách! Nếu như ngươi còn không mau nói, đệ đệ ngươi hình như sẽ không ổn nha”.
Cùng lúc trong điện thoại truyền đến tiếng kêu thảm thiết! Dương Quân trong lòng trong đầu dằng co, cắn răng nói: “Hảo, ta đáp ứng ngươi! Tuy ngươi làm thế nào cũng được!”
Diêu Y Lẫm nở nụ cười, trên mặt lộ ra ý sớm biết thế này còn như vậy.
Hắn nói vào điện thoại: “Dừng tay”.
Với người phía bên kia phân phó một lát, Diêu Y Lẫm tắt điện thoại. Kêu những người khác đỡ Dương Quân dậy.
Đi ra khỏi con hẻm nhỏ, Dương Quân biết cuộc đời mình từ nay về sau không nằm trong tay mình.
===============================
Về tới căn nhà lớn màu trắng, Dương Quân đã minh bạch chủ nhân ngôi nhà này là Diêu Y Lẫm.
Vừa vào cửa, Diêu Y Lẫm đem hắn vứt vào phòng tắm.
“Ngươi hảo hảo mà tắm rửa cho ta! Trên người ngươi thối chết!” hắn dùng ngữ khí chán ghét nói: “Còn có đem quần áo trên người ngươi cũng ném cho ta!”
Dương Quân nhìn hắn một cái, gì cũng không nói, cầm lấy quần áo hắn đưa đi vào.bg-ssp-{height:px}
Hắn thật lâu không có tắm rửa rồi, từ trên người chảy xuống đều là nước màu đen. Dương Quân kì thực là người ưa sạch sẽ, nhưng đang tình thế không lối thoát, không thể bận tâm nhiều như vậy…
Hắn muốn dùng lực chà lau thân thể, đến lúc chà xát bụng, cảm thấy hình như so với lúc trước đây mềm mại hơn rồi.
Hắn đột nhiên nhớ tời cái người kia cười đến nhã nhặn nói với hắn ──
“Ngươi mang thai”.
Hắn mang thai…?
Đùa a? Hắn là đàn ông không hơn không kém a!
Thân thể hắn phi thường bình thường, mang thai là chuyện của nữ nhân, sao có thể đem chuyên này đến cho hắn_một người đàn ông?
Đây nhất định là thủ đoạn trêu đùa hắn của bọn họ.
Dương Quân lắc đầu, bọt nước trên người xung động rơi xuống, cầm lấy khăn mặt lau khô thân thể, mặc vào quần áo Diêu Y Lẫm đưa cho hắn.
Áo T-shirt màu lam đơn giản cùng với quần màu nâu bình thường, thuần vải bố khiến cử động rất thoải mái. Đây là thứ chắc chắn hắn có đủ tiền cũng không mua, bởi vì thường xuyên làm ở công trường, quần áo của hắn cơ bản đều mặc cũ rồi, không ai xem trọng kiểu dáng. Nếu dính vào bụi cùng với xi măng thì càng không nhìn ra hình dáng gì.
Cho dù là lúc trước cha mẹ còn, cũng thường không mặc quần áo cao cấp. Dần dà, hắn cũng không để ý nhiều lắm quần áo nữa.
Mặc xong quần áo, đi ra thì Diêu Y Lẫm đã ngồi ở bàn ăn phía trước chờ hắn.
Đầy một bàn ăn, đều là nhưng mỹ vị Dương Quân chỉ có thể nhìn trên TV.
Thịt kho tàu bóng nhẫy, gân bò cay thơm, hải sâm nấu hẹ, gà nấm hương cách thủy, rau trộn phổi thái vụn [a a cái mòn này chưa nghe bao h>.