Editor: Vũ
Chương
Cơ thể cô cảm thấy rất nặng nề, cứ như bị núi đè. Trầm Phi Yên cố nhúc nhích người một chút, nhưng vẫn không động đây được, điều này khiến cô rất khó chịu.
Dường như có một cảm giác ấm áp xâm chiếm cánh môi cô, mềm mềm, hơi lạnh, hương vị thanh mát. Hàng lông mi dài rậm khẽ rung hai cái nhưng mắt vẫn chưa mở. Hiên Viên Hoàng ôm người trong lòng càng thêm chặt, bờ môi quấy phá không dứt giấc ngủ của Trầm Phi Yên. Người phụ nữ này, như vậy mà vẫn còn ngủ được, hắn thật là không thể không bội phục cô, vươn tay ấn nhẹ lên bờ môi hồng ấm.
Cánh môi hé mở ngậm luôn cả ngón tay của Hiên Viên Hoàng vào trong miệng, một cơn tê dại kéo tới làm Hiên Viên Hoàng không nhịn được run lên. Người phụ nữ này, đang ngủ mà còn đi ngậm cắn ngón tay của hắn.
Hàm răng của Trầm Phi Yên cũng không sắc lắm, chỉ khẽ cắn nhưng lại khiến cho Hiên Viên Hoàng run rẩy không thôi, cho dù cô chỉ hơi phác họa một chút hắn cũng cảm thấy không thể khống chế được ngọn lửa nóng cuồn cuộn dưới hạ thân.
Bụng cuộn lên hơi đói, Trầm Phi Yên không có chút ý thức nào về việc mình đang ngậm ngón tay của Hiên Viên Hoàng trong miệng, cô chỉ cảm thấy cây chocolaate đang ngậm có hơi cứng. Hàm răng nhỏ cắn nhẹ một cái, lại cắn thêm một cái nữa, mà cái thanh chocolate này sao lại như đang động đậy.
Vì đói nên hàng lông mi động đây, đôi mắt hé mở, giống như lá liễu mỹ lệ trong ngày xuân, vô cùng sinh động, chân thật, thậm chí còn được bao phủ bằng một màng hơi thnah sạch.
Ặc, Trầm Phi Yên ngẩn ngơ cả người, trước mắt là khuôn mặt được phóng đại cực kỳ đẹp trai khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Ngón tay của Hiên Viên Hoàng vẫn còn đang ở trong miệng của cô, nước bọt theo ngón tay kéo ra tạo thành một đường chỉ bạc.
"Em tỉnh rồi!" Mắt cong lên ánh cười nhưng bờ môi lười biếng vẫn lạnh lùng như cũ. Hiên Viên Hoàng không có dự định rút ra. Hắn bắt chước kiểu cách của Trầm Phi Yên mà chớp chớp mắt mấy cái.
"A..." Khẽ la lên. Trầm Phi Yên đưa tay lên mặt, lại chợt muốn ngậm miệng lại, hàm răng vô tình cắn lấy ngón tay của Hiên Viên Hoàng.
Nhìn khuôn mặt tròn tròn của Trầm Phi Yên như có một đám mây hồng bay qua, còn có một mùi hương hoa đào man mát lan nhẹ khiến Hiên Viên Hoàng cảm thấy thật thoải mái.. Nhất là ngón tay của hắn còn ở trong miệng của cô, thực sự là vô cùng tốt đẹp.
"Cảm thấy thế nào, ngủ có ngon không?" Hiên Viên Hoàng cười như không cười, chăm chú nhìn người yêu đang cố né tránh. Hắn không cho cô chạy thoát nữa, con mồi đã tới tay, có chết hắn cũng không để mất.
Ngón tay trong miệng nhúc nhích như có dụng ý gì đó khiến cho Trầm Phi Yên căng thẳng không thôi, suýt chút nữa là la ầm lên. Người đan ông này rõ ràng là cố ý, cô hung hăng trợn mắt lên nhìn hắn, đáp lại chỉ là vẻ cười cười hoàn toàn vô tội.
Lấy tay kéo ngón tay của Hiên Viên Hoàng ra, Trầm Phi Yên khẽ xoa xoa miệng, vì hơi xấu hổ mà buồn bực nói: "Em đói bụng rồi, muốn đi ăn cơm."
Nghe lời này, Hiên Viên Hoàng cũng chỉ cười, nụ cười càng khiến cho Trầm Phi Yên thêm gai mắt, chịu không nổi mà đứng dậy.
"Em muốn đi ăn cơm." Nổi giận thật sự, Trầm Phi Yên tính đứng dậy xuống giường, cô cảm thấy bầu không khí bây giờ thật quá kỳ lạ.
Chân còn chưa chạm đất thì dột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, phút sau đã thấy cô bị Hiên Viên Hoàng đặt ở dưới thân.
Hơi thở rực nóng phả lên trên mặt của Trầm Phi Yên, một màn của tối hôm qua dường như hiện về thật rõ khiến ặt cô đỏ rực hơn nữa. Hơi thở của cô trở nên thật lộn xộn, có hơi nũng nịu nói: "Em muốn...ăn..."
Người phía trên hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô "Không phải vừa rồi em mới ăn sao? Sao giờ lại đói bụng?"
Mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống cọ xát, Trầm Phi Yên thật không tin nổi vào tai mình, người đàn ông này vậy mà có thể nói ra mấy lời như vậy. Tình trạng của cô bây giờ là chẳng thể tiêu hóa nổi cái gì nữa, thậm chí có hơi khó thở.
Vừa ăn cơm xong, cô mới ăn khi nào, cùng lắm là cắn đầu ngón tay của hắn có chút xíu mà thôi.
"Đứng dậy đi, em đói bụng mà!" Trầm Phi Yên hơi bất mãn đẩy HIên VIên Hoàng ra.
"Anh cũng đói bụng, đói bụng từ sớm." Ánh mắt Hiên Viên Hoàng nhìn cô cười trầm ấm, có điều đó cũng là một loại phong tình.
Huh! Trầm Phi Yên ngây người, đói bụng sao? Nhưng cô không nhìn ra được chỗ nào trên mặt người đàn ông này có khát vọng với thức ăn, thay vào đó ánh mắt kia có vẻ như nhìn cô mà kêu gào đói bụng, xem cô giống như thức ăn.
"Anh cũng đói bụng, vậy chúng ta xuống lầu cùng ăn đi!" Mồ hôi chảy ròng ròng, Trầm Phi Yên bắt đầu giả ngu.
Chỉ là có người không muốn buông tha cho cô, lửa đã được khơi lên, có lẽ cô cũng quá coi thường cơn đói bụng của hắn rồi.
"Anh ăn xong sẽ dẫn em xuống ăn cơm." Vừa nói xong, cũng không cần quan tâm xem Trầm Phi Yên có đúng là đang giả vờ không, Hiên Viên Hoàng trực tiếp phong tỏa môi cô, nuốt hết những lời cô muốn nói vào bụng. Bàn tay của hắn không an phận chạy loạn xạ trên khắp thân thể của cô, châm lên từng ngọn lửa nhỏ, thân nhiệt dần nóng lên.
Quấn quít, triền miên, tuy hai mà một. Trầm Phi Yên chỉ có thể vô lực để cho người phía trên tùy ý cướp đoạt, thậm chí còn có thể so sánh với một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày. Thật sự là đã xem cô là thức ăn mà gặm cắn khiến trên người cô mỗi lúc lại nở rộ thêm những dấu tròn to nhỏ, người này đúng là không biết tiết chế.
Có người bắt đầu không vui "Em không tập trung, xem ra anh chưa cố gắng tốt cho lắm!" Kêu lên một tiếng, Hiên Viên Hoàng cố gắng đi vào, rốt cuộc cũng kéo được toàn bộ sự tập trung của Trầm Phi Yên về phía hắn. Chỉ có một mình hăn cuồng nhiệt thì không được, hắn không có thói quen này với người bất động. Môi và tay bắt đầu di chuyển trên người của Trầm Phi Yên một lần nữa khiến cho côn run lên từng đợt, nhìn thấy cô hô hấp dồn dập, toàn thân ửng đỏ như ráng chiều, Hiên Viên Hoàng mới hài lòng cười. Như thế này mới đúng, nếu chỉ có một mình hắn không thì không thú vị.
Quần quít, say mê không ngừng nghỉ, Hiên Viên Hoàng không thể kiềm chế tốt được, cứ lần lượt bị mê hoặc bởi tiếng ngân uyển chuyển, tuyệt vời của cô. Chiến hỏa không biết kéo dài bao lâu, hai người đều mồ hôi đầm đìa, cuối cùng Hiên Viên Hoàng mới thỏa mãn một chút mà buông tha cho cô.
Trầm Phi Yên thở hổn hển, chẳng có chút sức lực nào để đứng lên, cô mệt vô cùng. Người đàn ông này tưởng chừng như muốn dằn vặt cô đến chết, mặc kệ mọi lời cầu xin dừng lại của cô, tất cả đều bị bỏ ngoài tai. Có mấy lần tiến vào rất sâu, suýt chút nữa là cô đã bất tỉnh. Ra vào sâu như vậy, mạnh mẽ như vậy, thật sự là muốn lấy mạng nhỏ của cô luôn rồi.
Dịu dàng ôm lấy thân thể mềm như đậu hũ của Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng cười thỏa mãn. Nụ cười thanh khiết như tuyết ban sơ, có một chút mềm mại của hoa cỏ, trông cực kỳ chói mắt, mê người. Trầm Phi yên không khỏi ngây ra suy nghĩ, người đàn ông này nếu trừ bỏ đi phần lạnh lùng thì sẽ là một người cực kỳ đẹp trai.
"Xem ra em còn chưa mệt, chúng ta vẫn có thể tiếp tục." Hiên Viên Hoàng mỉm cười trêu ghẹo, hắn hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của cô. Nhưng nếu cứ tiếp tục bị nhìn nữa, hắn không có tự tin với chính mình nữa, khát vọng này, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Nhất là đối với người phụ nữ này, người mà hắn yêu nhất.
Nắm tay nhỏ nhắn đập xuống trước ngực Hiên Viên Hoàng vài cái, Trầm Phi Yên suýt chút nữa muốn chiu xuống đất cho rồi, người đàn ông này sao có thể nói hết ra như vậy. Cô rất khó tiếp thu hết được, nhưng cũng chính vì điểm đó mà cô càng thêm mê luyến hắn hơn, bởi vì trong mắt hắn không hoàn toàn là lạnh lùng, nhưng có một loại dịu dàng, mà chỉ dụi dàng với một mình cô mà thôi.
"Ọc ọc..."
Trầm Phi Yên đói lắm rồi, bụng bắt đầu biểu tình làm cô xấu hổ gần chết. Giống như là đang ăn được một nửa rồi, tự nhiên có tiếng thả "bom" làm ọi người không biết nên xử sự thế nào cho phải. Có thể làm ngơ không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ăn, hoặc là phẫn nộ trực tiếp đứng dậy.
"Ha ha..." Hiên Viên Hoàng cất tiếng cười lớn, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên bừng sáng như bầu trời đầy sao, tỏa ra thứ ánh sáng hào quang tuyệt bích.
"Đừng cười..." Trầm Phi Yên hết sức buồn bực, cố sức nhéo mạnh Hiên Viên Hoàng một cái, nghĩ đến thôi là thấy mất mặt quá chừng quá đỗi. Cô thật dứt khoát muốn quên đi, đói bụng đến trình độ như vậy, cứ như là bị người khác ngược đãi đã mười ngày nửa tháng.
"Được rồi, đi ăn cơm..." Hiên Viên Hoàng đứng dậy, bất chợt ôm lấy Trầm Phi yên khiến cô sợ hãi hét lên một tiếng. Cả người được nhấc bổng lên không, lộ ra hai thân hình lõa thể.
Hơi lạnh ùa tới từ tứ phía nhưng những chỗ tiếp xúc nơi hai người lại nóng đến bỏng da, càng lúc càng dính chặt, thế nào cũng không tách ra được. Giống như là những con cừu nhò, tựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau, ủng hộ lẫn nhau, cuộc sống như vậy cũng là một loại vui sướng.
Trầm Phi Yên đỏ mặt nhìn làn da rám nắng khỏe mạnh của Hiên Viên Hoàng, cơ bắp rắn chắc, to lớn. Trầm Phi Yên nhìn ở khoảng cách gần như vậy, tất cả rõ mồn một.
"Em thấy hài lòng không?" Hiên Viên Hoàng cười xấu xa, cúi đầu phả khí nóng lên mặt Trầm Phi Yên khiến cô ngượng ngùng không thôi.
"Nếu em cứ tiếp tục nhìn anh như vậy, anh nghĩ cả ngày hôm nay em cũng không bước ra khỏi căn phòng này nổi đâu. Anh đối với em mãi mãi sẽ không mệt mỏi!" Lời này cất lên bên tai Trầm Phi Yên, làn khí nóng như lò lửa khiến lỗ tai của Trầm Phi Yên nhột nhột.
"Không được, em đói bụng. Là đói bụng thật, em muốn ăn cơm!" Cứ như vậy mà xuống dưới nhà thì kêu cô đi chết còn hơn, vì thế, Trầm Phi Yên rất là kiên quyết với ý định ăn cơm của mình. Người đàn ông này cố ý, Trầm Phi Yên tổng kết trong bụng, có chút tức giận, vì sao hắn luôn khiến cô không thể chống cự được.
Hiên Viên Hoàng cười một hồi rồi ôm Trầm Phi Yên vào phòng tắm.
Hơi nước nóng lượn lờ, quấn quít quanh hai người, đáng lẽ phải xảy ra một màn kịch liệt, nhưng Hiên Viên Hoàng cảm thấy bản thân muốn buông tha cho cô, hắn nhận thấy rằng cô thật sự đói bụng rồi.
Vội vã rửa mặt cho xong, Hiên Viên Hoàng nhanh chóng ôm Trầm Phi Yên ra ngoài. Hắn lau khô tóc cho cô, lại còn tinh tế lau sạch cả người cô, có điều, hắn cũng lợi dụng việc làm này đôi chút để thực hiện chuyện mờ ám khiến cho Trầm Phi Yên cũng hít thở không thông vài lần.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoàng, người này thật là xấu xa. Chỗ nào cũng dám đụng, còn không để cô sống yên, mấy lần khiến cô mềm nhũn hết cả người, có thể ngã ra luôn, còn người đàn ông này chỉ biết cười cười.