Thường thì vào những ngày nghỉ, trong siêu thị mua sắm người càng đông hơn, từ trên thang máy nhìn xuống, đám người đông nghìn nghịt đã bắt đầu khởi động.
Trong đám người, một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ thong thả đi theo dòng người hối hả phía trước, đi ở bên cạnh hắn là một cô gái cũng xinh đẹp thanh tú động lòng người. Tuy rằng khí chất hai người hoàn toàn bất đồng nhưng đều xuất sắc đến mức làm cho người ta đã gặp qua là không quên được, vì thế vô luận hai người này đi đến nơi nào đều thu hút mọi ánh nhìn không chớp mắt.
Kiều Ngữ Thần kỳ thật không biết rõ Đường Học Khiêm muốn làm gì, ngay tại vừa rồi khi hắn lái xe đi ngang qua siêu thị này đột nhiên chuyển biến dừng xe, sau đó đối mặt Kiều Ngữ Thần với ánh mắt khó hiểu thuận miệng giải thích ‘Nếu không mua được dăm bông ở nơi đó thì ghé siêu thị mua một ít trở về.’
Kiều Ngữ Thần nhất thời đối với địa vị đôi vợ chồng Chung Minh Hiên này bắt đầu kính nể một cách nghiêm túc. Thần a, hắn là đại nhân vật như thế nào mà có thể khiến Đường Học Khiêm tự mình đến siêu thị mua đồ a!
Kiều Ngữ Thần không biết, kỳ thật Đường Học Khiêm cũng không tự mình hiểu rõ lắm, dường như là ý muốn bất chợt đến và thân thể tự động tuân theo khi hắn nghe thấy tiếng người ồn ào trong siêu thị kia giống như mấy ngàn con vịt kêu bình thường, thấy trong siêu thị kia dân cư Trung Quốc tụ tập đông đến thật sự, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào hắn bỗng dưng chuyển tay lái muốn mang Ngữ Thần vào trong đó mua sắm.
Hắn không phải không thừa nhận, thì ra hắn thích ánh mắt trong sang của nàng như vậy, thích nàng vĩnh viễn không ngừng miệng, nàng bây giờ vô cùng trầm mặc, điều này làm cho trong lòng hắn cảm giác có một bức tường ngăn cách, làm hắn hoảng sợ.
Vì thế, chỉ làm thành cục diện hiện tại hai người đi dạo ở trong siêu thị.
Đường Học Khiêm đứng ở trong siêu thị chật chội ồn ào, bên trái một đám đông những phụ nữ trung niên không ngừng ồn ào kêu “Rau cải trắng này giá bao nhiêu nha?” “Wow! Có thể bớt chút đỉnh không?”
“Rau xanh chứa rất nhiều chất hữu cơ sao? Không mua, không mua!” Mà bên phải, một đám nhóc con đang nũng nịu với cha mẹ không ngừng “Mẹ à, con muốn uống sữa kia….” “Đứa ngốc này đã mấy tuổi rồi còn muốn uống sữa! Không trách được thì ra ngươi càng uống càng ngốc nha.”….
Kiều Ngữ Thần trên trán đã muốn mang ba đường hắc tuyến, nàng nhanh chóng cầm hộp dăm bông, nhưng nhìn thấy bộ dạng người đàn ông bên cạnh dường như không muốn đi vội vã, vì thế nàng chỉ có thể thử thăm dò nói: “Em đã mua xong.” Ý ở ngoài lời là: Anh bạn à, ở nhà vẫn còn hai người đang chờ chúng ta mang thức ăn trở về đó.
Đường Học Khiêm tựa hồ cũng không có nghe ra ý ở ngoài lời của nàng, lập lờ nước đôi đáp một chữ: “A.”
Ngữ khí của hắn quá mức ẩn sâu, làm cho nàng hoàn toàn cân nhắc không ra phía sau cái chữ ‘A’ kia đến tột cùng ẩn hàm ý tứ sâu xa như thế nào. Kiều Ngữ Thần buồn bực mà nghĩ: Có phải tất cả những ông chủ đều thích dùng loại giọng lập lờ nước đôi để biểu hiện nhân cách thâm trầm và sức quyến rũ của mình? Đây cũng là khảo nghiệm quá sức sự lí giải cùng sức tưởng tượng của quần chúng a.
Đợi nửa ngày, người đàn ông bên người vẫn như cũ, một chút ý tứ muốn đi đều không có, chỉ nhàn nhã cầm một lọ rượu đỏ trên kệ xem xét ngày sản xuất, Kiều Ngữ Thần nhịn không được nhìn hắn.
Bảy giờ đúng là thời điểm siêu thị náo nhiệt nhất, làm tất cả mọi người bị vây trong hoàn cảnh lộn xộn xôn xao ồn ào nhất, thì cái loại đàn ông sắc lạnh có khí chất ngược lại sẽ đột ngột được nổi bật hơn bao giờ hết. Đường Học Khiêm chính là người khí chất sắc lạnh điển hình nhất, trước khi hắn xuống xe đem áo khoác âu phục cởi ra đặt ở trong xe, hiện tại hắn chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo được cuốn nhẹ lên ở khuỷu tay, Kiểu dáng khí phách kinh điển, tản mát ra một loại hơi thở quý tộc tự nhiên. Đã nhiều năm như vậy, cái khí chất đạm mạc bình tĩnh này đã luôn theo bên cạnh hắn như bóng với hình, như có như không nhẹ nhàng phát ra từ từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn.
Tầm mắt Kiều Ngữ Thần không cẩn thận chạm vào đôi môi mỏng khẽ nhếch kia, trái tim của cô nhịn không được đập loạn nhịp dồn dập ở trong lồng ngực, lập tức thay đổi tầm mắt giống như mất bò mới lo làm chuồng, tự mình cảnh tỉnh lấy mình: “Bề ngoài giả dối! Bề ngoài mê hoặc!....”
Đường Học Khiêm cố nén nụ cười quỷ kế thành công. Tốt lắm, nàng rốt cuộc khôi phục bình thường. Hắn phát hiện hắn bắt đầu quen thuộc với vẻ mặt ửng hồng, trái tim đập loạn bối rối của nàng, qua nhiều năm như vậy nàng luôn như thế mỗi khi đối diện với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy an tâm.
Tuy rằng dùng phương pháp sắc dụ đi mê hoặc nàng thực sự không được coi là quang minh lỗi lạc lắm, nhưng như thế thì sao, nàng cũng đâu phải là người ngoài, mà hắn cũng chỉ mê hoặc riêng một mình nàng mà thôi.
Tâm của Đường Học Khiêm bỗng nhiên trầm xuống.
Không phải người ngoài. Ánh mắt Đường Học Khiêm buồn bã, thầm nghĩ rằng chẳng lẽ mình đã bị tẩy não rồi sao?
Hắn hơi hơi đảo mắt nhìn nàng. Nàng đang ở khu vực đồ uống, chăm chú nhìn sữa, cầm lấy lại buông, động tác vô cùng nhẹ nhàng mềm mại, nàng làm cho người ta cảm giác tựa như một ngón gió xuân mát dịu ôn hòa giữa thời tiết tháng ba.
Nàng mặc quần áo màu trắng áo lông cao cổ, xốp màu sắc nhẹ nhàng, tóc buông xõa xuống đôi bờ vai mềm, vẻ mặt nhu hòa, khóe miệng nhếch nhẹ, vừa nhìn đã biết đây là kiểu người rất yêu những những đứa bé.
Tập đoàn Đường Viễn cũng có hệ thống siêu thị như thế này, hắn cũng từng nhiều lần bị người vây quanh nhìn ngó xem xét, tất cả mọi người đối với hắn kính sợ ba phần, vô luận hắn đi tới chỗ nào đều đã tự động nhường đường, mỗi khi hắn cầm lấy bất cứ vật gì xem xét, cũng điều có một nhân viên quản kí nhanh nhẹn bước đến phân tích tính năng sản phẩm, tương lai trên thị trường con đường tiêu thụ, vân vân......
Hắn nhớ rõ cái loại cảm giác này, nhưng khi ở cùng với nàng thì cảm giác lại khác nhau rất xa, tuy rằng hắn biết nàng cũng rất sợ hắn, nhưng nàng chưa bao giờ mang theo ánh mắt kính sợ nhìn hắn, nàng luôn thích ở bên cạnh hắn nói chuyện, gương mặt nàng luôn tươi sáng đầy ý cười, khi hắn cầm lấy một thứ trên kệ, nàng lại mon men đến gần hắn giống như chú cún con đáng yêu, dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nói cho hắn biết: Đây là kẹo, không thích hợp dành cho anh, anh không thích ăn thức ăn ngọt. Nói xong, nàng sẽ chạy đi, nhanh chóng đi lấy thức ăn mà nàng cho là thích hợp mang đến cho hắn, đặt vào trong tay hắn.
Vì thế hắn phát hiện, nàng hiểu biết tất cả thói quen của hắn, cẩn thận đến tỉ mỉ, mà hắn lại không hiểu nhiều lắm đối với nàng, ngoại trừ gia thế bên ngoài của nàng, hắn cũng chưa từng hiểu gì về nàng.
Đường Học Khiêm nhịn không được suy nghĩ, nếu nàng tốt đẹp như vậy, lúc trước gả cho người đàn ông khác, nàng sẽ gặp được cuộc sống như thế nào?
— Chắc chắn ít nhất là sẽ không giống hắn như vậy, cho nàng nhiều ủy khuất như vậy.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên nhíu mày, hắn phát hiện mình một chút cũng không muốn nghĩ đến giả thiết đem nàng ở cùng bất cứ người đàn ông nào khác.
“Trước kia em có đi dạo với ai như thế này không?” Hắn đột nhiên hỏi nàng.
“Hả?” Kiều Ngữ Thần nghĩ nghĩ, “Mới trước đây em thường đi dạo với mẹ của em, nhưng từ khi em sáu tuổi bà đã qua đời, vốn không có ai đi cùng em.”
Trong lòng Đường Học Khiêm bỗng nhiên mềm nhũn, nhịn không được đi tới vòng qua vai của nàng, thấy sữa Kiều Ngữ Thần cầm trong tay, hắn cầm lấy đặt ở trong xe mua sắm, “Thích liền mua.”
Kiều Ngữ Thần nở nụ cười, “Được.”
Đường Học Khiêm nhất thời có loại xúc động mua lại toàn bộ siêu thị này.
Điên rồi điên rồi, Đường Học Khiêm cảm thấy vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ không lẽ mình thực sự đã bị quỷ ám, hay bị tẩy não rồi sao?
Có lẽ là không khí trong siêu thị đã lan truyền sang Kiều Ngữ Thần. Trên đường trở về, bộ dạng nàng rõ ràng không giống vẻ tối tăm vừa rồi, nàng tiếp nhận những câu chuyện của hắn và đối đáp lại thật dịu dàng. Đường Học Khiêm nhiều lần nhịn không được, cảm giác xúc động, vô cùng muốn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang tươi cười của nàng.
Vì thế khi hai người này trở lại phòng khách của căn hộ nhỏ, thì hai người đang đợi rõ ràng đã muốn nổi trận lôi đình.
Chung Minh Hiên bi phẫn rống giận: “Lão huynh! Cậu nhìn một chút hiện tại mấy giờ rồi a! Cậu là muốn bỏ đói chúng ta sao?!”
Kiều Ngữ Thần da mặt mỏng, lập tức muốn chạy tới vào phòng bếp, lại bị Đường Học Khiêm ôm eo ngăn cản. Tầm mắt Đường lão bản đảo qua, âm hiểm ôn nhu dừng lại ở trên môi Diệp Gia Ngưng sưng đỏ ửng, chậm rãi trả lời một câu: “Cậu rất đói bụng sao? Tại sao tớ lại cảm thấy dường như cậu đã ăn rất no a?”
Trong lòng Chung Minh Hiên bị câu nói ‘ăn no’ kia của hắn, thực sự rất bội phục tài quan sát của người đàn ông này, sức quan sát thật sự là càng ngày càng sắc bén, như có khả năng nhìn thấy sự việc ngoài ngàn dặm.
“Muốn ăn cơm liền chờ đó cho tớ.”
Đường Học Khiêm không thay đổi tác phong lão bản, bỏ lại hai người chưa hề có kinh nghiệm làm bếp kia, ôm lấy Kiều Ngữ Thần nhận trách nhiệm đi vào phòng bếp.