“Trở về lúc nào?”
“Tối hôm qua vừa xuống máy bay.”
Kiều Ngữ Thần cười rộ lên, tươi cười mềm mại: “Không phải em là người đầu tiên anh gặp khi vừa về chứ?”
Nhưng Hoắc Vũ Thần chỉ cười không nói.
Hắn thấy ánh mắt nàng mang ý cười, trong sáng vô cùng, vẫn y như năm đó. Trong suy nghĩ thoáng một chút có một cỗ ấm áp dâng tràn, biết rõ không ổn, hắn vẫn đang nhịn không được vươn tay, đem mái tóc vương vãi rối tung của nàng vén ra sau tai.
Tâm tư Kiều Ngữ Thần là một người tinh tế, nhưng cái cần đáng nói ở đây là, tâm tư tinh tế kia của nàng toàn bộ chỉ nhằm vào duy nhất Đường Học Khiêm, đối với người đàn ông khác hoàn toàn không để tâm, cho nên đương nhiên vẫn chưa cảm thấy có cái gì không ổn, hỏi một câu “Anh khát không?” Sau đó cũng không đợi xem câu trả lời khỉ gió của hắn là gì, xăm xăm đi vào phòng bếp.
Hoắc Vũ Thần lẳng lặng đi tới trong không gian nhỏ hẹp.
Nơi này là nhà của nàng, khắp nơi đều có mùi hương của nàng, vừa ôn hòa tinh khiết như nước, làm cho người ta quyến luyến. Từng cái góc đều được bày trí cẩn thận, hoa tươi thanh nhã, hắn nhịn không được tưởng tượng mỗi ngày, mỗi buổi sớm mai thức dậy hình ảnh tươi mát dịu dàng của hắn xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hình ảnh tốt đẹp ấy làm cho hắn luyến tiếc rời đi.
Hoắc Vũ Thần hơi hơi nghiêng người, bên cạnh chính là phòng ngủ của nàng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay chuyển tay cầm cửa, hắn mang theo một cảm giác xâm chiếm mạnh mẽ xâm nhập vào lãnh địa của nàng.
Một không gian toàn một màu trắng tinh khiết, sạch sẽ, đơn thuần, quả nhiên ngay cả phòng ngủ đều là phong cách của nàng.
“Thử xem xem? Không biết có còn hợp khẩu vị của anh không?” Kiều Ngữ Thần đi vào phòng ngủ, đem một ly cà phê bạc hà nhét vào trong tay hắn. Hoắc Vũ Thần hơi cúi đầu, hương cà phê lan tỏa xung quanh, cảm nhận được vị tươi mát độc đáo của bạc hà tràn ngập ở trong đó, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cảm tính, tựa như cảm giác hắn mang đến cho người khác, thiên biến vạn huyễn, lại thủy chung như nhất.
Hoắc Vũ Thần nhấp một miếng cà phê, chất lỏng nồng đậm lướt qua yết hầu, kèm theo thanh âm của tịch mịch.
Kiều Ngữ Thần nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra ý tứ, ngượng ngùng hỏi: “….Không hợp khẩu vị?”
“Tay của em đã thay đổi.” Thanh âm của hắn vang lên, âm sắc hoa lệ, nhịp nhàng ăn khớp: “Năm đó em làm rất tốt.”
Kiều Ngữ Thần cười rộ lên, soi mói của hắn hoàn toàn không làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, ngược lại cười thừa nhận, “Khi đó mỗi ngày anh đều dạy cho em nha, đương nhiên không thể so sánh.” Nàng chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Có muốn thử khẩu vị khác một chút hay không? Bây giờ em đối với cà phê đen tuyệt đối am hiểu.”
Hoắc Vũ Thần nhìn nàng một cái, thanh âm gợn sóng không sợ hãi: “Bởi vì hắn thích?”
“Đúng vậy a.” Kiều Ngữ Thần không cảm thấy không ổn, gật gật đầu thừa nhận: “Anh ấy đối với cà phê khó tính vô cùng, uống cà phê đen không thêm đường.”
Hoắc Vũ Thần không nói chuyện, nhẹ đặt ly cà phê xuống, tầm mắt vừa chuyển, thanh âm nghiền ngẫm nhất thời vang lên: “…. Giường đơn sao?”
Kiều Ngữ Thần lập tức đỏ mặt, giống như bí mật bị người ta nhìn thấu, một cảm giác bối rối bất chợt ập đến.
Đường Học Khiêm nói dối không hề biết chớp mắt, cho dù là đang nằm trên chiếc giường chật hẹp nhưng hắn là người đầu tiên dùng một loại khẩu khí không sao nói với nàng. “Không sao cả, anh không để ý đâu, giường nhỏ một chút không thành vấn đề.” Trong giọng nói đều là tràn đầy tác phong gian khổ mộc mạc, cao thượng. Sau đó, chỉ có khi hắn xoay người nằm đè lên người nàng, nhẹ nhàng cắn vào tai nàng mới thì thầm nói xong nửa câu sau.
“Giường nhỏ một chút không thành vấn đề, hai người nằm chồng lên nhau đâu chiếm nhiều không gian….”
Có một loại đàn ông, bọn họ không phải người tùy tiện, nhưng một khi đã trở nên tùy tiện thì không phải người, Đường Học Khiêm hiển nhiên chính là điển hình trong đó.
Nhờ không gian nhỏ hẹp khiến cho hai người gần nhau hơn, mỗi lần Kiều Ngữ Thần bị bắt giơ chân lên bám chặt lấy hông hắn thừa nhận sự va chạm kịch liệt của hắn, đều đã nhịn không được hối hận: “Giường đơn, hại chết người a....”
Nhìn mặt Kiều Ngữ Thần càng ngày càng hồng, Hoắc Vũ Thần ánh mắt buồn bã, tối đen một mảnh, sâu không thấy đáy.
Hắn lấy kính mát đeo vào, cố gắng che dấu cảm xúc, ngược lại đưa ra mời: “Đi theo giúp anh đến một chỗ đi.”
“Dạ?”
Hắn nghiêng thân mình tới, nhìn thẳng ánh mắt của nàng: “Theo giúp anh gặp một người quan trọng nhất đối với anh.”
Kiều Ngữ Thần lập tức hiểu ý hắn, “Vậy anh chờ một chút nha.” Nàng lập tức từ tủ quần áo lấy ra một áo váy liền thân màu đen lông dê, đi vào phòng tắm thay quần áo. Lúc đi ra lại suy nghĩ, sau đó tìm một giấy gói quà, quản gia của Đường Học Khiêm mới đem đến một bó hoa bách hợp gói lại thật cẩn thận, sau đó không quên thắt thêm một cái nơ con bướm lên bó hoa.
Nàng ôm bó hoa đi đến bên cạnh hắn: “Bó hoa này anh sẽ không để tâm chứ?"”
Hoắc Vũ Thần trong mắt hiện lên lo lắng, thanh âm khoảnh khắc trở nên ôn hòa, “….Em biết anh dẫn em đi đâu sao?”
Kiều Ngữ Thần sửa sang lại bó hoa trong tay, tiếp được lời của hắn, “Không có biện pháp, em quá hiểu anh mà.”
Trong nháy mắt, Hoắc Vũ Thần không kiềm chế dục vọng trong lòng, nắm tay nàng, mặc kệ nàng có cự tuyệt hay không, mang theo nàng đi ra ngoài.
Nghĩa trang.
Sau cơn mưa không khí trở nên mát mẻ, thoang thoảng trong không khí có mùi cỏ thơm ngan ngát, sương sớm theo trên lá cây nhỏ, biến mất trong đất bùn.
Một chiếc xe hơi tư nhân dừng tại trước cổng nghĩa trang, Chiếc xe mang trên mình dấu hiệu tuyên cáo thân phận tôn quý độc nhất vô nhị của hiệu Lamborghini Murcielago xa xỉ.
Chung quanh cây cối cao lớn đang trầm mặc như đang thì thầm kể một câu chuyện gì xa xưa lắm. Nơi này có một ít trí nhớ xa xưa, dễ dàng xúc động tâm một người.
Hai bóng dáng dọc theo bậc thang đá cẩm thạch đi từng bước một đến gần, Hoắc Vũ Thần nắm tay Kiều Ngữ Thần không buông ra, ở trong này, hắn chỉ cần nàng, cũng chỉ có ở trong này, nàng mới là của riêng một mình hắn.
Mẹ của Hoắc Vũ Thần là một người phụ nữ rất đẹp rất nữ tính, cao quý, thanh lịch. Ảnh của bà rất giống khuôn mặt của bà, rất khó để người khác có thể thu dời tầm mắt từ trên người bà.
Hoắc Vũ Thần quì một gối, lấy ra khăn tay màu trắng trong túi áo, tinh tế chà lau ảnh chụp trên bia mộ. Kiều Ngữ Thần chợt nhớ tới Đường Học Khiêm cũng là một người đàn ông mang khăn tay không hề rời, nàng từng vẫn vui vẻ mà nghĩ rằng nàng vô cùng may mắn, có thể gặp được gặp người đàn ông như vậy, thời đại này, người đàn ông mang theo khăn tay quả thực là vật phẩm hi hữu. Cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện, Hoắc Vũ Thần cũng là người đàn ông như vậy, nhưng mà trong lòng nàng chưa từng để ý.
Giúp người Kiều Ngữ Thần hơi hơi cúi người, cúng bái là một kỹ thuật sống, không cần ngôn ngữ. Bó hoa trong tay hiến ở trước mộ, sau đó đứng thẳng người, một tay xoa bờ vai của hắn, cứ như vậy lẳng lặng yên tĩnh bồi ở bên cạnh hắn.
Môi của nàng ánh lên màu thiên đạm, trong suốt giống như những giọt mưa còn lưu luyến đọng lại trên những cánh hoa Hạnh, gương mặt thanh tú tràn đầy những tia sáng ấm áp, ánh hào quang kia chiếu sáng giữa không gian làm cho người ta hoảng hốt mở mắt không ra.
Hoắc Vũ Thần hơi hơi giương mắt, nhìn thấy một Kiều Ngữ Thần trong trí nhớ, khoảnh khắc ánh mắt mê ly.
Năm đó, hắn mười một tuổi, mẹ vĩnh viễn rời khỏi hắn.
Có lẽ cái chết mới là sự bắt đầu chân chính, công bằng lại công chính. Hắn hẳn là vì nàng cao hứng, rốt cuộc giải thoát rồi, không cần mỗi ngày đều ở trong bệnh tật đau khổ, chờ đợi ông chồng phong lưu hồi tâm chuyển ý. Khi một người chỉ có thể dùng cái chết để làm một công cuộc giải thoát thì mọi người không nên lâm vào khóc.
Lễ tang vô cùng long trọng, long trọng đến mức làm cho hắn chán ghét, đây quả thực là châm chọc lớn nhất đối với mẹ.
Nhân vật nổi tiếng trên giới kinh doanh, đứng đầu giới chính khách, phàm là tất cả những nhân vật nổi tiếng chỉ cần có chút quan hệ, hướng về phía hai chữ ‘Hoắc thị’, đều chen chúc mà đến.
Hắn đứng ở vị trí thiếu chủ nhân, nhìn vô số người đi vào trước mặt hắn, hướng hắn cúi đầu, an ủi, ôm, nói với hắn ‘Nén bi thương’, hắn nhếch môi, để cho đau thương trong mắt thoạt nhìn càng chân thật một chút, hoàn mỹ sắm vai thân phận thiếu chủ nhân Hoắc gia.
“…. Tất cả những người thân, hôm nay, chúng ta mai táng thân thể của người thân này của chúng ta, để cho bà lại lần nữa trở về trong đất….”
“…. Thân thể tuy rằng đã chết, nhưng linh hồn của bà lại chiếm được Vĩnh Sinh, chúng ta đem người thân yêu quý của của chúng ta phó thác cho Chúa cứu thế Jesus….”
“…. Nguyện Chúa cứu thế Jesus dẫn dắt bà đi đến con đường đầy ánh sáng, thẳng đến vĩnh viễn….”
Từ bắt đầu đến chấm dứt, Hoắc Vũ Thần thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ chung quanh. Nước mắt của bọn hắn đều rất giả dối, khi thì lộ ra ánh mắt hoàn thành nhiệm vụ. Hoắc phu nhân hàng năm sinh bệnh nằm trên giường, Hoắc tiên sinh phong lưu không ngừng, chuyện này không phải tin tức gì lạ, nhưng khi nữ chủ nhân mất, dù sao vẫn nên đến cho có mặt mũi dáng vẻ giả vờ, dù sao sau lưng Hoắc thị khổng lồ vẫn đang huy hoàng vô cùng, Hoắc Vũ Thần là người thừa kế duy nhất Hoắc thị thân phận độc nhất vô nhị hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Hoắc Vũ Thần trầm mặc đứng ở một bên, trong mắt vô cùng lạnh như băng.
Bỗng nhiên, hắn bị một bóng dáng nho nhỏ hấp dẫn lực chú ý.
Đó là một cô bé, thoạt nhìn bộ dạng bất quá mới sáu tuổi, khuôn mặt trắng như tuyết, môi đỏ như son, những sợi tóc mềm mại nằm xõa tung trên đôi vai nhỏ. Nàng đứng ở một gốc tùng cách hắn không xa ánh mắt sợ hãi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhìn hắn. Nước mắt từ trong mắt nàng chảy xuống, làm ướt cái váy đen nhỏ nhắn của nàng.
Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên bị ánh mắt đơn thuần sâu vô cùng của nàng đảo loạn chú ý.
Hắn đi tới, dừng lại ở trước mặt nàng, nàng không hề né tránh, cứ nhìn hắn như vậy, không tiếng động rơi lệ.
Hoắc Vũ Thần trong mắt hiện lên sương mù, nâng tay lau vết nước trên mặt nàng, thanh âm bình tĩnh: “Vì sao lại khóc?”
“Bởi vì….” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt trong suốt lại chảy xuống: “Từ nay về sau, anh sẽ giống như em, không có mẹ…” Nàng kiễng chân, vươn tay xoa lồng ngực của hắn, vị trí trái tim, vang lên thanh âm mềm mại, tiếng nói trong trẻo, đau thương vô cùng: “Ở chỗ này của anh, có đau hay không?”
Một khắc này, Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an tĩnh, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại có hai người hắn và nàng. Nàng xuất hiện ở bên cạnh hắn, gắn bó tựa vào nhau.
Không cách nào hình dung cảm giác trong tích tắc ấy, tuyệt không chỉ là một cảm động ngây thơ thiếu niên đơn thuần mà thôi, trong nháy mắt của khoảnh khắc đó, Hoắc Vũ Thần trút hết toàn bộ tín nhiệm đối với một người.
Những năm tháng hắn vẫn chưa đủ mạnh mẽ, nàng là người duy nhất thật lòng quan tâm đến nỗi đau trong lòng của hắn, nàng hỏi hắn có đau hay không, nàng vỗ về lồng ngực của hắn, vì hắn rơi lệ không tiếng động .
Trong nháy mắt đó, Hoắc Vũ Thần bỗng nhiên hiểu được, đời này kiếp này hắn sẽ nhớ rõ giây phút đó: Nơi nghĩa trang này, dưới gốc cây thông già hắn và nàng đứng chung một chỗ. Đời này kiếp này hắn đều đã nhớ rõ giờ khắc này: nàng kiễng mũi chân, chảy nước mắt vuốt lồng ngực của hắn hỏi hắn có đau hay không.
Đời này kiếp này, hắn sẽ đối với người này, không rời không xa. Không liên quan đến tình bạn, đó là sự cao thâm hơn cả tình yêu, đó là cảm giác tín nhiệm đến cực đoan.
Thời gian như nước chảy, nhiều năm sau, hắn và nàng lại cùng nhau đứng ở trước mộ bia người đã khuất cũng như năm đó.
Hoắc Vũ Thần chậm rãi ngẩng đầu, thấy một Kiều Ngữ Thần vô cùng quen thuộc, hồn nhiên thiện lương, ôn nhuận xinh đẹp. Hắn bỗng nhiên khống chế không nổi hai tay, ôm lấy cổ của nàng, chậm rãi kéo nàng gần hơn hướng về bên cạnh hắn. Đem nàng ôm vào trong ngực, cảm giác hôn môi là như thế nào?
Chung quanh nháy mắt sương mù đầy trời.
Kiều Ngữ Thần trong mắt hiện lên kinh ngạc, hô hấp không tự chủ dồn dập lên, đang muốn cự tuyệt, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Nàng tức giận, thở hổn hển nghe máy, tay chân gần như có chút luống cuống: “…. Alô ?”
“Là anh.” Một tiếng nói gợi cảm vô cùng quen thuộc vang lên, ngữ điệu trầm ổn hữu lực: “Em ở đâu vậy?”
Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên có một cảm giác quẫn bách như bị bắt gian tại trận, đầu óc nhất thời trống rỗng không suy nghĩ gì được, nói đáp bừa một câu: “Ở nhà….”
Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên không có thanh âm, trái tim của Kiều Ngữ Thần gần như ngừng đập. Cảm giác vô cùng không tốt từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, một loại trực giác khiến cho Kiều Ngữ Thần nháy mắt xoay người. Một giây sau, nàng đối diện với ánh mắt vô cùng âm trầm lạnh lẽo.
Đường Học Khiêm, đứng trên bậc thang đá cẩm thạch cách nàng không xa, cầm điện thoại di động trong tay vẫn duy trì trạng thái trò chuyện cùng nàng.
Kiều Ngữ Thần vẫn biết hắn rất đẹp, nhưng không biết thì ra hắn có thể xinh đẹp đến trình độ làm người ta kinh tâm như thế. Kiều Ngữ Thần lần đầu tiên nhìn một người đàn ông đến mức khiến lòng run rẩy. Nàng đã từng nghe qua không ít những tin tức vụn vặt nho nhỏ, nghe đồn vị tổng giám đốc trẻ tuổi Đường Viễn này, có hai thời điểm đẹp đến mức làm người ta kinh người, một là khi làm tình lên đến cao trào, hai là lúc phẫn nộ cực độ.
“…. Ở nhà?”
Hắn nhếch môi, tươi cười đạm như sương, mê hoặc tới cực điểm, cũng đạm mạc tới cực điểm.